Chuông Gió - Quyển 1 - Chương 18
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
176


Chuông Gió


Quyển 1 - Chương 18


Đến giờ phút này, Hiểu Giai mới nhận ra biểu hiện của mình lúc nãy hoang đường thế nào, mắt thấy Mao Ca có khuynh hướng phóng đại sự hiểu lầm, cô vội vàng tiến lên một bước lấy công chuộc tội: “Không phải không phải, đây là do Đường Đường tự ngã.”

“Ngã?” Đầu Trọc chen từ sau lưng Mao Ca lên, nhìn một lúc lâu về phía Quý Đường Đường, sau đó liếc Hiểu Giai một cái, “Câu này chắc cũng chỉ gạt được cô thôi nhở? Ngã với bị đánh mà cũng không phân biệt được, thế này mà là ngã sao?”

Quý Đường Đường thở dài trong lòng: Đám Mao Ca Đầu Trọc kiến thức rộng rãi, cách nói “Ngã bị thương” quả nhiên cũng chỉ gạt được Hiểu Giai.

“Bị đánh…” Hiểu Giai lập tức hồ đồ, “Ai lại đi đánh Đường Đường chứ?”

Không nói thì thôi, lời vừa thốt ra, ánh mắt của mọi người lại tập trung lên người Nhạc Phong một lần nữa.

Quý Đường Đường không ngờ mọi chuyện lại tiến triển một cách tức cười đến thế, đang do dự có nên đứng ra giải thích đôi câu hay không: nếu cô nói không phải là do Nhạc Phong đánh, mọi người nhất định sẽ hỏi trong hẻm núi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đến lúc đó cô phải giải thích thế nào? Nhưng nếu không giải thích, Nhạc Phong chẳng phải là quá oan uổng?

Nhất thời cô tiến thoái lưỡng nan, chỉ biết trầm mặc không nói gì.

Mà trong cái nhìn của những người khác, sự trầm mặc của cô thể hiện vẻ cam chịu.

Đầu Trọc nhìn Quý Đường Đường một chút, lại nhìn Nhạc Phong, miệng há thành hình chữ O, đến lúc kịp phản ứng lại, đấm ngay một phát lên bả vai Nhạc Phong: “Không phải chứ, cậu tởm quá rồi đấy, dù sao cũng không thể đánh phụ nữ được.”

Nhạc Phong ăn một đấm của anh ta, chợt nổi giận: “Tôi ngứa mắt cô ta, không được à?!”

Nói xong nhanh chóng gạt nắm đấm của Đầu Trọc ra, quay người sải bước bỏ đi, để lại một đám người trong phòng hai mắt nhìn nhau, sau mấy giây sững sờ, Miêu Miêu nhấc chân đuổi theo.

Quý Đường Đường không ngờ Nhạc Phong lại trả lời như vậy, trong kinh ngạc còn có sự cảm kích xen lẫn buồn cười, cô từ từ chống giường đứng dậy, dùng mu bàn tay xoa khóe miệng một cái — vừa nãy ngã như vậy, hình như bị va phải, khóe miệng đau rát.

Đầu Trọc mở miệng đầu tiên, không kìm được mà khác hẳn với lúc trước, thái độ lần này vô cùng khách khí: “Đường Đường, cô xem chuyện này…”

Anh em nhà mình đánh người ta, anh ta cũng nên hòa giải hòa giải mới phải.

Vừa nói còn vừa dùng mắt ra hiệu cho Lông Gà, ý tứ là: đừng có để mình tôi lo lắng, ông cũng lên đi, nói hai câu dễ nghe thì chết à?

Lông Gà hiếm khi lại tâm lý tương thông với Đầu Trọc, hắng giọng một tiếng, đang định bước lên trước — còn chưa bước xong, thân thể nhoáng một cái đã bị Mao Ca kéo lại.

“Hai đứa đừng đứng đây nữa, để cho Đường Đường nghỉ ngơi. Hiểu Giai, cô và Vũ Mi ở đây cùng cô ấy đi, đã ra bên ngoài, cũng nên quan tâm nhau một chút.”

Dứt lời thì vừa kéo vừa túm, lôi Lông Gà và Đầu Trọc ra ngoài.

Đầu Trọc rất chi là không phục, suốt đường đi đều cố gắng tránh thoát khỏi vuốt sói của Mao Ca: “Ai da ai da, lão Mao tử, em đang nói giúp cho Nhạc Phong mà, chọc đến anh à? Thằng thối tha này đánh người anh có biết không hả? Anh xem, Quý Đường Đường không nói gì, chưa biết chừng trong lòng đang tính xem trả thù Nhạc Phong thế nào. Mấy người đến từ thành phố lớn này, hơi một tí là muốn kiện lên tòa, anh có biết không hả…”

Đang nói đến đây, đã bị Mao Ca đập mạnh một cái lên đầu, khiến cho trước mắt biến thành màu đen.

Đầu Trọc còn chưa kịp bốc hỏa, Mao Ca đã cả giận trước: “Chú mày là heo à, như thế mà có thể là do Nhạc Phong đánh sao? Anh em nhà mình mà chú còn không hiểu hay sao? Nhạc Phong đã đánh phụ nữ bao giờ chưa? Hơn nữa, trong phòng Đường Đường chú không ngửi thấy mùi cồn à? Nhạc Phong đánh cô ta mà lại còn lấy cồn về cho cô ta xoa vết thương sao? Nó có bệnh à?”

“Vậy Nhạc Phong… đó rõ ràng là… thừa nhận.” Đầu Trọc có chút hoang mang.

“Cho nên mới bảo là có gì đó không ổn, rõ ràng không phải chú ấy đánh, tại sao lại thừa nhận, tại sao nhỉ?”

“Chẳng lẽ… có gian tình?” Lông Gà vẫn bị túm đi bấy giờ chợt buông một câu dí dỏm nhạt thếch.

Mao Ca hoàn toàn không còn gì để nói, sau một lúc lâu, anh ta định nghĩa hai người: “Hai đứa chúng mày chính là heo, hai con heo!”

————————————————————

Có thể là do hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, đêm xuống rất nhanh, bởi vì còn dư lại nhiều thịt nướng nên bữa tối cũng không phải thu xếp thêm gì nữa, tất cả mọi người đều ăn thịt nướng, thỉnh thoảng uống mấy ngụm trà bơ, Miêu Miêu không quen ngửi mùi bơ, ngồi cùng với Nhạc Phong tận trong góc, thấp giọng nói gì đó. Vũ Mi ngồi gần cửa sổ, câu được câu chăng tán dóc với Hiểu Giai, nhưng rõ ràng là lòng không yên, ánh mắt thường hay đảo qua góc nhà.

Sau mấy lượt như vậy, Hiểu Giai không vui, vươn tay gõ lên mặt bàn: “Này này, vẫn còn vương vấn nữa à, cậu còn chưa từ bỏ hả?”

Vũ Mi mất tự nhiên, mượn chuyện lấp liếm qua: “Nào có, tôi đang thấy lạ, đang yên đang lành sao Nhạc Phong lại phải đánh Đường Đường chứ?”

Vừa nhắc đến chuyện tồi tệ này Hiểu Giai lại thấy đầu sưng vù: Quý Đường Đường từ lúc quay về từ hẻm núi đã bị thương trên mặt rồi, như vậy hẳn không thể là do Nhạc Phong đánh. Nhưng Nhạc Phong lại thừa nhận ngay trước mặt mọi người, điều này thể hiện đích xác là do anh ta đánh. Nhưng thế thì không hợp lý, chẳng lẽ lúc Quý Đường Đường còn ở trong hẻm núi đã bị anh ta đuổi theo đánh rồi?

Hiểu Giai chỉ cảm thấy đầu óc không đủ dùng, sáng suốt quyết định không dây vào chuyện này, chỉ cúi đầu nghịch di động, nghịch được một lát lại ngẩng đầu nhìn Vũ Mi: “Máy bay đã đặt ngày mai rồi, ngày mai cho dù có thế nào cũng phải đi đấy.”

Vũ Mi sửng sốt một chút, ánh mắt nhanh chóng trở nên ảm đạm, “Biết rồi.”

Thấy dáng vẻ này của cô ta, Hiểu Giai cũng có chút khó chịu, vươn tay vỗ vỗ lên vai cô ta: “Đừng nghĩ nữa, dù sao sau tối nay cũng sẽ chẳng còn cơ hội để gặp lại nữa.”

Vành mắt của Vũ Mi dần đỏ lên, ”Tôi không nỡ, Hiểu Giai.”

“Có câu này tôi hỏi cậu đừng giận,” Hiểu Giai liếc mắt nhìn Nhạc Phong, cố ý hạ giọng xuống, “Cậu và Nhạc Phong, rốt cuộc đã đến mức nào rồi?”

Vũ Mi hỏi một đằng đáp một nẻo: “Tôi muốn tâm sự với anh ấy một lần.”

“Tâm sự cái gì mà tâm sự.” Hiểu Giai nhức đầu, “Bạn gái chính thức của người ta còn đang ở đây, cậu tâm sự kiểu gì.”

Vũ Mi cụp mắt xuống, “Dù sao sau này cũng sẽ không gặp lại nữa, muốn tâm sự với anh ấy một chút cũng đâu có gì quá đáng.”

Hiểu Giai than thở một tiếng, đầu đập thẳng xuống bàn, lúc ngẩng đầu lên, mặt đã mang vẻ khinh bỉ: “Nếu Đường Đường cũng ở dưới lầu, tôi nhất định sẽ không ngồi với cậu, không thể đỡ nổi cậu nữa rồi.”

“Con người của Đường Đường cũng thật kỳ lạ,” Lời của Hiểu Giai nhắc nhở Vũ Mi, “Tôi cảm thấy cô ta không giống du khách một chút nào hết. Từ khi đến Ca Nại cô ta chẳng đi chơi đâu cả, ngày nào cũng chạy vào hẻm núi, chẳng lẽ trong hẻm núi đó có vàng hay sao?”

“Tính người ta thế thôi,” Ấn tượng của Hiểu Giai đối với Quý Đường Đường lại tốt vô cùng, “Lần trước không phải cậu cũng đã nói rồi còn gì, chưa biết chừng cô ấy thất tình, cử chỉ tương đối khác thường.”

Vũ Mi ừ một tiếng, suy nghĩ một chút lại tò mò: “Khác thường như vậy, nhất định là bị người ta đá, này, cậu nói xem loại người thế nào mà lại đá Đường Đường chứ?”

Hiểu Giai suy nghĩ một chút, chậm rãi đáp: “Loại có mắt không tròng, tôi thấy Quý Đường Đường rất tốt, người cũng đẹp nữa, tôi mà là đàn ông, còn lâu tôi mới đá cô ấy.”

Vũ Mi nghe mà chua chát, “Tốt cái gì chứ, con gái không thể chỉ xem vẻ bề ngoài được, bên trong mới quan trọng, chưa biết chừng tính tình cô ta rất tồi tệ cho nên mới bị đá ấy, còn nữa, Nhạc Phong bỗng dưng sao lại đánh cô ta, nhất định là do bản thân cô ta có vấn đề.”

Hiểu Giai không nói gì, ngồi yên mờ mắt nhìn Vũ Mi chừng năm giây, Vũ Mi bị cô nhìn cho rợn cả lòng: “Làm sao hả?”

“Sao tôi nghe câu này lại nồng nặc mùi dấm chua thế nhỉ?” Hiểu Giai không vui, “Nhà cậu buôn dấm à? Sao cứ hắt dấm khắp nơi thế? Cậu nói xem, cậu nhắm vào Miêu Miêu còn chưa tính, giờ cậu còn so đo gì với Đường Đường, hả? Cậu ganh tỵ cô ấy bị Nhạc Phong đánh à? Vậy cậu cũng để Nhạc Phong đánh cậu một trận đi.”

Gần đến mười hai giờ đêm, Miêu Miêu kêu buồn ngủ trước tiên, bởi vì trời lạnh, đám người đã quen thức đêm cũng lục tục có ý tan cuộc, Đầu Trọc và Lông Gà đóng hết cửa chính cửa sổ lại, Mao Ca lười phải dọn dẹp xiên thịt, ra lệnh cưỡng chế mọi người phát huy tác phong trong căn tin trường học, tự giác tự nguyện xếp hàng cầm xiên nướng mang ra quầy, Vũ Mi và Hiểu Giai cảm thấy vô cùng mới lạ, hi hi ha ha ầm ĩ muốn chen ngang, Lông Gà và Đầu Trọc cũng có chút hứng thú, đùa giỡn mãi không chịu để bọn họ chen vào, nhất thời cười cười nói nói rất náo nhiệt, Miêu Miêu kéo tay Nhạc Phong đứng bên cạnh nhìn đến là vui vẻ, thỉnh thoảng che miệng cười.

Đang ồn ào, Quý Đường Đường bỗng bước xuống từ trên gác.

Cô vừa xuất hiện, lầu dưới nhất thời yên tĩnh trở lại.

Cô rõ ràng đã chỉnh trang lại, toàn thân sáng sủa hơn lúc trước rất nhiều, quần áo phẳng phiu, đổi lại một chiếc quần quân đội, ống quần nhét vào trong giày leo núi cao cổ, dây giày thít chặt, dáng vẻ này, không giống như muốn nghỉ ngơi buổi đêm mà giống như bất cứ lúc nào có kèn lệnh là lên đường.

Ai cũng nhìn cô, cô lại chẳng nhìn ai, giống như sự náo nhiệt dưới lầu hoàn toàn chẳng liên quan đến cô, cô vòng qua mọi người đi thẳng đến trước quầy, đặt một tờ tiền một trăm nguyên màu đỏ lên bàn, giọng nói không tính là lớn: “Rượu Thanh Khoa, mười chai.”

Mao Ca sửng sốt nửa ngày, lúc mở miệng, nói năng cũng ngắc ngứ: “Mười chai?”

“Phải.”

“Em uống?”

“Em uống.”

“Uống bây giờ?”

“Uống bây giờ.”

Sau cuộc đối thoại ngắn ngủn, Mao Ca há miệng, không biết nên nói gì, Lông Gà chợt ghé qua: “Đường Đường, dưới lầu tan cuộc rồi.”

“Tôi biết chứ.” Quý Đường Đường cười cười, “Tôi cũng chỉ chờ đến lúc này, uống rượu một mình cho yên tĩnh.”

Đầu Trọc liếc cô một cái: “Uống rượu một mình chán lắm.”

Quý Đường Đường trả lời rất bình tĩnh: “Thất tình, chỉ muốn yên tĩnh một mình.”

Cô đã nói đến thế rồi, Đầu Trọc cũng không tiện hỏi thêm gì nữa, nam nữ trẻ tuổi, hễ thất tình là cứ y như trời sập — Biểu hiện của Quý Đường Đường như vậy đã coi như rất tiết chế rồi, còn có người còn náo loạn hoang đường hơn quá đáng hơn nữa kia — cô chỉ không muốn bị người khác quấy rầy, bọn họ cũng nên biết điều phải không?

Vũ Mi đắc ý dùng mắt ra hiệu cho Hiểu Giai, ý tứ là: tôi đã bảo rồi mà, quả nhiên là thất tình.

Mao Ca lẩm bẩm trong lòng, vẫn cúi người lấy nửa két rượu Thanh Khoa ở dưới quầy lên cho cô, Quý Đường Đường đón lấy từ trên quầy, đang định xoay người, Lông Gà bỗng buông một câu: “Anh cũng độc thân đấy!”

Miêu Miêu không nhịn được, phì một tiếng bật cười, Nhạc Phong phát bực trừng mắt nhìn Lông Gà một cái, “Anh từ nhỏ đến lớn đều độc thân, anh có lúc nào không độc thân hay sao?”

Lần này chọc trúng phải chỗ đau, Lông Gà nhất thời như cà tím gặp sương, ủ rũ.

Vũ Mi và Hiểu Giai đều không kìm được mà bật cười khe khẽ, Đầu Trọc lại càng vui sướng khi người gặp họa, Quý Đường Đường cúi đầu, khóe miệng cong lên một độ cong rất cạn, sau đó ôm rượu đi về phía trong góc, quay lưng về phía mọi người ngồi xuống.

Mao Ca đuổi người: “Đi thôi đi thôi, ngủ đi ngủ đi, lầu dưới để lại cho người đang thương tâm, đừng có đứng đây cản trở.”

Tiếng bước chân lộn xộn, mọi người đều rất biết điều bỏ đi, Mao Ca đi cuối cùng, anh ta hỏi Quý Đường Đường: “Cô bé, có cần đèn không?’

Quý Đường Đường lắc đầu: “Không cần đâu.”

Mao Ca do dự một chút, vươn tay tắt đèn.

Phòng khách lập tức trở nên tối om, bóng tối dần dần tụ lại từ xung quanh, Quý Đường Đường bó gối ngồi trên ghế, một lúc lâu mới cúi người lấy một chai rượu từ trong cái két đặt bên cạnh chân ghế, tay trái từ từ vuốt qua phần răng cưa ở nắp chai, tay phải móc từ trong túi ra một chiếc dao quân dụng, lấy dụng cụ mở chai ra.

Đang cầm dụng cụ mở chai đặt vào miệng chai, bên ngoài phòng khách chợt vọng đến tiếng bước chân, tiếng động dừng lại ở phía sau cách đó không xa, cảm giác rất quen thuộc, hẳn là Nhạc Phong.

Quả nhiên, giọng nói của Nhạc Phong vang lên: “Hai cánh cửa ở lầu dưới tôi đã khóa hết lại rồi, có chuyện gì, cô cứ gọi một tiếng.”

Quý Đường Đường không quay đầu lại, trong bóng tối, cô mỉm cười một cái, khóe mắt có chút chua xót.

Tiếp đó, tay phải dùng sức, póc một tiếng, cái nắp kim loại của chai rượu Thanh Khoa đã bị nạy ra rớt xuống đất.

Quý Đường Đường ngửa đầu uống một ngụm rượu Thanh Khoa, vị rất chát, nồng độ cồn mặc dù chỉ có 11 độ nhưng trong một đêm lạnh lẽo như vậy lại mang theo một luồng nhiệt cay nóng tràn vào trong ruột, cay đến mức khiến cô rớt nước mắt.

Cô hít sâu một hơi, tỉnh táo nhắc nhở Nhạc Phong: “Buổi đêm đừng xuống dưới lầu, cho dù có nghe thấy tiếng động… cũng đừng xuống.”

Yêu thích: 4 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN