Ngừng Nhớ Về Em - Chương 4: Cô ấy không thích Từ Chí Ma, hay là chê chữ tôi xấu?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
146


Ngừng Nhớ Về Em


Chương 4: Cô ấy không thích Từ Chí Ma, hay là chê chữ tôi xấu?


Từ Bạch Dương đang tranh chấp với một cô gái xa lạ ở ven đường, ngay sau đó anh ta lên xe rời đi bỏ cô gái kia ở lại. Ở bên đây đường, đám bạn của Chu Minh rủa thầm Từ Bạch Dương quá độc ác, nhìn cô gái kia ngồi xổm trên đất khóc cả buổi trời, sau đó buồn bã bắt taxi rời đi.

Phim hay cứ thế mà kết thúc.

Mấy anh em quay đầu nhìn sắc mặt tối sầm của Chu Minh, anh nhìn chằm chằm video vừa mới quay trong điện thoại của mình. Mọi người giật mình, vội vàng nhào lên chặn Chu Minh lại rồi cướp lấy điện thoại của anh. Mấy người họ cười toe toét, “Này có gì hay mà xem? Ai mà biết có chuyện gì chứ, không chừng cô gái kia bị điên đấy.”

“Cái này cũng không chứng minh được điều gì. Tam thiếu cậu có nhớ mình đã nói gì không? Ngựa tốt thì không ăn lại cỏ. “

Chu Minh bị mấy người phía sau kìm lại, anh gầm nhẹ, “Buông ra!”

Đám bạn kiên quyết không buông. Bọn họ cố gắng khuyên nhủ, lôi kéo tam thiếu quay lại với quỹ đạo của mình, “Thật ra cậu thích cô Nhiếp ở chỗ nào chứ? Hồi trung học gặp cô ấy được mấy lần, sau đó cậu đi du học nước ngoài, bây giờ về nước thì bận rộn chuyện công ty nhà cậu. Cậu có gặp cô ấy thường xuyên đâu.”

“Tam thiếu, cậu nhớ mãi không quên cô ấy là vì năm đó cậu bị người ta từ chối, cậu không có được người ta mà thôi. Đây không phải là tình yêu, cái cậu yêu chính là thanh xuân của cậu!”

Chu Minh lên tiếng, “Tôi yêu thanh xuân của mình thì sai à? Ai không yêu thanh xuân của mình thì đứng ra cho tôi xem!”

Bạn bè đang khuyên anh từ bỏ Nhiếp Thanh Anh mà.

Hồi trung học, Chu Minh theo đuổi Nhiếp Thanh Anh nhưng không thành, sau đó lại bị cuốn vào cục diện rối rắm trong nhà mình. Anh học lại, du học nước ngoài, làm việc, đối nghịch với ba mình…Chu tam thiếu nhìn phong cảnh bên ngoài, cuộc sống cũng không ra gì. Nhiếp Thanh Anh giống như một giấc mộng thời niên thiếu của anh. Tỉnh mộng đã rất lâu nhưng anh vẫn không quên được.

Vì quên không được mà nó ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của Chu Minh.

Anh nhìn bọn họ khuyên nhủ mình mà sửng sốt, lấy lại tinh thần suy nghĩ một chút, hóa ra anh em của mình không hề coi trọng chuyện thầm mến này. Nhìn vẻ mặt ân cần của bạn, rồi lại nhìn lại đoạn clip vừa quay được, Chu Minh bị bọn họ ảnh hưởng, nghi ngờ có phải mình đã sai rồi không.

Anh hỏi, “Mọi người đều mong tôi từ bỏ?”

Cả đám người đều gật đầu.

Chu Minh ngạc nhiên, hồi lâu sau mới đáp lại, “Vậy…cứ vậy đi?”

“Tam thiếu quá giỏi!” Bạn bè ai cũng “like” cho anh một cái, mọi người nhào đến, hi hi ha ha nói với anh, “Nào, để chúc mừng cho tam thiếu của chúng ta, anh em hát một bài nào.”

Chu Minh lấy thuốc ra hút, trong lòng cáu kỉnh.

Loa trên xe mở lớn hết cỡ, một đám thanh niên hai mươi mấy tuổi đầu kéo cửa sổ xuống rồi điên cuồng hát to—

“Tôi một mình tiến về phía em, nhưng chẳng có lời nào nói với em. Tôi chẳng dám nhìn đầu nhìn em…ố ô…gương mặt của em ~

Em hỏi tôi muốn đi đến nơi nào, tôi chỉ về hướng của biển lớn, vẻ bất ngờ trên gương mặt em như muốn…ố ô…khen ngợi tôi.

Em mang tôi bước vào căn phòng trồng hoa của mình, tôi lại không thể nào thoát khỏi hương hoa mê hoặc, tôi bỗng chốc đã quên mất…ố ô…phương hướng…”

Chu Minh dựa vào cửa sổ xe, vừa hút thuốc vừa nghe bạn bè hò hét, trong lòng cảm thấy chua xót. Anh hoảng hốt nghĩ đến hồi trung học mình đã từng viết tặng Nhiếp Thanh Anh mọt bài hát…Chu Minh bỗng nhiên ném tàn thuốc đi, hòa vào đám bạn hò hét.

“Tôi muốn quay về chốn cũ, tôi muốn bước trên con đường quen thuộc. Tôi mới ngỡ ra rằng mình không thể rời khỏi em ố ô cô gái ơi!”

(Bài hát: Hoa phòng cô nương)

Trên cầu vượt, càng về đêm đường càng vắng xe. Tiếng ca trong xe cất lên vô cùng rõ ràng, lướt qua bầu trời đêm. Trong xe có người say, cũng có người tình. Tài xế quay đầu nhìn một đám COCC* đang rống cổ hát, chớp chớp mắt, bỗng nhiên nhìn thấy đôi mắt lấp lánh ánh nước của Chu tam thiếu. Tài xế sững sờ nhìn lại thì anh đã khôi phục gương mặt lạnh lùng.

*Con ông cháu cha.

Cả đường hát vang.

Không ai nhớ rõ, mười năm về trước Chu Minh đang là học sinh trung học, lúc ấy kí túc xá của bọn họ vẫn chưa được lắp đặt máy điều hòa.

Ve kêu ầm ĩ giữa trời nắng chang chang. Lúc ấy xe đạp vẫn còn thịnh hành, chạy băng băng từ ngoài phố lớn vào trong hẻm nhỏ. Chàng trai mười mấy tuổi đầu giam mình trong kí túc xá, mồ hôi đầm đìa, vừa lật từ điển vừa viết thơ tình. Trên giường có một tấm ảnh của một cô gái, cậu viết được mấy chữ chốc chốc lại ngẩng đầu lên ngắm một chút.

Toàn bộ hành lang yên tĩnh, ngoài cửa sổ tiếng bóng rổ nện vào tường vô cùng ầm ĩ, đám bạn dưới lầu hô hào, “Chu Minh, chưa viết thư tình xong hả?”

Chàng trai đang múa bút thành văn trong phòng kí túc xá hét to, “Chưa xong!”

“Tôi đến ngay!” Chu Minh nằm lỳ trên giường, tay cầm bút đung đưa không ngừng, cậu vô cùng tự tin, “Nhiếp Thanh Anh mà thấy bức thư này chắc chắn sẽ yêu tôi đến chết mất!”

Đám bạn ngoài cửa sổ châm biếm, “Cậu phải cầu cho hoa khôi Nhiếp không đọc được mấy câu thơ sao chép của cậu mới đúng!”

Chu Minh, “Biến!”

Tay cậu ướt đẫm mồ hôi, làm ướt luôn cả mấy tờ giấy viết thư. Cậu đọc “Từ Chí Ma” giống như người mù lần đầu tiên nhìn thấy chữ, vô cùng thán phục. Chàng trai hào hứng chép thơ tình, hy vọng mình có thể khiến người trong lòng cảm động. Nhưng một tuần sau, thư bị trả về, hắn và đồng bọn cùng ngồi dưới bóng cây trong sân tập thể dục nghiên cứu kỹ càng hơn.

Cành cây đung đưa trong cơn gió nhè nhẹ, Chu Minh ngồi dưới tán cây sờ cằm, nghiêm túc ngẫm nghĩ, “Vấn đề ở đây là, cô ấy không thích Từ Chí Ma, hay là không thích tôi sao chép thơ, hay là chê chữ tôi xấu?”

Đám bạn chịu thua, “…Cậu nghĩ thật chu toàn đó.”

Chuyện của mùa hè năm ấy giống như ném một viên đá vào biển khơi, ngay cả bọt sóng cũng không hề bắn lên. Bạn bè đang cùng nhau ca hát bây giờ của Chu Minh, có người có mặt trong sự kiện năm đó, cũng có người chỉ vừa quen biết mấy năm gần đây. Mà tâm sự của chàng trai lắm mồm năm xưa đã dần dần bị phong ấn, cho vào dĩ vãng.

Trong bóng đêm nhớ lại chuyện xưa, Chu Minh hất cằm, vẻ mặt đầy lạnh lùng.

Tháng năm thấm thoát trôi qua, tháng sáu lại đến.

Trong thời gian nửa tháng, Chu Minh cố gắng kiềm chế suy nghĩ đi phá tan tình cảm giữa Từ Bạch Dương và Nhiếp Thanh Anh, mà cô vẫn chưa biết có người đang vì mình mà giãy dụa. Lúc trước khi dưỡng bệnh cô và Từ Bạch Dương xa cách một khoảng thời gian, sau khi cô quay về thành phố A thì tình cảm hai người mới dần tốt lên.

Có một ngày cô ra ngoài ăn cơm với ba mẹ Từ Bạch Dương. Phụ huynh bên nhà trai không thích cô mấy nhưng cũng không chán ghét ra mặt.

Nhiếp Thanh Anh dựa theo mấy chiêu bạn thân dạy cho, duy trì cứ cách ba ngày thì đi thăm ba mẹ Từ Bạch Dương một lần, lúc được nghỉ thì hẹn mẹ Từ Bạch Dương ra ngoài dạo phố. Đáng tiếc lại không hẹn được người. Nếu là người bình thường thì người ta đã lo đến sốt vó, nhưng Nhiếp Thanh Anh lại không hề cảm thấy mẹ chồng tương lai không thích mình là điều đáng lo.

Phần lớn thời gian cô đều đóng quân ở viện vũ đạo tập luyện với mấy người trong đoàn. Thỉnh thoảng Từ Bạch Dương sẽ đến thăm cô, mang theo vài món quà nhỏ rồi cùng nhau ăn cơm, sau đó anh ta lại đưa cô quay về tiếp tục luyện tập. Từ Bạch Dương vừa phong độ lại dịu dàng, mấy cô gái trong đoàn ai nấy đều hâm mộ hoặc ghen tỵ với cô, lâu lâu lại bóng gió sau lưng cô.

Nhiếp Thanh Anh vẫn giữ im lặng.

Cô không thích nói chuyện, lúc mới đến không dung nhập được với bọn họ thì từ đó về sau cũng không cố gắng xây dựng quan hệ với mọi người trong đoàn nữa. Cô ngày ngày yên lặng ăn cơm, yên lặng luyện tập. Cô xinh đẹp là thế, dáng người lại mảnh mai, đôi mắt long lanh, sáng sủa, đúng là một cô gái với vẻ ngoài xuất chúng. Cả người cô luôn tỏa ra một khí chất vô cùng đặc biệt, Nhiếp Thanh Anh đi ngang qua người phía trước, dáng vẻ lạnh lùng, cao ngạo như thiên nga.

Đàn ông trong đoàn len lén nhìn cô, bàn tán về cô.

Phụ nữ thì châm chọc sau lưng cô, “Có gì mà kiêu ngạo chứ?”

Không hòa đồng, ít nói, lại không có bối cảnh, cô gái xinh đẹp như thế luôn là bia ngắm của tất cả phụ nữ ở đây. Ngày qua ngày, người chậm chạp như Nhiếp Thanh Anh cũng phát hiện ra mình đang bị cô lập.

Vào một buổi sáng nọ, Nhiếp Thanh Anh bị lãnh đạo gọi lên văn phòng, nghiêm khắc phê bình về chuyện tối qua đoàn múa có buổi tập đột xuất nhưng cô lại không tham gia. Người phụ trách chính là người dẫn đầu Lương Hiểu Bạch. Nhiếp Thanh Anh chăm chú kiểm tra lại hộp thư điện tử của mình, xác nhận mình chưa hề nhận được mail của Lương Hiểu Bạch.

Cô Lưu, “Vậy là…có lẽ Tiểu Lương đã quên.”

Lương Hiểu Bạch gần đây được múa đầu trong vở <Mỹ Nhân> mới ra mắt của đoàn kịch, cho nên cô Lưu không muốn vì mấy chuyện nhỏ nhặt này mà trách mắng cô ta.

Cô Lưu nói, “Coi như Tiểu Lương quên đi, nhưng trong nhóm Wechat có thông báo mà, là do cô không quan tâm thôi.”

Nhiếp Thanh Anh ngạc nhiên, “Chúng ta có nhóm trong Wechat à?”

Thời buổi này mà có người không chơi Weichat, Nhiếp Thanh Anh cũng coi như là sinh vật lạ. Cô Lưu như hiểu ra, mỉm cười nói, “À, có lẽ là có hiểu lầm. Được rồi, để tôi thêm cô vào nhóm.”

Nhiếp Thanh Anh nhìn cô Lưu, ánh mắt lạnh lùng khiến cô Lưu chột dạ nhìn đi nơi khác. Toàn bộ người trong đoàn đều ở trong nhóm nhưng Nhiếp Thanh Anh lại không được vào, chuyện này nhất định là có người đứng phía sau động tay động chân. Nhiếp Thanh Anh là người không giỏi giao tiếp, lười suy nghĩ nhưng không có nghĩa là cô ngu ngốc — Cô Lưu đây là đang che chở cho người kia.

Nhiếp Thanh Anh không giận, chỉ nhẹ giọng đáp, “Cô còn có chuyện gì không? Nếu không còn chuyện gì thì em đi luyện tập đây.”

Nhìn bóng lưng cao gầy biến mất khỏi văn phòng, cô Lưu mới thở dài một hơi. Bà không muốn đều tra nhưng cũng có thể đoán ra ai đang nhắm vào Nhiếp Thanh Anh. Nhiếp Thanh Anh múa giỏi, trình độ lại cao, vừa vào đoàn đã được giáo viên biên đạo múa khen ngợi hết lời…Bây giờ, ngoại trừ người múa đầu là Lương Hiểu Bạch thì có ai hận Nhiếp Thanh Anh như thế đâu?

Nhưng Nhiếp Thanh Anh chỉ là người mới, làm sao có thể uy hiếp địa vị của Lương Hiểu Bạch cho được? Lần này Tiểu Lương quá nóng nảy rồi.

Nhưng cô Lưu không hề biết, Lương Hiểu Bạch nhằm vào Nhiếp Thanh Anh, ngoại trừ Nhiếp Thanh Anh tài giỏi ra, còn có một nguyên nhân khác…chính là Từ Bạch Dương.

Lương Hiểu Bạch nhớ rõ những lời mà Từ Bạch Dương đã nói với cô ta…

“Lúc trước là do anh sai, anh rất thích bạn gái của mình. Tình cảm giữa anh và Thanh Anh nhiều năm như vậy, anh thật sự muốn lấy cô ấy. Anh không muốn rời xa cô ấy, cũng không muốn làm cô ấy buồn. Hiểu Bạch, từ nay về sau chúng ta hãy coi như chưa từng quen biết, không cần gặp mặt nữa.”

Lương Hiểu Bạch ngồi ngẩn người trên sàn tập, cô ta vừa lau mồ hôi vừa nhớ đến những gì Từ Bạch Dương đã nói với cô ta cách đây nửa tháng mà lòng đau như cắt. Đúng lúc này, Nhiếp Thanh Anh lại đẩy cửa bước vào.

Cô đảo mắt nhìn một lượt khắp phòng, Lương Hiểu Bạch biết cô đến đây làm gì, lạnh lùng chờ cô chất vất. Sau đó nhìn thấy Nhiếp Thanh Anh lạnh lùng đứng trong phòng cất tiếng hỏi, “Ai là Lương Hiểu Bạch?”

Lương Hiểu Bạch choáng váng, tức ngực khó thở, “…”

***

Editor: Chuyện thốn nhất trần đời chính là kẻ thù của bạn lại không biết bạn là ai =)))

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN