Phu Nhân, Đừng Dùng Diễn Xuất Để Lừa Ta! - Chương 37: Chuyển giao
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
143


Phu Nhân, Đừng Dùng Diễn Xuất Để Lừa Ta!


Chương 37: Chuyển giao


Thế giới này là một nơi Vân Hi chưa từng biết tới. Kể cả “Ngũ giác”.

Theo như lời Jame kể, thời Trung Kỳ  chiến tranh diễn ra ác liệt khắp thế giới, tưởng chừng như không hồi kết. Con người tàn phá chính con người, đó là một thảm họa. Người khởi sướng việc lập nên thế cân bằng chính trị để chấm dứt sự tệ hại này, chính là Guiman ở bắc cầu Mỹ và Jinea ở nam cầu Đông Trung. Trong suốt mấy trăm năm, từng người nối tiếp từng người đấu tranh. Rốt cuộc thế cân bằng của chính trị quốc tế đã được lập nên.

Đại diện Trung Đông, gia tộc mạnh nhất ở Hoa Việt lúc bấy giờ chính là Hoắc gia, bị áp trị bởi một nhà độc tài phong kiến. Kế đến chính là Lục gia, kẻ vươn tay sang Tây quốc, đứng giữa hai bên bán cầu đầu cơ trục lợi.

Phymeder là một nhà công tước mới nổi nhờ phát minh ra vũ khí đường biển, và hàng hải quan trọng. Sau một hồi tranh đoạt đã vượt qua ranh giới giữa quý tộc Pháp cùng thường dân. Là nhà tư bản có tiếng nói nhất Bắc Âu.

Tiếp đó là Tiwa, tổ chức ở Bắc, Nam Mỹ dành chiến thắng trong cuộc đọ sức trên không, còn được gọi là tổ chức Đại Ưng.

Cuối cùng chính là thổ dân tiên tiến bản địa. Dân tộc Yue, sở hữu sức mạnh vượt xa nhân loại một cách bí ẩn.

Sau việc hình thành một bầu trời quyền lực của thế giới mới, Tân Kỳ được mở ra. “Ngũ giác” thâu tóm mọi ngóc ngách chính trị của toàn cầu, ở giữa chính là cuộc đấu trí không hồi kết.

Cho đến gần ba trăm năm trước đây, trong lúc di hành, công tước nhà Phymeder đã yêu thầm con gái út Lục gia. Hắn là một tên khác người, dù biết gia tộc là một rào cản không thể vượt qua, tình cảm cô gái kia cũng không thuộc về hắn. Nhưng hắn không một lời, không một động tĩnh lưu lại Hoa Việt.

Ngày qua ngày, đến sinh nhật thứ 20 của cô gái. Lục gia phát hiện đứa con gái yêu quý đã biến mất. Cùng lúc đó công tước Phymeder cũng vừa vặn bị báo qua đời, xác của hắn được phát hiện ở Lynea, một địa danh du lịch của Hoắc gia.

Ba gia tộc bắt đầu căng thẳng, thế giới biến đổi không ngừng, hai phía còn lại không thể bỏ qua cơ hộ tốt này mà đẩy mạnh chính sách.

Cuộc khủng hoảng kinh tế lúc đó làm lủng đoạn thị trường Trung Đông khá nặng. Với sự giúp đỡ của Tiwa và Yue, gần như tử tước Phymeder muốn đóng băng cả nền kinh tế lúc bấy giờ.

Tất cả đều bắt đầu bởi sự ngu ngốc của tử tước Phymeder. Làm lủng đoạn thị trường Trung Đông, cũng có nghĩa một nữa địa cầu gần như bị khủng hoảng. Hắn, ngu dốt lại tự cho là thông minh, lấn sân sang lĩnh vực chính khoáng toàn cầu.

Lĩnh vực này Phymeder chỉ là con nghé mới sinh, ngược lại Hoắc gia lại là xà long bản địa. Hoắc gia lần nữa phản kích, đánh cho phymeder, Lục gia tơi bời hoa lá. Hai kẻ cháy nhà hôi của ở Tây địa cầu cũng không tránh khỏi.

Trật tự “Ngũ giác” nghiêng về một phía. Mạch kinh tế toàn cầu rơi vào tay Hoắc gia, cả bốn nhà còn lại chỉ ngậm bồ hòn làm ngọt.

Jame Phymeder, nhị công tử đời thứ 32 nhà công tước Phymeder, nhìn tưởng như là một kẻ ăn chơi. Thật ra trong tay cậu là bí mật của công trình nghiên cứu đột phá của nước M. Một nước nguy hiểm, thành tựu khoa học vẫn luôn luôn khiến nhân loại hốt hoảng. Nước M là một nước trực thuộc khu vực của Tiwa.

Vì sao cậu có được nó, vẫn là một dấu chấm hỏi. Nước M ráo riết phát lệnh truy nã Jame trên bảng sát thủ thế giới. Và hôm nay chỉ là một cuộc vờn đuổi nho nhỏ mà cậu có thể tự lo liệu được.

—-

Vân Hi trầm ngâm trước lời nói của Jame. Cậu ta muốn chuyển giao con chip đến chỗ cô.

Jame bình tĩnh nhìn Vân Hi đang suy nghĩ, giọng cậu có chút giễu cợt.

“Tiểu Hi yêu dấu, cậu biết đấy đám người của viện nghiên cứu khoa học nước Pháp là một lũ ngu đần. Chúng chẳng những không phá giải được mã hóa của con chip ngược lại còn kinh động nước M, làm cái tên cáo già Tiwa Grow kia biết con chip đang ở chỗ tớ. Tớ không muốn mất nó, nó rất quan trọng. Người tớ có thể phó thác chỉ có cậu thôi, dù sao cậu cũng đã biết rõ. Cầu cậu giúp tớ.”

Vân Hi khựng lại, cô nhíu mày nhìn Jame.

“Tớ có thể nhận, nhưng cậu sẽ không sao đấy chứ?”

Jame vui mừng cười híp mắt, cậu bày tỏ niềm sung sướng của bản thân thông qua việc thân thiết hơn với Vân Hi. Bắt lấy một lọn tóc đen nhánh của cô, và hôn nhẹ vào nó.

“Tớ thật yêu cậu. Bọn họ sẽ chẳng thể nào nghĩ ra được thứ quan trọng như vậy tớ lại chuyển giao. Còn việc của tớ cậu không cần lo lắng, tớ sẽ không chết. Phía sau tớ còn gia tộc, gốc rễ của tớ thật vững chắc, tớ sẽ không chết.”

Vân Hi gật đầu vơi bớt đi nổi lo lắng về an toàn của cậu bạn thân. Đột nhiên, trong tay Jame xuất hiện một con dao gâm nhỏ. Cậu đưa con dao lên bắp chân phải, chuẩn bị một nhát đâm xuống.

Vân Hi giật mình, vội cầm ngay cổ tay cậu lại, cô trừng Jame hô lên.

“Cậu muốn làm gì?”

Động tác của Vân Hi khá nhanh, theo phản xạ jame dừng lại, giải thích với cô.

“Con chip ở trong người tớ. Nếu bây giờ khồn lấy ra, lần sau có lẽ không còn cơ hội nữa.”

Nói rồi không đợi Vân Hi phản ứng, Jame thẳng tay rạch một đường trên bắp đùi mình. Cậu nhăn mặt, ráng cắn môi chịu đau, kiên nhẫn tìm đúng vị trí lắp con chip lúc trước.

Vân Hi trừng trừng mắt nhìn con dao di chuyển sâu vào thịt non, máu tuôn ra như suối. Sâu bên trong là một con chip điện tử mini nguyên bản, nằm gọn trong thớ thịt đang kịch liệt rung rẩy. Xung quanh vùng thịt con chip nằm là một màu tím của tia tử hoại nhẹ. Quả thật nếu không lấy ra, không chừng chân của cậu ta lâu ngày sẽ bị hoại tử. Vân Hi bối rối nhìn Jame.

Con chip này quan trọng đến nổi cậu ta chịu đựng như thế này sao? Giao nó cho mình cậu ta vẫn an tâm?

Đợi đến khi Jame hoàn thành việc gấp con chip ra khỏi chân, Vân Hi lập tức khép hai bên thớ thịt đang không ngừng chảy máu của cậu lại. Mặc cho cậu ta la oai oái, cô bình tĩnh xé váy buột chặt đùi, thắt lại. Cố định bằng một miếng gỗ dài hẹp ở dưới chân.  Lúc này cô mới hỏi.

“Cậu an tâm giao cho tớ hả?”

Jame quay phắt lại nhìn cô, ngạc nhiên. Vân Hi chột dạ, khụ khụ hai tiếng đính chính.

“Ý tớ là nó quan trọng như vậy, cậu không sợ tớ làm hỏng việc sao?”

Jame được dịp chọc ghẹo Vân Hi, cậu ái muội nháy mắt.

“Tất nhiên là tớ không sợ. Tớ hoàn toàn tin tưởng cậu đấy, cậu là trái tim thân yêu của tớ mà.”

Vân Hi trong thâm tâm thầm cảm tạ ông trời có thể cho cô một người bạn, để cô thật lòng đối đãi ở thế giới này. Bên ngoài mặt Vân Hi lại là rừng mình ngắt véo lỗ tai của Jame làm hại cậu ta mặt nhăn mày nhó. Dày vò xong cô mới hả dạ nhìn tên người Pháp nào đó ôm lấy lỗ tai đỏ tía bảo vệ. Vân Hi nhã nhặn cười.

“Cậu đừng có bắn thính lung tung, để dành cho tiểu mỹ thụ tương lai đi. Tớ miễn dịch.”

Jame ai oán, mắt rưng rưng như cô dâu nhỏ bị ức hiếp, nói với giọng mũi nghẹn ngào làm Vân Hi bật cười.

“Tiểu Hi chẳng biết đùa gì cả.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN