Sống Lại Cưng Vợ Như Mạng
Chương 25: Tôi tên Đỗ Quân Khôn
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Người chủ trì còn sửng sốt, hỏi: “Nam thần đã có bạn gái rồi?”
“Ừm.”
“Xin hỏi là bạn nào trong trường chúng ta sao?”
Diệp Cửu Chiêu đột nhiên cười, tầm mắt quét đến chỗ Cố Loan Loan đang suýt ngồi xổm dưới ghế. Đối diện tầm mắt anh, khuôn mặt cô nhăn nhó, hung hăng trừng anh một cái.
Để phòng ngừa Diệp Cửu Chiêu khai cô ra, Cố Loan Loan quyết định chuồn lẹ.
“Cái kia…..Mình đi vệ sinh một chút.”
Trên đài, giọng nói đồng thời truyền đến: “Bạn gái tôi không cho tôi tiết lộ, tôi sợ cô ấy giận, cho nên……”
“Không sao, không sao, không ngờ nam thần lại là ‘Thê nô’!” Người chủ trì trêu đùa, phía dưới cũng phối hợp cười ha ha.
“Vậy cuối cùng liền chúc nam thần và chị dâu hạnh phúc, vui vẻ!”
“Cảm ơn.”
Diệp Cửu Chiêu quăng cho Cố Loan Loan một ánh mắt rất có thâm ý, đi xuống đài từ bên trái, mông cô vừa rời khỏi ghế liền dính lại.
“Không phải cậu muốn đi vệ sinh sao?”
“Mình đột nhiên lại không muốn đi nữa.”
“……”
Tan tiệc tối, Nạp Thấm liền chạy mất tăm, Cố Loan Loan nhìn nhìn khắp nơi cũng không tìm được cô ấy, cũng không thấy Trình Trang, liền thở dài, trong lòng đã hiểu rõ.
Người quá nhiều, Diệp Cửu Chiêu vẫn chưa đến tìm cô, chỉ gửi cho cô một tin nhắn: Gặp ở tòa nhà kỹ thuật sau rừng cây.
“Mình có việc đi ra ngoài trước nhé.”
Nói xong liền chạy, lưu lại Diêu Lâm và Đường Tĩnh liếc nhau.
“Hai đứa nó sao vậy? Sao mà vừa đi một đứa giờ lại thêm một đứa nữa?”
Diêu Lâm lắc đầu, cũng không hiểu đáp: “Không rõ ràng lắm.”
……
Bên cạnh tòa nhà kỹ thuật có rừng cây, buổi tối ánh đèn lờ mờ, là nơi thích hợp nhất cho những đôi tình nhân. Song hai người họ còn chưa từng vào qua, đối với ‘Rừng cây tình nhân’ trong truyền thuyết này, đều chẳng có hiểu biết gì.
Diệp Cửu Chiêu đứng ngay cạnh tòa nhà, dưới ánh đèn, Cố Loan Loan liếc mắt một cái liền thấy. Anh đã cởi sĩ phục, mặc bộ sơ mi sạch sẽ, tóc hơi dựng, thoạt nhìn rất là đẹp mắt.
Thấy cô, đối phương liền dang rộng cánh tay, cô nhào vào, tựa như chim yến về tổ, tâm lập tức an bình, tất cả lo lắng gần như đều tan biến.
Diệp Cửu Chiêu dắt cô vào trong rừng cây, ở góc không có ánh sáng, anh nói: “Loan Loan, anh muốn hôn em.”
Cố Loan Loan đỏ mặt, đã cảm giác trên môi ươn ướt.
Bóng tối đã che đi rất nhiều điều, khiến người ta càng thêm không kiêng nể gì, tất cả sự điên cuồng đều lộ hết ra.
Tay Diệp Cửu Chiêu giữ gáy cô, gắt gao cố định cô, động tác cuồng nhiệt, vừa gặm vừa cắn. Cố Loan Loan giãy giụa vài cái, đối phương càng ôm chặt cô.
“Ưm, ưm, ưm.” Anh mau buông ra!
Đối phương không để ý tới, càng thêm cuồng nhiệt mà gặm cắn cô, một tay khác quấn lấy eo cô, mạnh mẽ ép cô vào lồng ngực mình.
“Anh làm sao vậy?!” Rốt cuộc đã đẩy được anh ra, Cố Loan Loan đã hơi tức giận.
Diệp Cửu Chiêu mặc kệ cô phản kháng, vùi đầu vào cổ cô, thì thầm: “Loan Loan…..Anh luyến tiếc em.”
Cố Loan Loan sửng sốt, thở dài, nhẹ giọng nói: “Em cũng luyến tiếc anh.”
Diệp Cửu Chiêu đột nhiên ngẩng đầu, giống như đợi những lời này của cô đã lâu,—ll,,,êqu,,,y,,don,,,—chỉ thấy anh lấy một chiếc chìa khóa từ trong túi áo ra, đặt vào lòng bàn tay cô.
“Ngày mai đưa em đến nơi anh ở, hầu như anh đều về đó mỗi ngày, nếu như em nhớ anh, thì đến thăm anh.”
Giọng điệu anh rất uất ức, dáng vẻ như em không đến là mắc một tội ác tày trời, rõ ràng em đã nói là luyến tiếc anh rồi.
Cố Loan Loan “phì” cười, duỗi tay sờ sờ mặt anh, dỗ dành: “Ngoan, em sẽ đến thăm anh.”
Diệp Cửu Chiêu thuận theo cọ cọ.
“Đúng rồi, miệng em có sưng lên không? Cảm giác ngưa ngứa.”
“Để anh nhìn xem.”
Cố Loan Loan nghe lời ngẩng đầu, để anh kiểm tra. Đối phương khom lưng, “chụt” một cái, hôn lên, lại nhanh chóng lui lại, cười nói: “Không sao, không sưng.”
Cô hung hăng lườm anh một cái.
……
Lúc Cố Loan Loan quay về phòng, bầu không khí bên trong rất kỳ quái, yên tĩnh quá mức, không ai nói gì.
“Làm sao vậy?”
Đường Tĩnh chỉ vào phòng vệ sinh, đáp: “Khóc lóc đi vào.”
“Đi vào bao lâu rồi?”
“Hơn nửa tiếng đồng hồ, gọi như thế nào cũng không ra.”
Cố Loan Loan thở dài, đi qua, gõ cửa, gọi: “Thấm Thấm, ra đây đi, cậu không thể trốn bên trong đó cả đời được.”
Một lát sau, cửa mở, mang đôi mắt sưng đỏ, Nạp Thấm
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!