Thạch Liên Trùng Sinh
Chương 3: Lạc Tử Yên
Lúc này trong Bỉ Ngạn không gian, Mộ Dung Yên cả người chìm xuống sơn tuyền ấm áp, hai mắt cô nhắm chặt cảm nhận từng lỗ chân lông nở rộng ra mặc cho dòng nước bao lấy thân thể mình, vết thương bên hông truyền đến cảm giác đau xót, nóng rát nhưng rất nhanh thay thế bằng sự thoải mái bởi vết thương đang dần khép lại nhanh chóng. Không còn đau đớn, khó chịu, cơ thể thả lỏng hoàn toàn.
Lại ngâm mình chừng nửa tiếng, Mộ Dung Yên rốt cuộc mới chịu lên bờ, nhưng mà chưa đợi cô đứng vững, đại não bất ngờ đau đớn, hàng loạt hình ảnh tựa thuỷ triều kéo đến, kí ức xa lạ như cuộn phim quay nhanh, cảm giác chóng mặt, khó chịu khiến cô trượt chân ngã ngửa vào sơn tuyền.
Đợi cơn đau qua đi, chân chính cùng kí ức dung hòa vào linh hồn, Mộ Dung Yên mới biết được lí lịch của nguyên chủ thân thể này.
Lạc Tử Yên, năm nay 20 tuổi, là nghiên cứu sinh vừa tốt nghiệp, đáng nói là trong kí ức có hai đoạn kì lạ, chính là một đoạn kí ức hiện tại và một đoạn nói đến cuộc sống sau 5 năm sau của “cô”. Rất rõ ràng, kí ức tương lai 5 năm sau đề cập đến Trái Đất sẽ rơi vào Tận thế trong năm 2020, mà đoạn thời gian sau chính là hình ảnh “cô” sinh tồn trong cuộc sống Tận thế tàn khốc, đáng sợ, cuối cùng “cô” bị đồng đội phản bội, chết trong miệng quái vật, tiếp theo đó chính là đoạn kí ức hiện tại. “Cô” kiếp trước chết đi sau đó lại trùng sinh trở về thời gian trước khi Tận thế 5 năm. Trong đoạn kí ức rõ ràng “cô” bài xích việc được trùng sinh sống lại, nhưng “cô” vẫn cố gắng lo lắng, chu toàn cho cuộc sống của chính mình trong tương lai, bằng chứng chính là “cô” đã tích góp rất nhiều vật tư, mà nơi cất giấu ư? Chính là Không gian dị năng của “cô” đã có từ kiếp trước. Tuy không giống Bỉ Ngạn không gian có đất đai, linh tuyền, có thể tự do ra vào. Mà Không gian dị năng kia chỉ là không gian lập phương trống rỗng, không thể ra vào mà chỉ có thể thông qua ý niệm “thu” và “xuất” vật bên trong. Nhưng bù lại không gian lại rất rộng lớn, đồ vật bỏ vào bên trong cũng không lo bị hư hại hay hết hạn.
Nhưng mà, đáng tiếc… Cách ngày Tận thế càng gần, không rõ là “cô” cảm thấy sợ hãi hay do ám ảnh bởi cuộc sống kiếp trước hay không mà tâm lý “cô” dường như xảy ra vấn đề. Có chút rối loạn, lại đôi lúc rơi vào trầm cảm, vô thức mê sảng kì quái, cũng có khi tỉnh táo rõ ràng, không thể nghi ngờ đây là liên quan đến bệnh tình thần kinh.
Chính vì dấu hiệu về bệnh thần kinh lúc tỉnh lúc không này, hôm nay trong tinh thần hoảng loạn, mê mang này “cô” nhớ đến kí ức kiếp trước, trong lúc kinh hách liền tự sát mong muốn thoát khỏi cuộc sống đầy tuyệt vọng, đáng sợ ở phía trước, đúng lúc này Mộ Dung Yên mới tiện nghi xuyên qua chiếm lấy thân thể này.
Thở ra một hơi dài, Mộ Dung Yên đưa tay khẽ đặt lên vị trí vết thương đã sớm lành lặn như cũ, thầm nói: “Lạc Tử Yên! Cô đã được giải thoát, thân thể cô từ nay sẽ là của tôi, tôi sẽ sống nốt phần còn lại cuộc sống cô theo cách của tôi! Yên nghỉ đi!”
—-@@–@@@Thạch Liên Trùng Sinh-Snow1507@@@–@@—-
Ngày 15 tháng 2 năm 2020, cách Tận thế còn 5 ngày. Mộ Dung Yên xuyên qua đến nay cũng đã được một tháng, trong khoảng thời gian này cô cũng tích cực tích trữ, thu mua vật tư, cô cũng mua thêm hạt giống đa dạng chủng loại gieo trồng trong Bỉ Ngạn không gian, hiện tại bên trong không chỉ riêng thực vật, mà còn có cả động vật từ bò, heo, gà, vịt, dê, thỏ…
Muốn hỏi cô lấy tiền từ đâu ra mua à? Cái này còn phải nói đến nguyên chủ quả thực chuẩn bị chu toàn, lấy lợi thế trùng sinh biết trước tương lai, cô nàng này không quản nên hay không nên, từ chuyện copy bản quyền sản phẩm tương lai người khác bán ra ngoài cho đến các chủ đề nghiên cứu mới nhất cũng bán ra. Mỗi một lần bán đều thu về bạc vạn, có thể nói bằng kinh nghiệm cùng số vật tư đã tích trữ kia, dù là Tận thế đến, nguyên chủ chỉ cần tìm một căn cứ đầu nhập, cuộc sống sau này sẽ không phải lo lắng gì cả. Đáng tiếc…
Hôm nay Mộ Dung Yên vẫn theo thường lệ đi đến cơ sở nghiên cứu dành cho các thực tập sinh mới ra trường. Không phải cô không biết rằng sau khi Mạt thế đến, trường học, thành tích hay gì gì đều là mây bay, nhưng dựa theo trí nhớ của nguyên chủ biết được ở sở nghiên cứu này bí mật còn có một kho hàng lậu trá hình.
Nơi cô sống chính là thành phố S gần sát biên giới, cơ sở nghiên cứu này mở ra cho các thực tập sinh đến chỉ nhằm che giấu các vụ buôn lậu trong trong giới hắc ám. Sau này Tận thể bùng nổ, có rất nhiều người có máu mặt chạy đến đây tranh cướp đống hàng lậu này, nếu trí nhớ này không sai thì người giành được số hàng trong đây nhờ đó mà chiếm được vị trí ưa đãi nhất nhì trong căn cứ Bạch Hổ sau này.
“Tiểu Yên! Tối nay cơ sở chúng ta mở party chào đón tân thực tập sinh, cùng tham gia chứ?” Mộ Dung Yên trong đầu đang gảy bàn tính, tìm cơ hội đột nhập vào kho hàng bí mật kia, lúc này đột nhiên bên vai bị vỗ một cái song song là giọng nói vui vẻ vang lên.
Xoay đầu nhìn gương mặt cô gái đối diện, Mộ Dung Yên nở nụ cười loan loan cả đuôi mắt, nhưng sâu trong đó lại không có ý cười. Bạch Du Nhiên, bạn thân nguyên chủ, bàn về ngoại hình có ngoại hình, gia thế có gia thế, lúc nào cũng trưng ra bộ dáng hòa đồng hiệp nghĩa, điển hình là “Bạch liên hoa” nhưng lại mang theo vẻ quật cường, cứng rắn, tổ hợp lại vừa khiến người ta yêu thương muốn bảo vệ nhưng cũng làm người khác muốn chạy theo theo đuổi, khuất phục.
Một người hoàn mỹ không tìm ra lỗi gì, hoàn mỹ đến tuyệt đối này thật kì lạ, ít ra cái kì lạ này dường như chỉ mình cô nhìn ra. Nhìn nụ cười tựa ánh ban mai chiếu vào lòng người của Bạch Du Nhiên quả thật chói mắt nha, Mộ Dung Yên đang định lên tiếng, liền nghe người khác đột ngột nói xen vào, “Tiểu Nhiên, vì sao lại rủ người lập dị như cô ta chứ. Hừ, suốt ngày nói điên điên khùng khùng gì mà Tận thế, quái vật. Tiểu Nhiên a, tớ khuyên cậu tốt hơn là đừng dây dưa với loại người này, tránh bị cậu ta làm mất thân phận a!”
“Tĩnh Uyên! Đừng nói bậy, tiểu Yên chỉ là do bị áp lực stress nên mới nói những lời như vậy, kì thật cậu ấy chỉ là đang lo lắng, muốn tốt cho chúng ta thôi!”
Ngụ ý là: Đầu óc Mộ Dung Yên không bình thường, nói chuyện điên điên khùng khùng là lẽ đương nhiên. Bạch Du Nhiên này quả thực cho là Mộ Dung Yên cô không hiểu ý tứ trong lời nói của cô ta, hay là nghĩ ai cũng não heo như cái Quách Tĩnh Uyên kia đi?
Quả nhiên Quách Tĩnh Uyên nghe xong lời Bạch Du Nhiên nói liền trợn trừng mắt với Mộ Dung Yên, lời nói tràn ngập mỉa mai, khinh thường: “Cái gì mà tốt cho chúng ta? Tớ là thấy cô ta xem nhiều phim viễn tưởng hoặc là đầu óc bị chập mạch rồi mới nói điên khùng như vậy. Tận thế hả? Tốt nhất là cô ta nên trở về nhà mà trùm mềm nằm mơ tiếp đi. tiểu Nhiên, nghe tớ đi, cách xa cô ta một chút!” Nói xong còn muốn kéo Bạch Du Nhiên đi, không muốn đứng chung với Mộ Dung Yên thêm một giây nào, tựa như cô là gì đó rất ghê tởm.
“Tiểu Yên, Uyên Uyên không có ý gì xấu, cậu đừng để bụng. Ừ, 6h gặp lại, tớ đi cùng cậu chọn mua lễ phục, gặp lại sau!” Bạch Du Nhiên theo đà Quách Tĩnh Uyên mặc cho bị lôi kéo nhưng cũng không quên quay đầu giải thích thay cho bạn cô ta với Mộ Dung Yên, khuôn mặt xinh đẹp không tì vết đều là vẻ khó xử, cùng xin lỗi khiến ai nhìn vào cũng sinh ra lòng thương tiếc. Nếu đổi lại là Lạc Tử Yên chắc chắn sẽ mỉm cười thân thiết với cô ta chạy theo mặt dày nói không sao, nhưng Mộ Dung Yên lại khác, nhìn gương mặt thành khẩn kia cô chỉ cảm thấy toàn thân lông tơ dựng đứng, da gà đều nổi lên, buồn nôn muốn chết.
Cười lạnh một tiếng, Mộ Dung Yên lạnh lùng quay lưng bỏ đi. Bạn thân đối tốt với nhau hay chỉ muốn chiếm tiện nghi đối phương? Thiệt đáng buồn cho Lạc Tử Yên, trùng sinh sống lại hai đời nhưng vẫn không nhìn rõ được lòng người giả dối sau túi da đẹp đẽ kia.
A! “Bạch liên hoa” cũng được, “Giải ngữ hoa” cũng được, đều không liên quan đến cô, từ trước đến nay cô sống theo quy tắc người không phạm ta, ta không phạm người, cô không phải hồng mềm tuỳ ý mặc người nắn bóp. Sống qua một kiếp, cô muốn bản thân mạnh mẽ hơn để không bị ai uy hiếp hay rơi vào thế bị động, cô muốn an an tĩnh tĩnh trải qua cuộc sống theo ý mình.
Hết chương 3
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!