Vạn Giới Gian Thương - Chương 27: Lão già ngễnh ngãng Tô Tinh Hà
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
119


Vạn Giới Gian Thương


Chương 27: Lão già ngễnh ngãng Tô Tinh Hà


Dịch giả: KenSeki

Chưa đầy nửa canh giờ sau, đoàn người đã tiến vào một sơn cốc.

Trong cốc trồng toàn là cây tùng, gió núi thổi qua phát ra những âm thanh như sóng biển. Đi trong rừng tùng được gần một dặm, đoàn người đi đến trước một căn nhà gỗ ba gian.

Phía dưới cây cổ thụ rất lớn ở trước nhà có một ông lão gầy khô quắt đang ngồi trên một tảng đá lớn, trên bề mặt tảng đá to màu xanh có khắc một bàn cờ, tất cả những quân cờ đen trắng đều sáng bóng.

Khang Nghiễm Lăng đi đến sau lưng ông lão, cúi người thi lễ, rồi giới thiệu với Thôi Bác Văn: “Thôi thiếu hiệp, đây chính là gia sư của bọn ta, Thông Biện Tiên Sinh-Tô Tinh Hà.”

Ông lão hơi bất ngờ, nhìn Khang Nghiễm Lăng, lão rất ít khi thấy đồ đệ giới thiệu mình như thế.

Thế nhưng khi lão nhìn thấy Đinh Xuân Thu được người ta cõng trên lưng, mặt mũi còn be bét máu me, thì cũng hết sức kinh hãi.

Thôi Bác Văn chậm rãi tiến đến gần, rồi chắp tay, nói: “Vãn bối là Thôi Bác Văn, mạo muội đến đây, hy vọng đã không có quấy rầy Tô tiền bối tĩnh tu.”

Tô Tinh Hà mỉm cười, khoát tay.

Khang Nghiễm Lăng ở bên cạnh, nói: “Sư phụ ta nói, thiếu hiệp khách khí, có thể bắt tên phản đồ này về, thì đã là ân nhân của chúng ta, có cái gì cần giúp đỡ, xin cứ việc nói rõ.”

“Lải nhải cái gì”… Khóe mắt Thôi Bác Văn giật giật, “những điều này đúng là điều Tô Tinh Hà muốn nói à? Không phải là ngươi tự ý nghĩ ra chứ?”

Chỉ có điều là hắn vẫn kiên trì nói tiếp: “Tên Đinh Xuân Thu này có thể gọi là một khối u ác tính trong chốn giang hồ, vãn bối chỉ là tiện tay trừng trị mà thôi, Tô tiên sinh không cần để trong lòng, lần này tới đây chỉ là muốn gặp vị kia mà thôi.”

Tô Tinh Hà giật mình, nghi hoặc nhìn Thôi Bác Văn.

Khang Nghiễm Lăng tiếp tục nói: “Sư phụ ta nói, người không hiểu rõ ý của thiếu hiệp, không biết “vị kia” là vị nào? Ở nơi này ngoại trừ thế cờ Trân Lung Kỳ Cục ra thì không có vật gì khác, nếu thiếu hiệp giao Đinh Xuân Thu cho chúng ta xử trí, thì tất nhiên sẽ trọng tạ.”

Vẻ mặt Thôi Bác Văn xám xịt… “Con bà nó! Chẳng lẽ các ngươi đang chơi trò truyền âm mật nhập sao? Khang Nghiễm Lăng nhà ngươi làm sao mà từ mấy cử chỉ kia có thể đoán ra lời muốn nói hả…”

“Tô lão, không cần phải mất công giả bộ hồ đồ lỗ liễu như thế, ngài và ta đều biết rõ là ta đang ám chỉ đến ai mà.”

Lúc này, A Tử cũng vào đến trong sơn cốc.

Thấy ba người đang nói chuyện, thì cảm thấy vô cùng thú vị. Còn Đinh Xuân Thu thì lúc này vô cùng tức giận, “Tên Tô Tinh Hà đáng chết, quả nhiên Vô Nhai Tử đang ở đây.”

Hai mắt Tô Tinh Hà chăm chú nhìn Thôi Bác Văn, dò xét từ trên xuống dưới, rồi gật đầu, dường như có vẻ hài lòng.

Khang Nghiễm Lăng nói: “Sư phụ ta nói, nếu như thiếu hiệp đã biết, thì ta cũng không giấu giếm làm gì nữa, muốn gặp vị kia không phải là không được, nhưng trước đó phải vượt qua được thử thách của Hàm Cốc Bát Hữu chúng ta đã, sau đó còn phải phá giải được thế cờ này nữa, không biết thiếu hiệp có đủ can đảm chấp nhận thử thách này hay không?”

“Con cũng lạy bố, mợ nó chứ, hai người rốt cuộc là làm cách nào mà trao đổi được với nhau vậy, chỉ cần nhìn ánh mắt là có để thay mặt phát ngôn được rồi à…?” Thôi Bác Văn cảm giác muốn phát điên, “Được rồi, không nghĩ nữa”, hắn hít sâu một hơi, hỏi: “Không biết thử thách như thế nào?”

Khang Nghiễm Lăng nhìn Thôi Bác Văn, rất nghiêm túc nói ra từng câu từng chữ: ” Sư phụ đã ra đề bài, là trận pháp của Hàm Cốc Bát Hữu chúng ta, tên gọi là Bắc Đẩu Bát Tinh trận, không biết tiểu hữu có dám xông vào phá trận hay không?”

“Bắc Đẩu Bát Tinh Trận!?” bên cạnh phát ra một tiếng kinh hô thất thanh, sau đó hai hàng lông mày của Đinh Xuân Thu nhíu chặt, cái Bắc Đẩu Bát Tinh Trận không hề đơn giản, nó chính là căn cứ trên quỹ tích của Bắc Đẩu Thất Tinh đề di chuyển giữa các vị trí, nhưng mà cái Bát Tinh Trận này ngoài bảy ngôi sao thì còn có một ám ngôi sao ẩn ở bên ngoài, ngôi sao ẩn này luôn ẩn hình di chuyển xung quanh kẻ địch.

Lựa lúc đôi phương tấn công để lộ sơ hở, thì sẽ bất ngờ ra đòn làm cho đối phương không kịp đề phòng, ngay cả Tinh Túc Lão Tiên trong thời kỳ đỉnh phong cũng không dám xông vào trận thế này.

Mọi người ở bên ngoài đều hô lên kinh hãi, Tô Tinh Hà cũng giậm chân bình bịch, chỉ vào Khang Nghiễm Lăng, mặt đầy tức giận, rồi lại chỉ chỉ vào Thôi Bác Văn, bộ mặt tỏ vẻ thật là có lỗi.

Khóe mắt Thôi Bác Văn giật giật, nều như hắn nhớ không nhầm, thì việc nàycũng rất buồn cười, lão già này thực ra vẫn có thể nói chuyện được, nhưng lại bị Tinh Túc Lão Tiên bức ép phải thề không được nói lời nào.

Nhưng hôm nay Tinh Túc Lão Tiên Đinh Xuân Thu đã bị bắt rồi, mà còn không chịu mở miệng nói, thế là sao…

Khang Nghiễm Lăng thấy bộ dạng sư phụ như thế thì áy náy nói: “Thật xin lỗi Thôi thiếu hiệp, là do ta hiểu lầm ý của sư phụ, người nói thử thách của Hàm Cốc Bát Hữu là bát nghệ gồm cầm kỳ thư họa các loại, vừa rồi giải thích sai ý sư phụ, thật sự rất xin lỗi Thôi thiếu hiệp.”

Khóe miệng Thôi Bác Văn giật giật, “Được rồi!” Hắn cũng không thèm nghĩ thêm rốt cuộc hai người này làm thế nào để trao đổi với nhau nữa, vấn đề này thực sự có thể làm hỏng não người ta không biết chừng, nhưng mà thi bát nghệ là thi cái gì…

Lập tức ôm quyền, nói: “Vãn bối tài hèn ít học, chứ đừng nói đến bát nghệ cái gì đó, chỉ sợ không thể nào sánh bằng các vị ở đây.”

Đây đều là những lời hắn nói rất thật, hắn trước giờ làm gì đã sờ vào cổ cầm (đàn cổ) bao giờ, nói gì đến những thứ khác.

“Việc này…”

Khang Nghiễm Lăng khó xử nhìn về phía sư phụ, ý muốn để cho sư phụ quyết định, Tô Tinh Hà khoát tay áo. Khang Nghiễm Lăng nói: “Sư phụ ta nói, sao thiếu hiệp không đi học, khi nào học xong, tự thấy đủ khả năng thì quay lại, khi nào vượt qua được Hàm Cốc Bát Hữu chúng ta thì mới được tính là qua.”

“Vẻ mặt Thôi Bác Văn xám xịt, lại còn có cách như thế à?”

“Không phải sẽ bắt phải học xong mới cho thi chứ?”

Thật ra thì hắn đã quên mất mục đích của Tô Tinh Hà canh giữ thế cờ Trân Lung ở đây, chính là thay Vô Nhai Tử tìm kiếm một người kế thừa, tự nhiên là sẽ cố gắng tìm cho Tiêu Dao Phái một thiên tài bác học tinh thông, hơn nữa Tô Tinh Hà cũng rất vừa ý Thôi Bác Văn, tuổi còn trẻ mà thành tựu đã như thế, thì nếu làm người kế thừa của sư phụ quả thật là không lỗ chút nào.

Khang Nghiễm Lăng mang vẻ mặt áy náy nhìn Thôi Bác Văn, nói: “Thôi thiếu hiệp, thật sự rất xin lỗi, xem ra là phải phiền thiếu hiệp ở lại trong cốc một vài năm, đợi đến khi nào học hết bát nghệ đến mức tinh thông thì mới có thể xuất cốc được.”

Ơ kìa!? Đợi một chút… không đúng nha, mời vừa rồi nói là nếu thắng sẽ được gặp Vô Nhai Tử, chứ có nói là sẽ giam lỏng hắn phải ở lại trong cốc để học mấy thứ kia đâu.

“Khang lão có ý gì? chẳng lẽ nếu ta không muốn học, các ngươi sẽ ép ta phải học sao?”

Thôi Bác Văn có chút tức giận, từ khi xuyên không đến nay chưa được bao lâu, cũng chỉ vì võ công thấp kém, nên mới luôn luẩn quẩn trong Vô Lượng sơn cốc, thế mà, vừa mới ra ngoài chơi bời chưa được bao lâu, lại bị người ta nhốt vào một sơn cốc khác.

Làm sao mà hắn có thể đồng ý được, nếu hôm nay không nói rõ ràng, thì cùng lắm thì hắn sẽ đánh thẳng vào, cũng chỉ là một Vô Nhai Tử mà thôi, hắn không tin là có thể giấu kín trong kẽ đất không bới ra được.

Khang Nghiễm Lăng nghe thấy giọng điệu Thôi Bác Văn thay đổi, thì thi lễ một cái, vội vàng nói: “Thôi thiếu hiệp hiểu lầm rồi, ta không có ý muốn giam ngươi ở đây, mà là.. ai da, Lục sư đệ của ta tính tình nóng nảy, vừa rồi muốn tính toán đặt bẫy thiếu hiệp, nên đã đi ra cửa cốc, đoán có lẽ bây giờ quanh đó đầy rẫy bẫy rập, trùng trùng điệp điệp rồi, mà hắn giờ này còn chưa quay lại, thì rõ ràng đã cài quá nhiều bẫy rập rồi tự nhốt mình trong đó không ra được nữa.. Do đó, nếu thiếu hiệp không mau chóng học cơ quan thuật (DG: cách bố trí bẫy rập), thì khốn khổ cho Lục sư đệ của ta có thể bị chết đói trong đó mất…”

Thôi Bác Văn nghe xong mấy câu này, thì trong lòng vô cùng muốn tuôn ra một vạn lần “F*@k Your Mother”, kẻ điên nào lại đi cài một đống bẫy rồi đem chính mình vây vào trong như thế chứ…

Được rồi! Là do Thôi Bác Văn hắn kiến thức nông can…

Thôi Bác Văn đành cam chịu số phận, nếu đã không thể không học, vậy thì học cho nhanh đi, nếu không cái vị thiên tài về bẫy rập kia lại bị giam chết trong đống bẫy của y mất. Hàm Cốc Bát Hữu cái con tiều gì chứ, nên phải đổi thành tám thằng lừa đảo Hàm Cốc.

“Ờ ờ..! việc này thì…. chúng ta có thể dạy cho thiếu hiệp về những loại tri thức khác, nhưng còn về cơ quan thuật thì phải tự bản thân thiếu hiệp tìm đọc thư tịch ở trong căn nhà gỗ đằng kia…”

“Hử? thư tịch? Người bảo là trong căn nhà gỗ kia có thư tịch về cơ quan thuật sao?”

“Đúng vậy, ở căn phòng phía bên trái chính là phòng sách.”

“Trong đó có phải có đủ cả các loại thư tịch sách vở về các ngoại kỹ nghệ khác không?”

“Tự nhiên là có đủ cả… Nhưng mà tự đọc sạch so với việc được bọn ta tự thân giảng giải và làm mẫu thì không được nhanh bằng.”

Có à… chỉ cần có là được rồi, còn về việc giảng giải với làm mẫu thì không cần, hắn đã có chức năng [Học tập] của Vạn Giới Không Gian rồi, việc xử lý đống sách vở kia quá mức đơn giản, cứ ném tất vào trong Vạn Giới Chỉ Hoàn, rồi chọn chức năng [Dung hợp] là xong.

Lúc trước, từ lúc hắn xử lý Đinh Xuân Thu đến bây giờ, mặc dù không thu thêm được bao nhiêu năng lượng nhân quả, nhưng mà cũng dư sức học mấy cái loại tri thức này.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN