[Tản Mạn] Tuổi Thanh Xuân
Chương 47: Nụ cười
Càng lớn ta càng nhận ra nở một nụ cười đâu phải dễ.
Đâu còn là nụ cười hồn nhiên lúc bé thơ trong vòng tay ba mẹ mà là những nụ cười trường thành, đầy mùi vị xã giao và bắt chặt lấy danh vọng và quan hệ.
Ai rồi cũng sẽ phải lớn, phải khác và phải tập làm quen với những bước chân đầu đời chập chững mà không còn vòng tay che chở, dìu dắt của ba mẹ.
Những va chạm làm chúng ta trở nên bất cần, cái mối quan hệ gần như trở thành chiếc phao cứu sinh trong khi bạn là nạn nhân sắp chết đuối, những con người đã từng thân thiết, hiểu nhau lại trở thành những đối thủ trên thương trường, trong tình yêu và trong cuộc hành trình tìm hạnh phúc, khẳng định chính mình.
Mệt lắm đấy.
Con gái à…. Hãy cười nhiều lên. Phải cười thật hạnh phúc.
Bởi nếu là bị bỏ rơi, bị chia tay thì hãy chứng tỏ mình vẫn ổn, vẫn ổn hơn ai hết và mình cũng chẳng cần ai phải thương hại.
Cô đơn khác cô độc.
Du lịch một chuyến nếu bạn nhớ nụ cười vui vẻ.
Đàn ông, con trai đúng là một nửa của mình nhưng nụ cười của mình mới chính là thứ làm họ rung động. Thật đấy.
Cuốn sách giới thiệu….
Điều cuối cùng ở lại.
Hẹn hò với châu Âu.
Tép
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!