Sống Lại Cưng Vợ Như Mạng
Chương 5: Trợ lý lớp
Cố Loan Loan đang nghiêm túc đi đều, kỳ thật cũng không quá chăm chú như trong tưởng tượng, lúc người bên cạnh kêu nhỏ, cô cũng cảm thấy được có một luồng gió mạnh thổi tới.
Sấm sét vang dội, một giây này cô có rất nhiều suy nghĩ lung tung, rối loạn, đôi mắt vẫn còn nhìn lãnh đạo trên đài.
Nhưng cuối cùng cô chỉ đặt chân phải xuống đất làm chủ, cả người đứng ở chỗ đó, vững như núi. Tào Giai đụng vào người cô, giảm xóc một cái, gắng gượng xiêu xiêu vẹo vẹo, đứng thẳng.
Bên cạnh Cố Loan Loan truyền đến tiếng hô: “Một hai một, một hai một……..”
Tào Giai điều chỉnh bước chân, đuổi kịp cô.
Từ lúc Cố Loan Loan đặt chân phải xuống làm trụ rồi lại nhấc chân phải lên lần nữa, các cô đã trễ một nhịp của cả đội, nhưng lại gần với nhịp chân của hàng đầu tiên.
Nhưng giờ phút này hai cô lại đi đều cùng đội ngũ.—ll…,,q,,do,,,nnnn—-Toàn bộ đội ngũ vẫn duy trì sự ngay ngắn, nghiêm túc bước đi, thậm chí đều không phát hiện ra sự kiện này.
Sĩ quan huấn luyện đang lo lắng cũng buông lỏng tâm, nhìn thoáng qua sắc mặt của lãnh đạo trên đài, có một bộ phận không chú ý tới, có một bộ phận lại mang theo ý cười.
Diệp Cửu Chiêu đưa nửa chân ra cũng thu trở về, một màn này chỉ có Lý Dịch ở sau anh là nhìn thấy, lông mày của Lý Dịch hơi nhíu lại.
*******
Nghi lễ bế mạc kết thúc, tất cả sinh viên đều tản ra, có người đi ăn cơm, có người thì về ký túc xá.
“Mình đi ra ngoài một chút.” Cố Loan Loan thay quần áo, nói với bạn cùng phòng.
“Cậu đi đâu vậy?” Đường Tĩnh đang kẻ lông mày, hỏi.
“Cũng không có việc gì, lát nữa liền trở về.”
Uyển chuyển từ chối Diêu Lâm muốn đi cùng mình, Cố Loan Loan tự mình ra ngoài, từ cầu cổng tây số hai ra ngoài.
“Xương cốt không sao, nhưng em cần phải chú ý, vết bầm tím cần bôi thuốc mới mau tan được.”
Cố Loan Loan gật đầu, chỉ cần xương cốt không sao là tốt rồi. Tào Giai đá lên có hơi dùng lực, lúc nguy hiểm thì người ta hay giơ tay theo bản năng.–…ll,,..e,,,qu,,,,yy—d….====Tào Giai nâng tay lên vừa vặn đụng trúng cánh tay cô, va chạm rất lớn, lúc ấy cô đã bị đau buốt.
Cô lo lắng xương cốt có thể bị ảnh hưởng, dù sao bây giờ tay cô còn không nâng lên được. Giáo y (y tá trong trường học) đưa đơn thuốc cho cô, Cố Loan Loan nhận lấy, đi xuống tầng đóng phí lấy thuốc.
“Cảm ơn.”
Đi ra cửa trạm xá, bên ngoài có một chàng trai đang đứng chờ, chân cô hơi khựng lại.
“Cố Loan Loan.”
Chàng trai gọi tên cô, từng bước đi tới, đôi chân thon dài được quần jean bao quanh, kết hợp với áo sơ mi trắng đơn giản.
Có những người chính là như vậy, rõ ràng chẳng làm cái gì nhưng vẫn tạo áp lực lớn cho người ta.
“Học trưởng Diệp…….”
“Cửu Chiêu, Diệp Cửu Chiêu.”
Đi đến trước mặt cô, thấy lọ thuốc trong tay cô, liền nhíu chặt mày. Anh còn có thể nói cái gì, trách móc cô không nên tự nhận khiến cho đội hình được giữ vững? Hay là trách cô quá độc lập, mạnh mẽ, tự mình đến phòng y tế?
Nhưng mà đều không thể, cô ấy chẳng làm gì sai cả, cô ấy đã có một lựa chọn rất chính xác trong tình huống lúc ấy.
Nếu như cô gái kia ngã xuống, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến các bạn học ở phía sau, cô là người dẫn đầu đội ngũ, còn có thể tiếp tục sao?
Cô đã lựa chọn đúng hết nhưng lại khiến cho anh gấp muốn chết.
“Chỗ nào bị thương?”
“Không……Tay…..” Thấy anh xụ mặt nhìn lọ thuốc trên tay cô, đành phải sửa miệng.
******
Cố Loan Loan ngồi ở trên ghế dài, Diệp Cửu Chiêu ngồi bên cạnh, bôi thuốc cho cô.
Cô xắn tay áo lên, quân phục là áo dài tay, cô về phòng ký túc cũng thay áo thường là áo dài tay, che đi mảng da tím bầm trên tay.
Chỗ này là khu nghiên cứu sinh, có không ít lưu học sinh, ngược lại hai khu khác đều có rất ít người qua lại.
Thấy cô hơi rụt tay lại, biết là cô đau, lại vô thức làm động tác thổi phù phù. Hai người cùng khựng lại, Cố Loan Loan rút tay về, đụng phải liền nhe răng trợn mắt.
“Tay.”
Diệp Cửu Chiêu nhìn cô, tay giơ lọ thuốc lên, chẳng nói gì cả, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm cô.–..ll..ê,,qu,,,y,,do..nn—-Cố Loan Loan sợ run, duôi tay ra, anh lại nghiêm túc bôi thuốc.
Bôi thuốc xong rồi, hai người xấu hổ ngồi trên ghế, trong không khí tràn ngập sự ấp úng.
“Học……Diệp Cửu Chiêu, chúng ta trở về đi.”
Hai chữ ‘chúng ta’ của cô khiến khóe miệng anh hơi nhếch lên, Diệp Cửu Chiêu đứng lên, đáp: “Đi thôi.”
Hai người im lặng đi đến cầu vượt nối từ khu đông sang khu tây, Cố Loan Loan chỉ cảm thấy vô cùng xấu hổ, Diệp Cửu Chiêu liền khụ một tiếng, mở miệng: “Loan……”
“Loan Loan!” Đằng sau truyền đến tiếng gọi.
Cố Loan Loan quay đầu lại, Tùy Thiến?
Tùy Thiến chạy tới, thở hổn hển, hỏi: “Học trưởng Diệp cũng ở đây ạ?”
Cô ta cười rất rạng rỡ, nháy mắt nhìn anh, Diệp Cửu Chiêu chỉ ừ một tiếng, không nói thêm nữa.
“Này, Loan Loan, sao hai người lại ở đây?”
“Tới khu đông có chút việc, vừa lúc gặp anh ấy.” Cố Loan Loan không nói tỉ mỉ, Tùy Thiến cũng không có cách nào truy hỏi.
“Cậu xem thời khoá biểu chưa? Chúng ta học cùng nhau mấy môn đó.”
“À, vậy được rồi.”
“Học trưởng, năm tư các anh có nhiều môn không?” Tùy Thiến lại hỏi Diệp Cửu Chiêu.
“Tàm tạm.” Thái độ của Diệp Cửu Chiêu không lạnh không nóng, trầm mặt. Lúc có mình Loan Loan còn không cười nổi, thêm một cái bóng đèn, sẽ không có nam sinh nào thích cả.
“Nghe nói Học trưởng đã tự mình gây dựng sự nghiệp rồi ạ? Thật là lợi hại!”
Cố Loan Loan cũng quay qua nhìn anh, gây dựng sự nghiệp ư?
Diệp Cửu Chiêu gật đầu, đúng là anh đã gây dựng sự nghiệp rồi, mấy năm nay đúng là lúc kinh tế phát triển mạnh mẽ. ==-ll,,e,,qu,,,do—-===Sắp nghênh đón một thời đại mới xưng bá trên thị trường, là thời đại thương mại điện tử.
Đời trước khi tiếp nhận sản nghiệp của nhà họ Diệp, anh cũng chuyển đổi nó sang phương diện thương mại điện tử, phát triển rất mạnh. Hiện giờ nếu đã trở lại, trong thời kỳ mới bắt đầu này, anh dĩ nhiên phải gieo một hạt giống rồi.
Một khi khai quật lên, thế như chẻ tre.
“Thật sự quá tuyệt!” Tùy Thiến chớp chớp mắt, vẻ mặt sùng bái, lúm đồng tiền như hoa.
Diệp Cửu Chiêu lại không nhìn cô ta chỉ mải nhìn đường đi, Tùy Thiến hơi xụ mặt, lại lập tức tích cực lên, ríu rít cùng bọn họ.
Mãi cho đến ngã rẽ…..
“Học trưởng, chúng em đi trước.”
Diệp Cửu Chiêu nhìn Loan Loan, nhắc: “Đi đi, đừng quên đúng giờ……”
Chỉ chỉ tay, Cố Loan Loan nháy mắt một cái tỏ ý đã hiểu, đôi má lúm đồng tiền hiện lên, Diệp Cửu Chiêu liền cười ra tiếng.
Anh cười rộ lên rất đẹp, ngay cả Cố Loan Loan thích kiểu thư sinh nho nhã, mặt trắng cũng phải thừa nhận. Bởi vì tươi cười nên đường cong khuôn mặt anh đã dịu dàng hơn, lộ ra vẻ hòa nhã, cả người như đang phát ra ánh sáng.
Cố Loan Loan và Tùy Thiến rẽ sang phải, Diệp Cửu Chiêu đứng ở đằng sau vẫn nhìn theo bóng dáng cô.
Cuối tháng chín, mặt trời vẫn còn nóng gắt, chiếu vào người anh nhưng anh lại không hề cảm thấy đau đớn, mà còn lộ ra sự ngọt ngào, một cảm giác tràn đầy chân thật.
“Mình vào trước đây.” Trước cửa phòng 508, Cố Loan Loan cười nói với Tùy Thiến.
“Ừ, tạm biệt.” Tùy Thiến cũng cười, thoạt nhìn thật sự vui vẻ. Chờ đến khi cánh cửa khép lại, cô ta mới trầm mặt xuống.
Trong lúc quân huấn, Tùy Thiến thường xuyên nghe thấy người khác bàn luận về Cố Loan Loan. Cô ta là châu ngọc, những người khác đều là cục đá, mặc kệ nhan sắc thế nào, đều là cục đá.—-..,,l,,,e,,qu,,,do,,,,—-Ai cũng thích nói chuyện với Cố Loan Loan, cô ta làm cái gì cũng là đúng. Ngay cả Diệp Cửu Chiêu cũng chỉ nhìn một mình Cố Loan Loan.
Hai cô đều đến từ cùng một nơi, đi cùng một chuyến tàu, học cùng ngành, chỉ vì cô ta trông xinh đẹp cho nên cái gì cũng tốt hơn Tùy Thiến cô sao?
*******
Sau quân huấn, chỉ ba ngày nữa là Quốc Khánh, ba ngày này đều không có tiết, tất cả đều là mở cuộc họp. Buổi tối hôm nay, chủ nhiệm lớp triệu tập bọn họ lại là muốn giới thiệu một vị trợ lý lớp.
Chủ nhiệm lớp ở đại học đều rất bận, cũng mặc kệ sinh viên, việc lớn việc nhỏ đều tìm giáo viên phụ đạo. Giáo viên phụ đạo lại quản một lớp riêng, lo liệu không hết việc, nên vừa vào đại học, từng lớp đều có một trợ lý lớp, thông thường đều là đàn anh, đàn chị cùng chuyên ngành. Nhưng cũng có ngoại lệ, nếu như đàn anh, đàn chị cùng chuyên ngành không muốn làm, chủ nhiệm lớp lại cần trợ lý thì có thể mời ‘Viện trợ từ bên ngoài’.
Cho nên khi Diệp Cửu Chiêu từ cửa tiến vào, Cố Loan Loan trợn mắt to như chuông đồng.
“Mọi người chào đón Học trưởng Diệp Cửu Chiêu đi, Học trưởng Diệp rất ưu tú, thầy liền mời em ấy đến giúp đỡ các em.”
“A a a! Diệp Cửu Chiêu đấy, vận may của lớp chúng ta bùng nổ rồi!”
“Quá đẹp trai.”
“Mấu chốt là có thực lực.”
“Đúng vậy…….Nhân vật đứng đầu đại học D mà, cũng không phải là hư danh.”
……
Cố Loan Loan yên lặng nghe mấy bạn nữ ngồi sau nhỏ giọng nói chuyện với nhau, Đường Tĩnh nắm chặt cánh tay cô, dáng vẻ rất kích động. Cô chỉ có thể cảm thán, may mà Đường Tĩnh không ngồi bên trái mình, nếu không cánh tay cô chắc bị hủy rồi.
Trên bục Diệp Cửu Chiêu giới thiệu đơn giản về bản thân, liền viết số di động và số QQ của mình lên bảng.
“Đây là phương thức liên hệ với tôi, chuyện lớn gọi điện, không phải chuyện quan trọng gì thì nhắn QQ.”
Cố Loan Loan nghiêm túc nhìn số điện thoại kia, lại lấy di động ra, đột nhiên phát hiện…Số này khác với số mà Diệp Cửu Chiêu cho mình?!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!