Xuyên Đến Bộ Lạc Nguyên Thủy - Quyển 1 - Chương 83: Khôi phục trật khớp
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
41


Xuyên Đến Bộ Lạc Nguyên Thủy


Quyển 1 - Chương 83: Khôi phục trật khớp


Editor: ChieuNinh_dd.lequydon

Lời Liễu Thư nói quả thật là một quả bom tấn cũng không quá đáng, cánh tay của Buck thế nhưng không bị gãy, nhiều năm như vậy đến nay ông đã sống đến nửa cuối cuộc đời đến cùng là vì cái gì.

“Cô… đây làm sao có thể?” Carmen không tin, tay cánh của a ba khả năng cử động rất ít, nếu không phải bị gãy thì là cái gì, nhưng lời Liễu Thư nói lại làm cho hắn do dự, dù sao cô cũng sẽ không nói dối.

“Tiểu Thư, con đã nói cánh tay Buck không có bị gãy, vậy rốt cuộc là vì sao sẽ biến thành cái dạng này?” Vẫn là Vu y bình tĩnh, chỉ là thoáng sửng sốt một chút, lập tức đưa ra trọng điểm để hỏi.

“Là trật khớp.” Vừa rồi tìm kiếm một hồi, Liễu Thư đầu tiên là không tin, nhưng mà cuối cùng vẫn chính là kết quả này.

“Trật khớp là cái gì?” Phách Nhĩ hỏi, cũng không trách bọn họ, cái từ mới này ở đây cũng chưa từng xuất hiện qua, tuy rằng những người khác không có hỏi, nhưng biểu tình trên mặt đều là ý tứ này.

Liễu Thư không có trực tiếp trả lời Phách Nhĩ, ngược lại là hỏi Buck: “Chú Buck, Carmen nói cánh tay này của chú là bị một con dã thú gây thương tích, lúc ấy hẳn là không có bị cắn gây thương tổn, là đụng vào trên cái gì đó đi?” Trật khớp chủ yếu là bởi vì ngoại lực tạo thành, phần lớn là đốt khớp xương sai khớp còn có tay các đốt ngón tay, Buck là thì cả hai nơi là khớp xương và khớp ngón tay đều bị.

Buck sửng sốt, sau đó gật gật đầu: “Đúng, chú không có bị cắn, chính là khi bị con thú đó ném ra thì không đứng vững đánh lên trên một tảng đá lớn, từ sau đó đến nay thì cánh tay này lại không thể cử động, còn rất là đau, lúc ấy chú cứ cho rằng là bị gãy, chẳng lẽ đây là trật khớp mà con vừa nói.”

“Đúng vậy, vừa rồi con đã kiểm tra một chút, xương cốt cánh tay của chú cũng không có gãy, là trật khớp.” Chứng thật ý nghĩ của mình xong Liễu Thư thở dài: “Vốn trật khớp chỉ cần có thủ pháp chính xác đặt xương cốt trở lại vị trí cũ rồi nghỉ ngơi vài ngày là có thể khỏi hẳn, nhưng mà ở đây các chú đều hiểu lầm thành gãy xương, vẫn không có áp dụng biện pháp gì, lâu như vậy, xương cốt vẫn sai sót, cũng nhanh hỏng rồi.”

“Này… Tại sao có thể như vậy?” Vẻ mặt Carmen không thể tin.

Buck cũng thế, ông không nghĩ tới sẽ biết cánh tay sẽ là loại tình huống này, lúc này nhìn gân xanh che kín cánh tay thì thở dài một hơi thật dài.

Vu y Phân Đạt nghe xong cách giải thích này thì đầu tiên là khiếp sợ, tiếp theo thì trong lòng trào ra nỗi áy náy nồng đậm: “Buck, tôi…”

Thương thế của Buck là Vu y xem, nói như thế nào bà cũng có trách nhiệm.

“Vu y đừng nói như vậy, ai cũng không rõ ràng lắm.”

“Tiểu Thư, tay của chú Buck còn có thể tốt lên không?” Hiện tại mọi người quan tâm nhất chính là cái này.

“Theo lý thuyết là có thể, nhưng lúc bị thương cũng không có xử lý nên tôi có chút lo lắng.” Dù sao cô cũng không phải chuyên nghiệp không có nắm chắc bao nhiêu.

Vốn đang không có hi vọng, hiện tại chứng thật cánh tay của Buck không có gãy, chỉ là sai khớp, nhưng chính vì như thế rất nhiều năm nên có chút phiền phức. Vu y vì muốn bù đắp, nên trực tiếp tỏ vẻ mình sẽ hỗ trợ toàn bộ quá trình, mặc kệ như thế nào trước phải chữa khỏi tay cho Buck.

Liễu Thư ngẫm lại thấy cũng đúng, năng lực bản thân mình không được, nhưng không phải có rất nhiều người sao. Y thuật của Vu y không phải tốt lắm, nhưng tốt xấu cũng chiếu cố toàn bộ bộ lạc, dù sao cũng tốt hơn mình, vì thế sau khi bàn bạc, trước khôi phục lại xương cốt về vị trí cũ cho Buck.

Cái này vốn là không phải Liễu Thư thì không được, dù sao chỉ có cô là biết nên làm như thế nào, nhưng thân thể thú nhân vô cùng cường tráng, cho dù Buck đã thật lâu không đi săn bắn, nhưng thân cơ bắp đó cũng không tiêu mất, khí lực của Liễu Thư lại nhỏ căn bản khôi phục không được. Cuối cùng vẫn là giao việc này cho Allen, tìm mấy con khỉ, tháo dỡ xương cốt ra rồi lại khôi phục lại vị trí cũ, Allen cũng thông minh qua lại vài lần thì cũng học được bảy tám phần.

Vốn khôi phục xương cốt cho chú Buck là Carmen muốn tới làm, Liễu Thư cảm thấy cánh tay Buck nhiều năm nay không hoạt động, cơ bắp phải thoải mái để khôi phục xương cốt mới tốt, nên mỗi ngày để cho Carmen massage cho a ba của hắn, hắn cũng không có thời gian học. Đương nhiên mai này trong bộ lạc bất luận kẻ nào đều học cũng được.

Ngày khôi phục xương cốt cho chú Buck thì tộc trưởng và phu nhân tộc trưởng Đỗ Lạp đều đi tới nhìn một cái, ừm, được rồi là vì chứng kiến một khắc coi như là lịch sử này. —_—!

Vốn tưởng rằng khôi phục xương cốt thì có cái gì đâu mà nhìn, đáng tiếc Allen học rất tốt, vô cùng rõ ràng lưu loát đã khôi phục tốt xương cốt. Chỉ là vì trật khớp lâu lắm, ngay cả là thú nhân thì chú Buck cũng bị đau cả người trực tiếp đổ mồ hôi lạnh, kêu rên ra tiếng.

Xương cốt cần trở lại vị trí cũ có hai nơi, cổ tay thì còn may, chỗ ở trên các đốt ngón tay Allen đều cảm giác được xương cốt của chú Buck đang ma sát, rất không lưu loát. Thấy chú Buck một đầu mồ hôi lạnh, bộ dạng thống khổ thì hắn đành nhẫn tâm lại tiếp tục, có thể tưởng tượng thà đau ngắn còn hơn đau dài, chịu đựng qua được là tốt rồi. Nên ngay sau đó hắn cũng không tiếp tục do dự, sử dụng khí lực ra tay ngoan độc một cái, chỉ nghe được một tiếng “lộp cộp” vang lên, hết thảy trần ai lạc định. Chỉ là mặt của chú Buck không có chút máu, bộ dạng thoát lực. Carmen đang ôm ông có thể cảm giác toàn thân a ba cũng giống như vừa vớt từ trong nước lên, thì không khỏi đau lòng khóe miệng mím thành một đường thẳng tắp.

“Cái kia… Tiểu Thư à, sau khi trật khớp rồi sửa lại xương cốt đều đau như vậy sao?” Tộc trưởng cũng bị Buck như vậy hù dọa đến.

“Ực… sẽ không, chỉ đau một chút như vậy thôi, chú Buck là vì trì hoãn quá lâu mới có thể như vậy.”

“Hô…” Tộc trưởng hung hăng thở ra, nói luôn miệng: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt…”

Những người khác cũng là như thế, đồng thời bị dọa lau mồ hôi toát ra, trong lòng yên lặng tán thưởng chú Buck, thật sự là rất không dễ dàng.

Cánh tay Buck đã được nối lại hoàn toàn, cũng là vì có thể được điều dưỡng tốt, Vu y đặc biệt giã dược đắp lên, băng bó cánh tay kia thực nghiêm kín. Liễu Thư còn xé khối da thú treo cánh tay đó của chú Buck ở trước ngực, nghiêm cẩn ba tháng không thể động một chút nào, cũng không cho làm chút động tác mạnh nào, tránh cho bị thương.

Carmen biết a ba của mình không phải người thích nhàn rỗi, quyết định trong mấy ngày đó sẽ rút nhiều thời gian coi chừng ông.

Chuyện đến đây thì xong rồi… mới là lạ.

Trong bộ lạc đều biết gãy xương cũng có thể nối lại, ngay cả chú Buck bị thương đều có thể chữa khỏi, trong lúc nhất thời tất cả thú nhân chịu qua thương tổn này đi tới xin giúp đỡ, Liễu Thư cũng không cách nào chống đỡ, có tộc trưởng và Vu y hỗ trợ cuối cùng có thể thở một hơi.

Cô biết cũng không phải tất cả xương gãy đều có thể nối được, có chặt đứt rất nhiều năm, căn bản là bất lực, có lẽ làm phẩu thuật thì có thể, đáng tiếc cô cũng không phải là bác sĩ, nhiều lắm chỉ tính là gà mờ, vì thế lục tục có thú nhân thất vọng mà về. Thấy bóng dáng cô đơn của thú nhân cao lớn, cô cũng không chịu nổi, cứ cảm thấy là mình không đủ năng lực, trong lòng âm thầm quyết định muốn cho những thú nhân này được tốt.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN