Giống Rồng - Chương 5-4: Thứ sử thử lòng dạ chim ưng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
134


Giống Rồng


Chương 5-4: Thứ sử thử lòng dạ chim ưng


Giống Rồng

Tác giả: Nguyễn Khai Quốc

Hồi thứ năm:

Núi Long Tuyền, tướng người Hoa đuổi hổ.

Thành Bạch Hạc, Vương thứ sử cứu ưng.

Chương 5.4 Thứ sử thử lòng dạ chim ưng

Thăng về trại vết máu còn vương trên mặt, quần áo tả tơi như kẻ ăn mày. Dương Thanh hỏi:

– Ta sai nhà ngươi đi theo tìm gặp Thăng Triều, chẳng hay có gặp được mà người ngợm tả tơi như vậy.

– Bẩm tướng chủ. Họ Vương không cho ta qua sông vào thành. Cứ ở bên này có ngày quân triều đình đuổi đến thì chúng ta sẽ chết mất.

– Thật khó cho Vương thứ sử. Chỉ là tại ta khi trước không đối xử công minh mà khiến hắn thù ta đến vậy.

Triệu Cường ngắt lời:

– Khi ấy tướng quân không làm như vậy, liệu Thăng Triều có thể ổn yên tại đất Phong Châu được hay chăng. Chẳng là hắn có chút nghi ngại về, về…

– Sao nhà ngươi lại lắp bắp. Hắn có e ngại điều gì mà chẳng thể giúp ta. Không phải ta cho Do Độc nắm binh phòng Đông nên hắn mới nghi ngại hay sao.

Đặng Hoài cười khẩy:

– Nghe nói cha con Triệu Hoằng dẫn địch đánh thiếu chủ Chí Liệt. Trong quân ta lại có người là con trai của Hoằng. Chẳng phải họ Vương e ngại chính là điều ấy.

Dương Thanh cản lời:

– Nếu không phải Triệu Cường đưa Mă Tước đến thì có lẽ đầu ta đã bêu cửa La Thành rồi. Đâu có ở đây cùng các người. Trước khi bàn chuyện thì hãy nghĩ trước sau. Chớ có hàm hồ đặt điều.

Triệu Cường không mở miệng bàn thêm, anh bước ra phía sau. Lý Toàn từ ngoài trại đi vào, giọng nói hớn hở:

– Thăng Triều cho người đưa thư tới hỏi thăm Dương tướng quân. Ngài có biết người đó là ai chăng?

Dương Thanh nạt nộ:

– Là ai mà mặt mày nhà ngươi mếu máo.

Tồn Thăng cười lớn:

– Cái mặt của hắn khi cười có khác nào khi trẻ con mếu máo đâu. Là cái tên Tre Độc đó có phải không?

Dương Thanh cho gọi Do Độc. Thanh mừng rỡ, vội vàng ân cần hỏi chuyện:

– Là Do Độc. Tướng quân từ ngày đi giữ đất Lâm Tây, sắc mặt thật tốt hơn khi ở Tống Bình. Chẳng hay Vương thứ sử còn điều gì nghi kỵ mà chẳng cho chúng ta qua sông vào thành.

Do Độc cúi chào mọi người, chưa nói ngay câu chuyện mà Dương Thanh hỏi. Do Độc hỏi han hết tình hình của mọi người rồi mới đáp lời Dương Thanh:

– Là Thăng Triều đại nhân có ý muốn giúp ngài, nhưng không thể ra mặt nói trực tiếp. Nay ta một mình tới đây để báo cho ngài một việc.

Thấy Do Độc ấp úng, Dương Thanh nhìn xung quanh rồi cho đám cận hầu lui ra. Chàng trai trẻ cầm lấy tay vị tướng dạn dày sương gió trần mạc mà tỉ tê suốt nửa canh giờ. Dương Thanh cười khoái chí, sai người soạn sửa rượu thịt. Do Độc cáo việc xin lui về Phong Châu báo lại việc cho Thăng Triều.

Dương Thanh cất cử Đặng Hoài cùng Tồn Thăng đến Phong Châu diện kiến Vương Thăng Triều. Thiên thanh tướng sai đám người Triệu Cường, Lý Toàn, Mã Tước sắp xếp binh lính, lên núi chặt gỗ đóng lấy ba mươi chiếc thuyền lớn nhỏ, ngược dòng nước đến chân núi Tản Viên. Bờ phía tây chỗ sông ấy là đất Lâm Tây có quân của Do Độc.

Do Độc dẫn Tồn Thăng cùng Đặng Hoài đến phủ thành Phong Châu. Hai người phải đợi tại quán trọ phía đông nam thành hơn một ngày. Tồn Thăng đi dò la tìm tên áp nha khi trước để hỏi tin của Sĩ Hoàng. Sĩ Hoàng đang bị giam tại nhà lao phía Nam thành Bạch Hạc.

Đêm canh ba, Tồn Thăng một mình mặt mũi kín mít chạy ra cổng phía Đông, thấy có tên lính tách đoàn đi tiện ở gần quán trọ. Tồn Thăng lấy gậy lớn đánh ngất tên lính lấy đi quần áo cùng lệnh bài. Gã quỷ vào quán trọ xin lấy một phần rượu thịt đi về phía nam.

Đến cửa lao, tên nha môn bổ đầu thấy Thăng áo quần xộc xệch, mặt mũi luyến thoắng liền xét hỏi:

– Đang đêm nhà ngươi tới đây có việc gì. Trong đó có gì.

– Tiểu nhân là Man Thắng, có người nhà bị bắt giữ trong này. Đây chỉ là chút đồ ăn. Mong các anh cho vào thăm hỏi.

Tên bổ đầu cho người ra soát người cùng suất rượu thịt bên trong chiếc gầu nước. Bổ đầu hỏi gã quỷ:

– Tên ấy phạm tội gì. Có quan hệ gì với nhà ngươi.

– Là Sĩ Hoàng ạ. Người đó là anh em với tôi. Trước đây hắn là người tốt bụng nhưng nhà hắn bị cướp, sau này đói quá đi làm cướp nên bị bắt nhốt vào lao. Nghe tin hắn bị nhốt nên tới đây mang chút món ngon gọi là… Mong các anh dùng, tôi vào tay không để thăm hỏi anh ấy cũng được.

Tồn Thăng cười cười nhưng không thể giấu đi được cái bề ngoài đáng sợ của gã. Tên bổ đầu sờ vào miếng da dê trên mặt. Mùi hôi rình khó ngửi, tên bổ đầu xua tay cho gã Quỷ vào trong. Có tên sai nha đi theo, thấy tiếng bạc lóc xóc từ người Tồn Thăng bước ra, hắn chạy lại báo cho tên bổ đầu. Tên bổ đầu gọi Thăng quay lại.Thăng hỏi:

– Đại nhân có điều chi dặn dò.

Hắn chỉ tay vào túi bạc gã quỷ đeo bên người. Thăng lại hỏi:

– Cái này ạ. Túi này ạ. Chỉ là…

– Thì nhà ngươi cứ để đó. Ta sợ khi ngươi mang vào hễ có chuyện gì, ngươi đánh mất, lại đổ cho bọn ta lấy của ngươi, khi đó ai chịu trách nhiệm được cho nhà ngươi.

Tồn Thăng ngoan ngoãn nghe lời hắn, vội lấy túi đặt lên bàn. Tên bổ đầu cho hai tên sai nha đưa Gã Quỷ vào phía trong.

Thăng chậm rãi bước vào trong mặc cho hai tên sai nha liên tục giục giã gã quỷ nhanh chân hơn, anh đảo mắt hai bên như mong tìm kiếm điều gì đó. Tiếng tra tấn thé tai, âm thanh xích xiềng rợn người không thể khiến Gã Quỷ run sợ, anh chàng vẫn cố tìm kiếm điều gì đó mà ngay bản thân anh cũng chẳng biết. Những khuôn mặt dữ dằn, những ánh mắt thèm khát nhìn chằm chằm vào những bước chân chậm rãi, dáng đi khoan thai của anh. Có kẻ mặt gớm ghiếc hơn cả Gã Quỷ tiến sát song cửa, cầm mảnh bát vỡ cào xé dưới đất, gầm gào quát mắng. Chẳng một lời anh chàng tiếp tục thong thả bước đi, cổ quay tứ phía trông ngóng người nào đó xuất hiện.

Tên sai nha mở một cánh cửa được chằng chịt bởi vài cuộn xích lớn, chấn song to như cột nhà. Tay giữ chặt dây xích, đóng vội cánh cửa, tay sai nha nhắc nhở:

– Kẻ nhà anh cần gặp ngồi đây. Nơi này toàn là kẻ hung dữ, tội phạm nguy hiểm. Cẩn thận một chút thì vẫn hơn.

Phía bên trong, ngồi yên một chỗ, Sĩ Hoàng mặt quay vào phía bức vách hắt bóng chàng trên đó. Tay sai nha liên tục nhắc Gã Quỷ nói chuyện thật nhanh tránh điều nguy hiểm xảy đến. Tên còn lại cầm roi vút vào mặt kẻ dữ dằn ở gian đối diện, tiếng gào thét mắng chửi om xòm. Gã Quỷ hỏi nhỏ:

– Anh viết gì trên vách.

Sĩ Hoàng vẫn chẳng mở miệng nói một lời. Gã Quỷ xà vào lòng, năn nỉ như đứa trẻ lên ba nũng nịu cha. Sĩ Hoàng gạt anh sang một bên. Tay Hoàng chạm vào khuôn mặt thô ráp, từng giọt mồ hôi vụng rơi len vào những kẽ hở trên da của gã quỷ trong cái ngột ngạt của nhà tù. Mùa xuân tháng ba, tiết trời vào nồm, mảnh rơm ướt nhẹp, Hoàng nhặt lên một lá rơm vờn qua khuôn mặt của anh, lại khẽ hẩy nhẹ Thăng ra ngoài. Thăng nằng nặc nói:

– Anh Hoàng. Khi còn bé, anh thường hay bênh em bởi cái tội em ngốc nghếch, dại dột. Em chỉ muốn được như cái ngày thơ bé, bên con nước, anh chỉ em cách nói dối anh Thành để cha mẹ chẳng những không đánh em mà còn cầm roi đánh anh ấy. Anh chỉ em lừa đám trẻ con trong xóm chài để lấy được giỏ cá, tôm đầy thật đầy. Mà em ngốc nghếch khiến anh bao lần bị người lớn cho no đòn roi. Ôi những khờ dại mà em chẳng thể quên. Bấy nhiêu lâu anh đã ở đâu.

Sĩ Hoàng vờ như không nghe thấy những lời Thăng nói. Hoàng khẽ lẩm nhẩm những chữ viết trên tường:

“Ba xuân ngắn đoạn trường

Năm tháng cũ còn vương

Mặt quỷ đeo dương diện

Miệng cọp ngoác ễnh ương”

Tồn Thăng lơ mơ những lời Hoàng lẩm nhẩm, chàng ôm chặt lấy chân Sĩ Hoàng mà khóc:

– Anh Hoàng. Tha lỗi cho người em chẳng lớn này. Bao nhiêu giãi bày chỉ mong anh hãy nói với em một lời.

Hoàng túm lấy mái tóc vụn gãy của Thăng, dập đầu Thăng xuống dưới đất. Thuận tay, Hoàng lấy bát đập vào đầu Thăng, bát vỡ vụn. Tên sai nha giật mình nói vọng vào:

– Này tên kia. Chớ có làm điều dại dột. Nếu muốn chết thì để ta đâm cho một kiếm.

Sĩ Hoàng nhìn tay sai nha với ánh mắt hùm cọp, tay sai nha mặt kênh kiệu quay đi, miệng liên tục nhở Tồn Thăng đến lần hơn mấy mươi lần “Nói mau mau, mỗi thời khắc một tắc vàng”.

Thăng ôm đầu, máu chảy từ tay Hoàng rơi lăn qua gò má rơi xuống miệng Thăng. Thăng nhấm nhấm đầu lưỡi, bật dậy mở bàn tay đang nắm chặt những mảnh vỡ của Hoàng mà nhiếc mắng:

– Cớ sao anh lại ra như vậy.

– Máu tao đấy. Mày uống đi. Kẻ khát máu kia. Tao không có kẻ anh em như mày.

Thăng giận dữ, đạp gãy song cửa. Đám lính nha môn chạy vào phía trong đao kiếm đủ đầy, xích dây sẵn sàng. Gã Quỷ thu mình, mặt lầm lũi bước ra:

– Xin thứ lỗi. Chỉ vì ta hơi quá chén nên mới ra như vậy. Chăm sóc tốt cho người anh em của ta. Túi bạc đó xin tặng cả cho các anh.

Sĩ Hoàng, lấy tay thoa lên cỏ ướt, từng giọt hồng hằn lên bức vách. Hai chữ Dương Diện đỏ rực, từng giọt chảy xuống chân tường thẫm ướt. Chàng nằm thiếp đi, người chàng ướt sũng mà chàng chẳng hay. Bọn lính nha chẳng dám lại chỗ chàng ngồi, chỉ dám dựng cả đống đá lớn che đi chỗ song cửa vừa gãy. Ánh sáng mập mờ từ cây đèn đang cháy những giọt dầu cuối chốc chốc lại lóe lên rồi phụt tắt. Tiếng gà gáy gọi sáng vang đó đây khắp thành phủ.

Từ tờ mờ sương sớm, Thăng Triều cho gọi hai người do Dương Thanh sai đến. Do Độc dẫn đường, trên đường đi chàng dặn dò Đặng Hoài:

– Vương thứ sử là người hiểu biết rộng, mọi chuyện thật khó mà qua mắt được, thường ngày không ưa việc xu nịnh, xúi bẩy. Xin anh lựa lời mà nói.

Đặng Hoài cẩn thận bước vào trong phủ điện. Có chút lạ lẫm, Đặng Hoài gặng hỏi Do Độc:

– Ta từng nghe xứ Phong Châu rừng vàng, suối bạc, chim muông thú dữ không gì không có. Phủ thứ sử lại chỉ sơ sài một mảnh vải thổ cẩm khoác lên chiếc ghế chẳng phải khắc chạm đến độ tinh xảo điêu luyện. Quả là có chút lạ thường.

– Nói ra xin anh chớ nói quê mùa. Thứ sứ thường ngày giản dị, thích đi thăm thú dân bản miền ngược, thường vỗ về những người mọi rợ các châu cơ mi mà không bắt cống nạp dị thú, kỳ thảo, sản vật quý hiếm trong dân gian. Những thứ các anh thấy ở đây đều rất tầm thường, nhưng đừng vì thế mà đánh giá thứ sử Vương là kẻ tầm thường. Cái phi thường thường không có vẻ bề ngoài khác thường, mà chỉ là bên trong cái có vẻ ngoài tầm thường luôn có nhiều những thứ tạo nên bao điều phi thường.

– Anh nói chuyện như thông lỗ tai, làm cho trí tuệ ta cảm thấy thật không bằng. Mới ở tuổi anh mà có thể khiến Dương tướng quân nể trọng, Vương thứ sử tin cậy. Quả nhiên hiếm có, hiếm có.

Tồn Thăng cười cợt nhả:

– Thường thường, thường. Thông thường thì ta thấy những cái gì thường thường đều rất bình thường, những thứ bình thường thì chỉ là những thứ thường thường mà thôi. Nói ra thật là đau đầu. Ta chỉ thích dùng cái này, cơ bắp và uy lực. Kẻ nào có thể chống lại được ta?

Có giọng nói hưởng ứng lời Gã Quỷ từ phía cửa điện bước vào:

– Quả nhiên sức khỏe vô địch. Ba ngày trước, ta thấy một kẻ sức khỏe vô địch nằm cù queo cho kẻ khác dùng gậy đánh liên hồi mà đứng dậy như chưa hề gì. Đêm qua lại nghe có kẻ mất cả hai chục lượng bạc chỉ để nhận một chiếc bát vỡ đập vào đầu. Có phải danh tiếng Dương Diện hộ sư quân tướng.

Phong thái ung dung, Thăng Triều từ tốn bước vào. Tồn Thăng cười sảng khoái:

– Ra là ngài, Thăng Triều đại nhân. Đã chờ ngài bấy lâu.

Đặng Hoài cúi mình chào họ Vương:

– Nghe danh thứ sử đã lâu. Nay được hạnh ngộ. Quả nhiên khí chất thật đáng để người khác ngưỡng mộ.

– Vị này là…

Do Độc chen lời giới thiệu:

– Vị này là Đặng Hoài, con trai thứ ba của Liễu tá Đặng Khả. Người dữ dằn mang miếng da dê này chính là Dương Diện hộ sư tướng quân gã quỷ Đỗ Tồn Thăng.

– Là Đặng Hoài, danh sĩ lẫy lừng khắp Tống Bình đó sao. Thật không hổ danh, tướng mạo hiền hòa mà lại mang cái uy nghi của kẻ sĩ. Nghe danh Đặng Hoài ngày trước trên điện luận tội đám quan lại cướp bóc của dân, kể tội đám nịnh hót khiến Tượng Cổ phải nghẹn ứ họng. Lại thêm cha ngài là Liễu tá Đăng Khả nổi tiếng trọng nghĩa khí, ưa người tài, từng lời nói ra rắn rỏi như ngàn mũi tên bắn, tiếng vang tựa cả chục chuông rền lan tỏa khắp đất Giao Châu này. Hương nào sánh được tiếng thơm đó, ánh hào quang nào chiếu rọi nổi. Gặp đây thật là vinh hạnh, vinh hạnh. Không thể tiếp đón hậu tình, mong Đặng Hoài huynh đệ thứ lỗi.

– Vương thứ sử mượn lời gió mà lay động rừng cây muôn thú, lại nghe ngài sáng suốt anh minh, thường không nghe chuyện thiên hạ rèm pha. Kẻ ba tấc lưỡi nào đáng bậc tráng kiệt. Người đời dè bỉu cho là kẻ uốn lưỡi bẻ đao. Vương thứ sử chớ nghe.

– Tống Bình phủ phồn hoa đô hội, kẻ tài không thiếu, tâm đức cũng nhiều. Cha con họ Đặng đã khiến bao đấng anh hào đất ấy phải cúi mặt khuất phục. Đăng Hoài đến đất Phong này phải chăng có điều chi dạy bảo. Thăng Triều xin rỏng tai nghe.

– Kẻ nam nhi nào đâu muốn thấy chuyện bất bình ngồi yên. Những lời trách kẻ sĩ hùng chỉ là chút lời mọn như dạy đám con trẻ. Đâu phải điều gì khiến đất trời chuyển rung, thiên hạ vẫy vùng. Làm người ai cũng có tôn chỉ của riêng mỗi người, tôn thờ một hình mẫu trong tâm trí. Đấng nam nhi không thể đứng ngoảnh mặt với chúng dân, với đồng loại, nhất là khi cảnh đói khổ bủa vây, khói lửa binh đao còn chưa dứt. Dương tướng quân vì dân nam, vì đất tổ tông người nam ta mà dấy binh dẹp lũ ác bá. Tâm theo hướng ấy, chủ tướng lúc gian nguy há lại ngồi yên xứ phồn hoa mà hưởng lạc.

– Nghe nói đạo binh mã sáu bảy vạn của triều đình đã chiếm hết một dải đất từ Ung Châu về đến miền xuôi sông Nhị.

– Túc hạ thật chưa thể hiểu ngay. Tống Bình Dương tướng quân đã định bình. Chẳng phải vì những kẻ ăn lộc mâm bạc lại nghiếc nhìn mâm son thì đâu nên nỗi.

– Phải chăng khi trước cùng Thiên thanh tướng, những kẻ ấy có điều gì bất bình, chưa thỏa đáng mà ra như vậy.

– Tâm dạ mỗi người một khác, ta không dám mạn bàn. Chỉ là con người không ưa hoặc đơn giản chỉ là lòng đố kỵ.Thăng Triều khi xưa có điều chi chưa hài lòng tướng chủ?

– Cùng là thứ sử một vùng, Dương Thanh nắm xứ Hoan Diễn, ta mang đất Phong Châu, Lâm Tây nào đâu có lòng khác. Khi đoạt Tống Bình, ngài ấy còn cho ta một hảo tướng như Do Độc. Thật như là chúa sơn lâm được tiếp viện thêm hổ dữ. Đất Phong Châu ta lương chẳng thể như châu Ái, đất rộng chẳng bằng Trường Châu, dân cư thưa thớt, núi cao, vực sâu. Chẳng hay ý Dương tướng quân thế nào.

Đặng Hoài nghiêng mình kính cẩn:

– Trước nghe danh tiếng Thăng Triều nổi tiếng anh minh, khảng khái, trọng nghĩa khí. Chủ tôi nay đường cùng binh mỏng, lương ít. Mấy nghìn huynh đệ suốt mấy mươi năm chinh chiến cùng nhau từ thời đánh đuổi Hoàn Vương Lâm Ấp, đánh giặc Chà Và, dẹp ác bá nghĩ đến mà chẳng thể dứt ra được. Không mong ngày chiếm lại đất Hoan, Diễn, Mộng Giao Châu đành nhường cho kẻ hùng tâm tráng trí như Thăng Triều. Chủ tướng tôi nguyện mang đám binh tốt theo tập quán Phong châu, vỡ đất hoang cấy cày, dẫn con nước vào thung lũng mà lập xóm làng cũng như là thỏa chí người đứng đầu cả nghìn anh em vậy.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN