Sống Lại Cưng Vợ Như Mạng
Chương 13: Lưu Nham Thạch
Cố Loan Loan ngây ngốc đi ra khỏi phòng học, hai mắt dại ra.
“Cho nên….Cậu được vào phòng thí nghiệm của học giả Lưu Nham Thạch à?!” Bên cạnh, Diêu Lâm còn kích động hơn cô.
“Loan Loan, đây là chuyện tốt đấy.”
Cố Loan Loan gật đầu, đáp: “Mình biết…… Nhưng…… Niềm vui tới quá nhanh……”
Cô còn thấy hơi kinh ngạc…..
******
Đại học D thắng trận bóng đầu, nhưng ở trận thứ hai, tất cả mọi người đều biết xác suất thắng không lớn. Đối thủ là đại học S đã đứng nhất hai năm liên tục, đại học D chính là may mắn lọt vào mười sáu đội mạnh, muốn chiến thắng đội đứng đầu năm ngoái là chuyện không dễ dàng.
Cho nên, cuối cùng đại học D bị thua mươi hai điểm, cũng không có ai trách bọn họ, cuối cùng bọn họ đã xếp hạng thứ sáu, đối với danh hiệu này, từ hiệu trưởng ở trên, đến toàn thể học sinh ở dưới, đều vô cùng vui sướng.
Hạng sáu có ý nghĩa gì? Ý nghĩa là đại học D có thể viết vào hồ sơ năng lực một câu: Hạng sáu CUBA!
Hưởng ứng lời kêu gọi của Quốc gia, trường học phải phát triển toàn diện về Đức, Trí, Thể mỹ, đủ để thấy danh hiệu hạng sáu quan trọng với đại học D đến đâu!
Hiệu trưởng vui sướng mấy ngày, nên thưởng cho những “Anh hùng” kia thế nào đây? Bàn tay vung lên, cần thiết khen ngợi, bảng thông báo viết mấy ngày liên tục.
Cái tên Diệp Cửu Chiêu này càng thêm như sấm đánh bên tai.
******
“Diệp Cửu Chiêu.”
“Thầy Lưu?”
Diệp Cửu Chiêu sửng sốt, anh vừa mới về trường học đã bị Lưu Nham Thạch tìm được rồi. Đời trước không có thi đấu bóng rổ,—…,lllee..quy,,,don…..nhưng Lưu Nham Thạch tìm được anh cũng là vào tầm hai ngày này.
Phải nói mấy năm nay ông cứ muốn kéo anh vào nhưng Diệp Cửu Chiêu không đồng ý, ông cũng không cưỡng cầu. Mà năm nay, nghiên cứu sinh chủ lực của ông đều tốt nghiệp hết, nhu cầu cấp bách cần nhân tài mới, nên ông mới mặt dày lôi kéo anh vào.
“Có hứng thú gia nhập đội của chúng tôi không? Có nữ sinh khóa dưới xinh đẹp lắm~”
Diệp Cửu Chiêu đột nhiên cười khẽ, vẫn là lời dạo đầu như đời trước, chẳng qua đời trước anh đã từ chối ngay. Sau lại bị ông già quấn lấy, vào hỗ trợ một hạng mục, Cố Loan Loan cũng giúp đỡ, một lần lưu lại chính là hơn nửa năm.
Điều nên tới, vẫn là giống hệt kiếp trước.
“Cậu đừng vội từ chối, tôi…..Hả? Cậu đồng ý sao?!”
Lúc này đổi thành Lưu Nham Thạch ngây người, vậy là đáp ứng rồi hả? Đơn giản như vậy sao? Ông đây còn chiêu độc chưa có sử dụng đâu?!
“Khi nào thì bắt đầu?”
“Mai, mai…..Tối mai tụ họp….”
“Vâng!” Nói xong xoay người rời đi, Lưu Nham Thạch đứng tại chỗ.
Cậu ta đồng ý rồi hả?
******
Ngày đội nhóm tụ họp là lần đầu tiên Diệp Cửu Chiêu gặp Cố Loan Loan ở đời trước. Ngày đó so với bây giờ lại chậm hơn nửa tháng, thời tiết còn hơi lạnh, trong quán cafe ấm áp, anh đã gặp được một cô gái còn ấm nóng hơn cả cafe.
Nhưng mà tạo hóa trêu người, vận mệnh lại giày vò một cô gái ấm áp thành một tấm bia mộ lạnh lẽo.
“Diệp Cửu Chiêu?” Cố Loan Loan chớp chớp mắt, lại nhìn số phòng, đúng là phòng này mà?
Là người mới, cô liền đến trước nửa tiếng,—ll.ê.quy….don,,,,,thế nhưng vẫn còn người đến sơm hơn cô ư? Còn là Diệp Cửu Chiêu nữa?
Ánh mắt Diệp Cửu Chiêu dịu dàng hẳn lên, cười với cô, đáp: “Ừ, là cùng một nhóm.”
Đầu tiên là kinh ngạc trừng mắt nhìn một chút, sau đó Cố Loan Loan rụt rè ngồi ở trên sofa.
“Ngồi xa như vậy làm gì? Lại đây.”
Cố Loan Loan lại dịch một chút, cách anh gần một chút. Diệp Cửu Chiêu không nói gì, tiếp tục nhìn cô. Cố Loan Loan lại dịch, lại nhìn, dần dần hai người đã an vị trên cùng một ghế sofa.
“Em mặc như thế không lạnh sao? Nên mặc ấm một chút.” Vừa nói vừa đưa thực đơn cho cô, Cố Loan Loan tiếp nhận, tùy tay chọn một món.
“Nóng một chút.” Đây là Diệp Cửu Chiêu bổ sung.
“Cảm…Cảm ơn Học trưởng.”
“Ừm?”
“À… Diệp Cửu Chiêu.”
Đối phương vừa lòng cười cười, Cố Loan Loan ngồi thẳng tắp, khắp quán cafe đều tràn đầy hơi thở ám muội.
“Diệp Cửu Chiêu? A, đây là bạn gái cậu hả?”
Cố Loan Loan vừa bưng ly cafe lên, tay liền hơi run, người bên cạnh lại lên tiếng: “Cậu quản nhiều đấy.”
“Không……Không, không phải.”
“Là còn chưa theo đuổi được đúng không?” Một cô gái bước vào, tiếp nhận câu chuyện.
Cố Loan Loan càng xấu hổ.
“Được rồi, đừng bắt nạt em gái nhỏ, đây chính là em út trong nhóm mình. Trước tiên xin giới thiệu với em, đây là Lý Tố, nghiên cứu sinh năm hai, anh là Chương Bình An nghiên cứu sinh năm hai, còn có Quách Tường chưa đến, hôm nay cậu ấy có việc bận không tới được. Còn có một người mới vô nhóm nhưng chưa từng gặp qua. Người bên cạnh em chắc không cần giới thiệu đi?” Chương Bình An làm mặt quỷ, cười mờ ám với bọn họ.
Cố Loan Loan rụt về sau, cố gắng giảm bớt sự tồn tại của mình, đáp: “Em tên Cố Loan Loan, sinh viên năm nhất.”
“Ừ! Chúng tôi đều biết em! Em gái, số QQ để bọn anh thêm vào nhóm.”
Cố Loan Loan sửng sốt, sau đó lấy một chiếc điện thoại cục gạch ra, nói: “Em không thể lên mạng……”
Chương Bình An sửng sốt, đầu năm nay di động dần dần phổ biến, điện thoại cục gạch cũng có kha khá. ==–..,,,ll,,e,quy,,,,don,,,,,Nhưng tới nơi khác học đại học, trong nhà có khó khăn thì cũng phải dành dụm mua một cái hiện đại chút chứ.
“Em dùng cái này đi.” Diệp Cửu Chiêu lấy một chiếc di động từ trong túi ra.
“Không cần, em vốn định ngày mai đi mua.”
Cố Hoa Nhiễm vốn định trước khai giảng thì mua cho con gái, là do Cố Loan Loan cảm thấy không cần thiết. Sau đó, định mua trong dịp Quốc khánh mà vì chuyện của cha nên cô chưa mua được.
Bản nhân cô cảm thấy không có gì quan trọng, nhưng hiện tại nếu phải dùng, vậy mua một cái đi.
“Ừ, em biết cách chọn di động không?”
Cố Loan Loan lắc đầu.
“Ngày mai anh sẽ đi mua cùng em.”
Lý Tố cười mờ ám, nhìn hai người bọn họ.
“Xin chào các đàn anh, đàn chị.” Một nam sinh khác bước vào, khuôn mặt trắng trẻo sạch sẽ, nói chuyện vô cùng lễ phép, cũng là người mới vào nhóm.
“À, Đàm Tư Ngữ hả?”
“À, vâng, tôi là Đàm Tư Ngữ, năm ba đại học Địa chất.”
Mấy người hàn huyên vài câu, Lưu Nham Thạch mới chậm rãi đến, trong tay cầm một cái bát không biết là đồ ăn gì, miệng nhai, khuôn mặt bụ bẫm dồn thành một cục.
Cố Loan Loan thật sự khó có thể nghĩ được ông là chuyên gia, học giả Lưu Nham Thạch trong truyền thuyết.
“Ờ, tới hết rồi hả? Mau gọi cho tôi tách cafe, tôi còn chưa ăn gì đâu.”
Cố Loan Loan nhìn đồ ăn vặt trong tay ông, là một gói lớn, khóe miệng liền giựt giựt.
Lưu Nham Thạch giống như có mắt trên trán, lập tức ngẩng đầu, nói: “Cô bé, không biết có thể ăn được là phúc phần à!”
Cố Loan Loan xấu hổ cười.
“Đó không phải là phúc, mà là mập.” Diệp Cửu Chiêu nói tiếp.
“Tên nhóc thối nhà cậu!” Rồi chú ý tới hai người bọn họ ngồi gần nhau, liền lộ ra vẻ mặt giật mình hiểu ra, cười híp cả đôi mắt nhỏ.
“À~ Tôi đã hiểu ~ Không trêu cô gái nhỏ của nhà cậu nữa, tôi nói chính sự đây……”
Lúc Lưu Nham Thạch không đứng đắn là rất không đứng đắn, nhưng khi ông đã nghiêm túc lên thì đúng là hù người.
Dăm ba câu, cái gì cũng giao rõ rành mạch, giao cho bọn họ từng hạng mục trong dự án đầu tiên của bọn họ.
Lúc nghỉ hè, ông dẫn Chương Bình An, Lý Tố và một vài vị đàn anh, đàn chị đã tốt nghiệp đến Thanh Hải, –ll..,e,euy,,,don—–thu thập được khá nhiều số liệu. Hiện tại, hạng mục đầu tiên chính là dùng số liệu ấy từ từ phân tích cấu tạo địa chất của vùng Thanh Hải.
Đây là nhiệm vụ đầu tiên, trước mắt của bọn họ.
Cuộc họp nhỏ này kéo dài một tiếng, Lưu Nham Thạch uống cafe, ăn hết đồ ăn vặt, lại ăn thêm đồ ngọt rồi nấc lên một cái.
“Có vấn đề gì không? Không thì tan đi.”
Lưu Nham Thạch đứng lên đầu tiên, Chương Bình An còn nhanh chân chạy trước, chạy hai bước lại quay về kéo Đàm Tư Ngữ xuống lầu. Cố Loan Loan còn đang mù mờ, người bên cạnh đã kéo cô, bước nhanh ra ngoài.
“Này… Này……”
Lưu Nham Thạch vừa đến đầu cầu thang, vì mập quá nên chạy chậm, bị bọn họ vượt qua rồi. Ở đằng sau, Lý Tố cũng chạy vượt qua ông, còn nói: “Cảm ơn thầy đã mời khách!”
Rồi sau đó Cố Loan Loan nghe được rõ một câu: “Mấy đứa nhóc này!”
Chạy đến dưới lầu, Diệp Cửu Chiêu buông tay cô ra, Cố Loan Loan ngượng ngùng đút tay vào túi áo. Lý Tố cười cười đi sát qua bọn họ còn lộ ra ý cười mờ ám.
Cố Loan Loan càng ngượng ngùng.
“Cái kia……”
“Em quen ông ấy lâu sẽ biết, người đi cuối cùng sẽ phải mời khách.”
“Hả?”
“Anh đưa em về, ngày mai khi nào đi thì gọi anh.”
Cố Loan Loan gật gật đầu, một đầu mờ mịt được anh đưa về ký túc xá.
Sau khi đã quen Lưu Nham Thạch được một thời gian, Cố Loan Loan mới biết được lý do. Tuy Lưu Nham Thạch là một chuyên gia, nhưng lại là một chuyên gia khá nghèo. Ông có rất nhiều hạng mục là hết kinh phí, nhưng ông vẫn gánh lấy, cho nên luôn là một chuyên gia vô sản.
Nếu như bời vì ông ấy không có tiền làm nghiên cứu thì sinh viên cũng có thể mời ông ấy ăn, nhưng rốt cuộc là ông ấy vẫn phát tiền lương đấy.
Quan trọng là người này là ‘tặc khấu’, mỗi khi phát tiền lương đều có đủ lý do để khấu trừ, bạn nói xem ông ấy nghèo đến mức nào đi.
Bạn xem mỗi ngày trên tay ông ấy đều cầm đồ ăn vặt, lượn lờ khắp nơi, nuôi bản thân càng ngày càng béo, cho nên nhóm của ông vẫn luôn có một tôn chỉ: Lưu Nham Thạch mời khách càng nhiều sẽ không còn tiền mua đồ ăn vặt, là có thể giảm béo.
Đương nhiên, có bao nhiêu tiền lương bị ông lừa gạt, cắt xén oan uổng, cũng chỉ có đương sự mới biết.
“Đã về à? Sao rồi?” Diêu Lâm chớp đôi mắt tò mò hỏi.
Là một sinh viên, được tham gia vào nhóm chuyên gia, học giả tốt nhất, đó là điều mà mọi người luôn hướng tới.
Cố Loan Loan sờ sờ cằm, nghĩ đến Diệp Cửu Chiêu, lại nghĩ đến Lưu Nham Thạch, cuối cùng phun ra mấy chữ: “Một lời khó nói hết……”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!