Quay Về Đời Đường Làm Lưu Manh - Chương 43: Lừa gạt dân cư
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
64


Quay Về Đời Đường Làm Lưu Manh


Chương 43: Lừa gạt dân cư


Vừa nghe Lục Tiểu Thanh mang Tấn Vương gia ra che chắn cho mình, Quận vương phi cũng không tự chủ được nhíu nhíu chân mày, hai lão thái bà đáng ghét kia nhất thời cũng có chút kinh hoảng, ngay từ đầu thầm nghĩ muốn đến đây là để ra uy với sườn phi tương lai, lại xem nhẹ nàng sau lưng khả năng có Tấn vương gia làm chỗ dựa vững chắc cho nàng, chính mình không thể đắc tội với nàng được. 

Lục Tiểu Thanh liếc mắt một cái nhìn Quận vương phi, hừ lạnh một tiếng: “Đường đường là Kình vương phủ, cư nhiên ngay cả một người thức thời cũng không có, Vương phi, đây là hạ nhân được ngươi dạy dỗ hay sao? Không cần nói ta không cho Vương phi mặt mũi, ta với Quận vương gia nhà ngươi tuy quen biết chưa được lâu, nhưng ở trong lòng ta luôn nghĩ người trong nhà của hắn hẳn phải là những người có hiểu biết, lễ phép, cẩu cũng có quy củ của cẩu, ngay cả đạo đãi khách cũng không hiểu được, cũng không biết vị quân vương đáng kính của chúng ta đã quản giáo như thế nào, xem ra mọi người trong Kình vương phủ, cũng không phải là ai cũng là người hiểu biết lễ phép tối thiểu nên có, hừ.”

Quận vương phi sắc mặt thay đổi mấy lần, lão thái bà gầy yếu phía sau cái miệng trễ xuống, vừa giận lại vừa e ngại, ấp úng nói: “Nói cũng không phải là……”

“Ta có nói chuyện với ngươi sao?” Lục Tiểu Thanh hai mắt sáng quắc, bắn những tia sắc bén về phía lão thái bà này, thấy Lục Tiểu Thanh sắc mặt như băng sương, hai mắt như hàn đao trừng mắt nhìn mình, lão thái bà đáng ghét kia nhất thời không dám nói thêm một câu nào.

Lúc này Quận vương phi kia mới khụ một tiếng, sắc mặt đạm mạc nói: “Được rồi, không cần nói nữa kẻo lại bị người chê cười, Lục tiểu thư, ngươi đã là khách của vương phủ chúng ta, ta tự nhiên là sẽ lấy chi lễ đối đãi với khách nhân, bất quá, cũng chỉ là khách nhân, như vậy cũng mời Lục tiểu thư tự trọng đúng với thân phận của mình, hạ nhân trong vương phủ cũng không phải là người ngươi có thể quản giáo.”

Dừng lại một chút, sau đó nói tiếp: “Ta xem cũng đã đến lúc Lục tiểu thư nên đi nghỉ ngơi rồi, trong vương phủ của chúng ta giờ làm việc, và nghỉ ngơi đều có quy củ riêng của mình, cũng không thể vì Lục tiểu thư chỉ là một khách nhân đến chơi, mà làm rối loạn quy củ trong phủ chúng ta được.” Nói xong xoay người sang chỗ khác, đứng thẳng lưng, cả người mang theo mười phần cao quý trang trọng, bước ra bên ngoài.

Bốn nha đầu đứng ở phía sau Lục Tiểu Thanh nhún người cao giọng nói: “Cung tiễn Vương Phi, vương phi đi thong thả.” một bên dẫn đường, đi theo ba người kia ra khỏi cửa tiểu viện mới dừng lại.

Lục Tiểu Thanh đứng ở trong phòng nhìn bóng dáng của ba người đó, hừ lạnh một tiếng lẩm bẩm nói: “Tưởng ra oai phủ đầu với ta, cũng không nhìn xem ta là người như thế nào, ta là người dễ bị bắt nạt vậy sao? Bản thân muốn thân phận hay không cần thân phận, muốn tức giận hay không tức giận, muốn ra mặt hay không ra mặt, ta đã muốn làm gì ai ngăn cản được ta, cái gì không mặt mũi, da mặt dày ta đều làm được, muốn đấu với ta, ngươi còn non lắm.”

Trong nháy mắt nhìn thấy bốn tiểu nha đầu đồng loạt chạy chậm quay trở về trong phòng, Lục Tiểu Thanh còn chưa nói gì, Tiêu Xảo vẻ mặt lo lắng nói: “Điều này thật sự là không tốt có phải không? Tiểu thư, người nhưng là đã đắc tội với Vương phi rồi, những ngày về sau tiểu thư sống ở trong vương phủ có lẽ không được tốt lắm.”

Lục Tụ vẻ mặt lại là cảm kích, lại là thân thiết nói: “Tiểu thư, Lục Tụ cám ơn tiểu thư đã làm chỗ dựa cho Lục Tụ, nhưng là vì  Lục Tụ mà tiểu thư đi đắc tội với vương phi thật sự là không đáng a~, tiểu thư.”

Mắt thấy Lan Tâm cùng Hồng Ngọc cũng đang muốn mở miệng nói, Lục Tiểu Thanh khoát tay làm bộ dạng tạm ngừng, nói: “Được rồi, được rồi, không cần các ngươi nói, ta cũng biết hậu quả là gì, trong lòng ta đều biết, ta chỉ muốn hỏi các ngươi một câu, nếu ngày nào đó ta không còn ở trong vương phủ này, các ngươi có nguyện ý đi theo ta hay không? Hay là trở về hầu hạ tiểu vương gia nhà các ngươi?”

Bốn nha đầu ngẩn người, một lát sau Hồng Ngọc đột nhiên nhìn Lục Tiểu Thanh đầy cương quyết: “Tiểu thư, Hồng Ngọc hiểu được ý tứ của người, người là sợ nếu người không ở nơi này chống lưng cho chúng em, Quận vương phi sẽ gây khó dễ cho chúng em, cho dù Vương phi không nói lời nào, nhưng mấy mama bên cạnh Vương phi cũng sẽ không bỏ qua cho chúng em, bọn họ sẽ dùng đủ cách làm cho chúng em khó sống được ở trong vương phủ, chúng em hôm nay nếu là được tiểu vương gia chỉ định làm nha hoàn hầu hạ cho tiểu thư, như vậy chúng em sẽ hầu hạ tiểu thư cả đời, tự nhiên đến khi nào tiểu thư đi khỏi vương phủ, Hồng Ngọc nhất định sẽ đi theo tiểu thư.”

Lúc này Lan Tâm cũng hiểu được, trong lòng rất cảm động vị chủ nhân mới mà nàng chỉ ở chung chưa được một ngày này, lại sẽ toàn tâm toàn ý vì người khác mà suy nghĩ, đem chính mình ra chống đỡ cho bọn họ, đem mình trở thành mục tiêu cho người khác chú ý soi mói, khóe mắt không khỏi rưng rưng rơi nước mắt: “Ý tứ của Tiểu vương gia là muốn chúng em đến hầu hạ tiểu thư, vì thế mặc kệ tiểu thư muốn đi đến nơi nào, chúng em đều vẫn sẽ đi theo hầu hạ người, mặc kệ là ở vương phủ hay là ở chỗ khác, mặc kệ là phú quý hay là bần cùng, chúng em đều đi theo tiểu thư.”

Lục Tụ cùng Tiêu Xảo bên cạnh không nói gì, chính là cũng quỳ xuống trước mặt Lục Tiểu Thanh, không cần nhiều lời, hành động đã nói lên tất cả.

Lục Tiểu Thanh trong lòng cảm động, ai nói nữ nhi không bằng nam nhi? Ai nói chỉ có nam nhi mới có thể cởi mở, tỉnh táo kết làm bằng hữu với nhau dễ hơn nữ nhi? Ai nói nữ nhi không thể nói những lời thề hẹn hào hùng với nhau? Chỉ cần gặp đúng người, nữ tử chúng ta cũng có thể bộc lộ can đảm của mình, tràn đầy nhiệt huyết, chỉ cần người mà mình thấy đáng giá, ngay cả vinh hoa phú quý, nhà cao cửa rộng, tiền tài như nước, cũng chẳng là gì.

Lục Tiểu Thanh vươn tay nâng bốn người dậy, sau đó mỉm cười nói: “Về sau không phải quỳ lạy, cũng không phải bái thiên địa mà lúc nào cũng muốn quỳ lạy, từ nay về sau mọi người chính là bằng hữu, không có chủ tử hay nha hoàn, các ngươi cũng đừng khiêm nhượng, con người của ta mọi người hiện tại cũng chỉ nhìn thấy được một mặt, về sau nếu phát hiện ra ta là một người lộn xộn, làm việc tùy hứng, không có tôn ti trật tự, không biết có hội hận hay không đây? Được rồi, ta không cần các ngươi nói cái gì, con người của ta chính là luôn bao che khuyết điểm, nếu đã đi theo ta, ta sẽ không để cho các ngươi bị chịu thiệt.”

Lục Tụ đứng thẳng thân mình, khẽ cười nói: “Chẳng lẽ tiểu thư hiện tại không phải là một người lộn xộn, làm việc tùy hứng, không có tôn ti trật tự hay sao? Như vậy cổ quái, chủ tử lớn mật như tiểu thư, chúng em vẫn là lần đầu tiên gặp được, bất quá đi theo tiểu thư chúng em cảm thấy thực vui vẻ, có một loại cảm giác ấm áp như ở cùng người thân, tiểu thư người đừng cảm thấy kỳ quái khi nghe Lục Tụ nói vậy, thật sự ở bên tiểu thư cho em một cảm giác thực thân thiết, thực ôn hòa, cảm giác này chỉ có trước kia khi ở nhà cùng huynh đệ tỷ muội mới có được.”

@langngoccac.wordpress.com@

Tiêu Xảo, Hồng Ngọc, Lan Tâm cũng đều gật đầu cho là đúng, nghĩ đến cũng là cảm thấy trên người Lục Tiểu Thanh có một loại cảm giác thực ấm áp, thực bình thản, thực ôn nhu, đi gần nàng cảm giác thực thoải mái, cho nên mới sẽ liều lĩnh vứt bỏ người trong nhà năm đó một lòng đem chính mình đưa vào vương phủ, có lẽ là do nhất thời xúc động, bất quá có người đáng giá để cho bọn họ xúc động như vậy, họ sẽ không bao giờ hối tiếc, một lần xúc động đáng giá cả đời.

Lục Tiểu Thanh lắc đầu cười khổ nói: “Xem ra ta làm người thật sự thất bại rồi, như thế nào ngay cả tính cách của bản thân đều bị người nhìn thấu, thật sự là thất bại. Được rồi, được rồi, không nói nữa, mọi người nhanh đi ngủ đi, ngày mai ta muốn đi diễn trò hay cho mọi người xem.”

@langngoccac.wordpress.com@

Bốn người bọn Lục Tụ liếc nhau, bất đắc dĩ lắc đầu, chủ tử này nếu một ngày nào đó sợ phiền phức, thì chắc ngày đó sẽ xảy ra một cơn đại hồng thủy, cũng biết chính mình có khuyên thế nào nàng cũng không chịu nghe, cho nên chỉ biết cười khổ, đi trải giường chiếu, chăn đệm cho Lục Tiểu Thanh nghỉ ngơi.

@langngoccac.wordpress.com@

Lục Tiểu Thanh thu lại vẻ mặt đầy ý cười, đạm mạc nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, suy nghĩ nói: “Quận vương phi này cũng không phải là một người đơn giản, nếu đổi lại là mình bị người khác chỉ vào mũi mà giáo huấn, sớm đã đi lên đánh cho người đó một trận rồi, nàng lại như vậy có thể chịu đựng, giữ vững lập trường của chính mình, muốn bắt được cái sai của nàng ta quả rất khó, xem ra có thể làm đương gia ở trong vương phủ to như vậy, thực cũng không phải là một người đơn giản.”

@langngoccac.wordpress.com@

Cúi đầu nhìn bóng cây lay lay theo chiều gió ở trong tiểu viện, Lục Tiểu Thanh khẽ cau mày, chính mình đang đợi cái gì? Chẳng lẽ đợi lát nữa Vô Diễm lại đây nhìn mình sao? Nữ nhân của hắn vội tới ra oai phủ đầu với ta, hắn làm sao có thể không biết. Lục Tiểu Thanh a~ Lục Tiểu Thanh, ngươi rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì vậy? Rõ ràng trong lòng không muốn nghĩ đến hắn, vì sao lại còn chờ đợi? Chẳng lẽ nói ngươi thật sự nghĩ đến hắn, ngươi ở trong cảm nhận của Vô Diễm rất trọng yếu hay sao? Hay là trong lòng ngươi đã có Vô Diễm, cho nên mới sẽ như vậy không bỏ xuống được?

@langngoccac.wordpress.com@

Thấp giọng cười nhạo bản thân một tiếng, tâm tư của chính mình mà cũng không rõ a~. Vô Diễm, Vô Diễm, chưa từng có nghĩ tới có hắn, nhưng lại mất đi dễ dàng như vậy a~

Aiz~, có cũng chưa từng có, nói gì đến mất đi, thì ra nghĩ đến chỉ cần chính mình nguyện ý, trên đời có cái gì mà không thể chiếm được, lại không biết có rất nhiều chuyện mà chính mình nói tính cũng không thể tính được, ta đã đánh giá quá cao về mình rồi.

@langngoccac.wordpress.com@

Hơi hơi lắc lắc đầu, thu hồi lại ánh mắt đang nhìn ngoài cửa sổ, không nên để ý đến những suy nghĩ ở trong lòng nữa, mà là nên đi ngủ thôi.

Đêm đã khuya, ngoài cửa sổ gió nhẹ nhàng thổi, ban đêm ngày mùa hè thật trong lành mát mẻ. Trong Minh hiên, một bóng dáng cao to đứng bất động ở bên cạnh rừng trúc đang rung động theo gió, vang lên tiếng sàn sạt, một đôi con ngươi sáng ngời lấp lánh như ánh sao sáng trên bầu trời, bình tĩnh nhìn chăm chú vào căn phòng vừa tắt đèn, trong mắt hiện lên một tia cảm xúc phức tạp, lại vẫn là nhìn về nơi đó không chuyển mắt, có ngạc nhiên, có sự khó hiểu, có nghi hoặc, có suy nghĩ sâu xa, cũng có vui mừng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN