Thanh Mai Không Lấy Trúc Mã (1802) - Quyển 7 - Chương 59: Nhân chứng, vật chứng giả
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
91


Thanh Mai Không Lấy Trúc Mã (1802)


Quyển 7 - Chương 59: Nhân chứng, vật chứng giả


Lão Sâm từ phủ huyện trở về, dáng vẻ có đôi phần vội vã. Lão đi vào nhà, không nghe tiếng chào của người làm, tiến thẳng đến phòng con trai. Đẩy cửa bước vào, lão bắt gặp Dự ngồi co ro trên chiếc giường, mặt mũi phờ phạc và hốc mắt thâm quầng do đêm qua thức trắng. Nghe tiếng động, Dự giật mình quay qua mới biết là cha hắn. Lão Sâm đi lại gần con, trấn an:

“Dự à đừng sợ, có cha ở đây, không ai bắt con đâu.”

“Cha ơi!” Dự hoang mang nắm chặt tay cha, “Tình hình thế nào rồi ạ? Tri huyện điều tra cái chết của Trịnh Kiên ra sao? Liệu ông ta có biết con…”

Lão Sâm mau chóng cắt ngang câu hỏi sợ hãi của Dự, bằng câu dứt khoát:

“Đừng nói bậy! Tuyệt đối sẽ không ai biết con đã giết cậu Kiên!”

Dự hướng đôi mắt không mấy an tâm vào cha. Lão Sâm hiểu, liền vỗ vai con trai:

“Con an tâm, cha đã sắp xếp ổn thỏa rồi, nhất định không có sai sót. Điều con cần làm bây giờ là cứ ở yên trong nhà, đừng ra ngoài cho đến khi Triệu Tưởng bị kết tội.”

“Con… con không muốn bị xử tử đâu cha ơi…”

Chưa bao giờ thấy đứa con phá phách này van xin mình thảm thiết đến vậy khiến lão Sâm xót xa. Nhất định, lão không thể để Dự bị gông cổ vào nhà lao và nhận án tử. Vừa vỗ về con trai, lão vừa nhớ lại chuyện đêm qua.

Nửa đêm, lão Sâm giật mình khi thấy Dự trở về nhà với vẻ kinh hãi, quần áo dính đầy máu và khóc lóc cầu xin cha hãy cứu mình. Lão sốt sắng hỏi chuyện gì thì hắn run rẩy nói lỡ tay giết chết Kiên. Nghe xong, lão đứng sững tại chỗ. Dự vừa khóc vừa kể, hắn tình cờ gặp Kiên rồi cả hai xảy ra xung đột. Do men rượu nên hắn giận dữ rút dao ra. Lúc thấy xác cậu nằm dưới đất trong vũng máu thì hắn mới bừng tỉnh.

Lão Sâm ngã người xuống ghế, cơn bần thần kéo đến. Dự lỡ tay giết chết con trai tri phủ, chuyện lớn rồi! Lão nhắm mắt mím môi, lý nào lại để thằng con trai duy nhất bị tội? Sao cớ sự lại đến nông nỗi này? Thấy cha im lặng khổ sở, Dự quỳ xuống ôm chân lão, cầu cứu thảm thiết. Quá giận, lão Sâm đá hắn ngã chúi, hét lên:

“Tao đã dặn đi dặn lại là chớ có đụng đến hắn nhưng mày không chịu nghe, giờ thì to chuyện rồi con ạ!”

Dự lồm cồm ngồi dậy, bò lếch đến gần lão Sâm, khóc lóc thê thảm. Hắn liên tục nói: “Con biết lỗi rồi, cha cứu con với!”. Lão nhìn Dự nước mắt đầm đìa mà lòng đau như cắt. Dù có trách, có giận thế nào thì con vẫn là con, lão đâu nỡ bỏ mặc vì vậy phải nhanh chóng tìm cách cứu nguy.

Lão Sâm và Dự âm thầm quay trở lại chỗ Kiên bị giết. May thay, không có ai đi qua nên hai cha con mau chóng kéo cái xác vào con đường vắng vẻ. Quan sát vòm ngực đỏ lòm máu của Kiên, lão Sâm cắn nhẹ môi cố nghĩ ra cách chạy tội cho con. Cuối cùng, lão nghĩ đến chuyện đổ tội cho kẻ khác. Nhưng là ai đây?

Chợt, lão Sâm thấy trong tay Kiên đang nắm vật gì đó liền cúi xuống xem. Lão bất ngờ nhận ra chiếc nhẫn ngọc của Tưởng. Tức thì, lão đã tìm ra kẻ sẽ chịu tội thay con mình. Chẳng phải lão muốn diệt trừ Kiên và Tưởng ư, nên nhân cơ hội này mà ra tay dẹp bỏ hai kẻ ngáng đường. Và thế là lão đã lên một kế sách xảo quyệt và tinh vi. Dùng chiếc nhẫn này mà đổ tội cho Tưởng, là kế mượn nước đẩy thuyền.

***

Cậu Kiên bị giết một cách bí ẩn và Triệu Tưởng trở thành nghi phạm đã lan truyền khắp xã Thổ. Ai nấy đều bàn luận về cái chuyện kinh thiên động địa này.

Tri huyện Xuyên không mấy bất ngờ khi nhận được tin Trịnh tri phủ đã đến phủ huyện. Lúc ra đón, ông nghe Trịnh tri phủ nói muốn nhìn thấy xác Kiên.

Khi được đưa đến nơi, Trịnh tri phủ yên lặng khá lâu bên thi thể bị phủ vải trắng. Đôi tay đưa lên có chút run run, ông kéo nhẹ vải xuống. Gương mặt trắng bệch của con trai hiện ra trong đáy mắt bất động, đau đớn. Những ngón tay nặng nề lướt nhẹ trên làn da lạnh ngắt rồi di chuyển xuống vùng ngực nhuộm máu khô, ý nghĩ phẫn nộ bùng lên trong lòng, ông muốn phanh thây cái kẻ đã tàn nhẫn giết chết Kiên!

“Ta nghe báo, đã tìm thấy hung thủ?”

Tri huyện Xuyên có chút lưỡng lự đáp rằng trước mắt xã trưởng Triệu Tưởng là nghi phạm duy nhất, nhưng cậu một mực nói mình vô tội. Trịnh tri phủ lướt tia nhìn lạnh lẽo qua tri huyện, yêu cầu đưa ông đến gặp Tưởng.

Đang ngồi trong nhà lao tối om và ẩm thấp, Tưởng nghe có tiếng xích mở cửa loảng xoảng rồi những tiếng bước chân đi vào trong. Cậu đứng dậy, mắt nhìn về phía không gian nửa tối nửa sáng và nhìn thấy tri huyện Xuyên xuất hiện, bên cạnh còn có một người uy quyền mà bản thân đã gặp một lần, Trịnh tri phủ. Đây không hẳn là điều ngạc nhiên gì, Kiên bị giết thì lẽ hiển nhiên ông sẽ đến đây. Giọng tri huyện Xuyên vang lên báo tri phủ muốn đến gặp cậu. Tưởng tiến đến hành lễ trước mặt Trịnh tri phủ, phía bên kia cửa nhà lao và nghe ông nói:

“Một thời gian rồi ta mới gặp ngươi, không ngờ lại trong vai trò là thủ phạm giết con trai ta.”

Tiếng ông không lớn nhưng mỉa mai và tàn khốc. Tưởng nhìn ông đầy quả quyết:

“Tôi không giết cậu Kiên. Tôi là người thế nào, chẳng lẽ ngài không hiểu?”

“Ta gặp ngươi chỉ đúng một lần, làm sao hiểu hết con người ngươi. Đúng là ngươi có tài, nhưng không có nghĩa lòng dạ ngươi cũng sáng như trăng rằm. Ngươi nói mình vô tội, vậy hãy giải thích chiếc nhẫn ngọc ấy vì sao ở trong tay Kiên? Ngươi chẳng thể có câu trả lời thỏa đáng cũng như việc ngươi và con ta xảy ra tranh cãi vào đêm đó.”

Tưởng im lặng, không phản bác cũng không ngụy biện cho mình. Trước đó, cậu cũng đoán Trịnh tri phủ sẽ buộc tội mình. Dù sáng suốt đến mấy, trước nỗi đau mất con, ông khó lòng thoát khỏi việc bị che mờ lý trí. Cậu không giết Kiên, nhưng chiếc nhẫn ngọc trong tay Kiên trở thành thứ tố cáo không giải thích được. Đó gọi là tình ngay lý gian. Bỗng cùng lúc, một tên lính chạy vào:

“Bẩm, có người đến báo đêm hôm cậu Kiên bị giết, người này tình cờ thấy Triệu xã trưởng chôn vật gì đó ở mảnh đất sau nhà!”

***

Tằm và mọi người đang ngồi buồn bã trong phòng lớn thì đột nhiên nghe tiếng nói ồn ào cùng bước chân huỳnh huỵch đi vào sân nhà. Tất cả ngạc nhiên, mau chóng bước ra khỏi phòng. Trước mặt họ là Trịnh tri phủ, tri huyện Xuyên và đám cai đinh đang áp giải Tưởng. Chưa ai kịp hỏi là tri huyện Xuyên đã nói mục đích đến đây nhằm để tìm tang chứng. Dứt lời, tất cả họ nhanh chóng dẫn Tưởng ra mảnh đất sau nhà. Hiển nhiên, Tằm và mọi người liền tức tốc đi theo.

Đến nơi, tri huyện Xuyên yêu cầu nhân chứng khai tỉ mỉ việc đã thấy. Đó là Lý, tên nông dân làm thuê sống trong ngôi nhà tranh ở mảnh đất bên kia, liền kể rằng:

“Bẩm quan, khoảng nửa đêm hôm ấy con đi nhà xí thì tự dưng thấy phía sau nhà họ Triệu có ánh lửa chập chờn. Cứ ngỡ là trộm nên con nhìn tỏ hơn, hóa ra là Triệu xã trưởng đang đào đất chôn gì đó. Thấy chẳng có chuyện gì nên con vào nhà ngủ tiếp. Hôm sau hay tin cậu Kiên bị giết và Triệu xã trưởng bị bắt, con nhớ đến chuyện này nên đến trình báo quan.”

“Đêm tối như vậy, sao ngươi khẳng định là Triệu xã trưởng?”

“Dạ, làm thuê như con hay thức khuya dậy sớm, mắt nhìn đêm tối quen rồi. Chưa kể, nhà con cách nơi này không xa lắm, lại có thêm ánh lửa là con nhìn ra ngay.”

Tên này vừa dứt lời, lập tức Tưởng bảo lớn: “Ngươi nói dối! Lúc từ quán rượu trở về, ta ở trong nhà cho đến sáng hôm sau, làm gì có chuyện ra đây chôn giấu cái gì!”.

Liêm và hai bà nhìn nhau khó hiểu muôn phần. Riêng Tằm cũng biết rõ tên nhân chứng kia nói dối bởi Tưởng đã ở cạnh mình cả đêm hôm đó, nào rời nửa bước.

“Ngươi có biết, nếu đặt điều thì sẽ bị tội không?” Trịnh tri phủ hỏi.

“Bẩm, điều con nói là thật ạ.”

Trông thấy Tưởng nghiến răng, trừng mắt nhìn mình thì Lý lảng mặt đi. Trịnh tri phủ lên tiếng, “chỉ cần đào nơi này lên, tìm ra vật chôn giấu đó thì mọi chuyện sẽ sáng tỏ”. Tri huyện Xuyên gật đầu, lệnh cho đám cai đinh lấy cuốc đào chỗ đất mà tên nhân chứng vừa chỉ điểm.

Ai nấy đều hồi hộp chờ đợi, vì chẳng rõ thứ đó là gì. Nửa canh giờ sau, một tên cai đinh hét lên đã tìm thấy rồi! Tưởng, Tằm và mọi người đều sửng sốt khi thấy đặt vào tay Trịnh tri phủ là một con dao nhuốm máu. Xem qua một lúc, tri huyện Xuyên nói mũi dao này rất khớp với vết đâm trên ngực Kiên. Vậy đây chính là hung khí.

Tưởng thất thần chẳng rõ con dao đó vì sao lại được chôn dưới mảnh đất sau nhà họ Triệu. Tiếp theo, cậu thấy Trịnh tri phủ nhìn mình với đôi mắt lạnh lẽo:

“Xem ra, trời không giúp ngươi rồi. Ta sẽ bắt ngươi phải trả giá!”

Tưởng không kịp lên tiếng giải thích là đã bị áp giải đi. Tức thì, Tằm và bà Tư lao đến bên Tưởng, ngăn đám cai đinh lại. Cả hai liên tục nói, đó không phải sự thật! Liêm liền hộc tốc ngăn mẹ Tư. Còn Tằm thì bị một tên lính đẩy mạnh ngã xuống đất. Trước cảnh đó, Tưởng lo lắng, ngoái đầu nhìn mãi. Dõi theo đám cai đinh đi mất, Tằm ngồi bệch dưới đất thẫn thờ, biết phải làm sao với tang chứng nhân chứng giả mạo này đây?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN