Hoàng Đế Càng Muốn Cưng Chiều Nàng
Chương 35: Đùa giỡn
Editor: Lạc Lạc
Beta: Nguyệt Vi Yên, Vũ Ngư Nhi
Ngày hôm sau, khi Tiết Tĩnh Xu tỉnh lại thì đã không còn thấy bóng dáng của hoàng thượng đâu, ngay cả hơi ấm chỗ hắn nằm đã biến mất từ lâu.
Nữ quan đang chờ bên ngoài nghe thấy tiếng động liền nhỏ giọng xin chỉ thị: “Nương nương đã tỉnh rồi sao?”
Tiết Tĩnh Xu hỏi: “Giờ nào rồi?”
“Giờ mão ba khắc (*), lúc bệ hạ vào triều đã dặn dò nô tỳ không được đánh thức nương nương.”
(*) 5 giờ 15 phút
Thật ra lúc này đã rất muộn, các đời hoàng đế Đại Diễn đều dậy vào giờ dần, vào triều giờ mão.
Mà đêm hôm trước hoàng đế nghỉ ngơi tại hậu cung thì phi tần cần thức dậy sớm hơn hầu hạ người thay y phục vào triều, sau đó tranh thủ thời gian chợp mắt một chút, đến giờ thìn đi thỉnh an hoàng hậu.
Hiện nay hậu cung chỉ có một mình Tiết Tĩnh Xu, tuy nàng là hoàng hậu không cần chờ người khác tới thỉnh an nhưng vẫn phải đi đến cung Trường Nhạc vấn an thái hoàng thái hậu.
Nghĩ tới điều này nàng chống người chuẩn bị dậy nhưng vừa mới động thắt lưng liền cảm thấy bủn rủn, bỗng nhiên mất hết sức lực ngã lại vào trong chăn dày.
Nữ quan vội hỏi: “Nương nương? Người có cần nô tỳ vào hầu hạ không?”
Tiết Tĩnh Xu thử lại một lần nữa nhưng cả người vẫn bủn rủn không có sức, đành phải nói: “Vào đi.”
Cung nữ vén màn lên, nắng sớm bên ngoài chiếu vào, Tiết Tĩnh Xu vô thức cúi đầu nhìn y phục trên người mình thì thấy mọi thứ vẫn tốt mới, nàng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Tối hôm qua sau khi ân ái nàng dần trở nên mơ hồ, bị hoàng thượng ôm vào bồn tắm, cố lấy lại tinh thần tự mình tắm rửa, sau đó nàng được hắn ôm ra ngoài, ngay cả nước trên người cũng chưa kịp lau khô đã chìm vào giấc ngủ nên y phục được mặc như thế nào nàng cũng không biết.
Nhưng lúc đó hoàng đế không cho người vào hầu hạ, vậy y phục của nàng chẳng lẽ là do hắn mặc cho?
Tiết Tĩnh Xu cảm thấy hơi ngượng ngùng.
Nhóm nữ quan đỡ nàng đứng lên, mấy người bận rộn từ đầu tới cuối, vừa đỡ thân thể nàng vừa giúp nàng thay y phục, có người thì bưng nước nóng tới, vắt khăn vải, chấm muối tinh.
Tiết Tĩnh Xu không phải làm gì mà chỉ cần tựa lên người nữ quan là được, điều này khiến cho nàng vừa xấu hổ vừa bất đắc dĩ.
Buổi sáng nàng thường bị hạ đường huyết nên rất hay choáng đầu không có sức, tối hôm qua còn bị giày vò một phen nên giờ đứng càng không vững.
Cũng may mấy nữ quan chỉ cúi đầu không nói một lời mà hầu hạ nàng khiến nàng bớt chút ngại ngùng, nếu không… nàng không còn mặt mũi nào mà gặp người nữa.
Bởi vì hôm nay không có chuyện gì lớn, cũng không phải ngày chính (*) nên nàng bảo nữ quan chỉ trang điểm như thường ngày rồi thay một bộ thường phục, chỉ có bộ trang sức hồng san hô trên đầu mới có vẻ hơi long trọng để nhìn ra được thân phận tân nương của nàng.
(*) Ngày chính thức cử hành một nghi thức nào đó.
Sau khi trang điểm thay y phục xong thì Liễu Nhi đi vào trong điện, theo sau là hai nữ quan xách hộp đựng thức ăn.
Nàng ấy mở hộp đựng thức ăn, lấy chén đũa ra nói: “Tiểu thư, đây là canh gà ô nhân sâm. Đêm qua bệ hạ đã phân phó ngự thiện phòng hầm cách thủy, lửa nhỏ nấu gần cả đêm, vô cùng bổ dưỡng, người phải uống nhiều một chút.”
Người nói thì vô tâm nhưng Tiết Tĩnh Xu nghe được lại suy nghĩ, nửa đêm hôm qua, không phải là… sau đó sao?
Canh gà ô này dùng để bổ thận đấy, không hiểu rốt cuộc hoàng thượng có biết không?
Liễu Nhi thấy nàng im lặng lại tưởng nàng không muốn uống nên nói: “Em đã nhờ người trong ngự thiện phòng vớt hết dầu ra rồi, tiểu thư xem canh này rất thanh đạm không dầu mỡ chút nào.”
Tiết Tĩnh Xu không thể làm gì khác đành nhận lấy, uống hai ngụm rồi hỏi: “Bệ hạ đã ăn rồi sao?”
Liễu Nhi nói: “Em đã hỏi qua Đức công công, trước đó bệ hạ đã dùng qua một chén canh, sau đó phải đợi giờ tý bãi triều mới dùng đồ ăn sáng.”
Tiết Tĩnh Xu nhẹ nhàng gật đầu, ăn xong đồ ăn sáng thì trên người đã khôi phục chút sức lực. Nàng để người đỡ lên Phượng liễn tới cung Trường Nhạc thỉnh an thái hoàng thái hậu.
Sinh hoạt của đế hậu đều được ghi lại trong hồ sơ nên chuyện đêm qua thái hoàng thái hậu đều rõ ràng, người nhìn thấy Tiết Tĩnh Xu cũng không nói gì, chỉ nhìn nàng cười khiến nàng không dám ngẩng đầu lên.
Thái hoàng thái hậu thấy thế càng hớn hở vui mừng nói: “Lần sau không cần ngày nào cũng tới chỗ ta, nếu không… con cực khổ sẽ khiến hoàng thượng đau lòng.”
Tiết Tĩnh Xu nóng bừng mặt nói: “Thỉnh an hoàng tổ mẫu là bổn phận của con, sao lại nói là khổ cực.”
Thái hoàng thái hậu cười nói: “Coi như con muốn tới cũng không cần tới sớm như vậy, các con còn trẻ nên ngủ thêm một chút mới tốt.”
Tiết Tĩnh Xu cảm thấy lời nói của người mang theo ý trêu đùa nhưng cũng chỉ có thể nhắm mắt nói: “Đa tạ hoàng tổ mẫu yêu thương.”
Hai người nói chuyện một lúc thì cung nữ tới truyền lời, Phan thần y được thái hoàng thái hậu mời đã tới.
Thái hoàng thái hậu sai người mời Phan thần y vào, Tiết Tĩnh Xu thấy thế thì tránh sang một bên.
Hình tượng của Phan thần y ngày hôm nay tốt hơn lần trước rất nhiều. Y phục sạch sẽ chỉnh tề, tóc cũng đã được buộc cẩn thận, râu ria được cạo sạch để lộ ra khuôn mặt ban đầu.
Thì ra hắn có một gương mặt như con nít, trước kia râu ria xồm xoàm đã thấy hắn còn rất trẻ tuổi, giờ đây không còn nữa càng khiến hắn giống một thiếu niên mời mấy tuổi dung mạo thanh tú hơn cả các cô nương.
Hắn không giống như thái y khác quỳ xuống hành lễ mà gần gũi thân thiết gọi thái hoàng thái hậu là bà bà.
Thái hoàng thái hậu cũng rất thích hắn, gọi Tiểu Phan Tiểu Phan.
Hôm nay là ngày bắt mạch theo thường lệ, sau khi xem bệnh xong Phan Tế nói lại các món ăn cần kiêng kị rồi cùng bà nói chuyện thêm một lúc, ánh mắt liếc nhìn Tiết Tĩnh Xu đều lộ ra vẻ ai oán, kết hợp với khuôn mặt em bé kia khiến người ta không hề cảm thấy xúc động mà chỉ muốn ôm bụng cười.
Tiết Tĩnh Xu cảm thấy không được tự nhiên, nhưng cũng không hề thấy khó chịu bởi vì mắt hắn trong suốt không hề có ý mạo phạm.
Ngay cả thái hoàng thái hậu cũng nhìn hắn đầy chê cười.
Đợi hắn lui xuống thái hoàng thái hậu mới cười nói: “Đứa bé Tiểu Phan này rất tốt, tính tình hơi trẻ con nhưng cũng là một tấm lòng son. Xu nhi con thay ta để ý xem nhà ai có cô gái tốt, ta đã đồng ý với nó, tốt xấu gì cũng nhìn hộ một cái, con nhìn bộ dạng đáng thương của nó xem.”
Tiết Tĩnh Xu mỉm cười gật đầu.
Ở cung Trường Nhạc nửa buổi sáng rồi Tiết Tĩnh Xu trở về cung của mình, không lâu sau nữ quan chưởng cung Tê Phượng đến truyền lời, chưởng sự tất cả các cung vội tới thỉnh an nàng.
Hậu cung Đại Diễn có mười hai cung, ba mươi sáu điện. Lúc phi tần nhiều nhất cũng có thể ở mỗi người một phòng, mà bây giờ hầu như cung điện đều trống không nhưng vẫn cần có người quản lí bảo vệ.
Lúc này từng người tiến lên thỉnh an, báo cáo mình đang quản lí cung điện nào, trong điện có bao nhiêu phòng, cung nhân hiện có bao nhiêu, tranh chữ đồ cổ có số lượng thế nào.
Tiết Tĩnh Xu đều nhìn qua, thưởng đồ rồi cho bọn họ lui xuống.
Sau khi toàn bộ rời đi nàng mới hỏi nữ quan phía sau: “Đều đầy đủ sao?”
Nữ quan cầm một quyển sổ thật dày nhỏ giọng nói: “Tranh chữ trong điện Cam Tuyền thiếu hai món, cung Vĩnh Lạc thiếu một hòm ngọc lưu ly bát bảo, cung Xương Khánh…”
Tiết Tĩnh Xu nghe xong gật đầu nói: “Không cần lộ ra bên ngoài, sai người đi thăm dò, nếu là thật thì xử theo quy củ.”
Nữ quan đáp lời rồi khom người lui ra.
Tiết Tĩnh Xu lại nói: “Liễu Nhi ở lại, những người khác đều lui xuống hết đi.”
Liễu Nhi thấy tất cả đã đi ra mới hỏi: “Tiểu thư, có người trộm đồ sao?”
Tiết Tĩnh Xu gật đầu: “Trong cung đã lâu không có người quản sự, thái hoàng thái hậu lại không có sức lực tham dự vào nên khó tránh khỏi có vài người ăn trộm. Ngoại trừ việc trực tiếp bán ra bên ngoài thì còn có người thông minh hơn, dùng đổ giả thay thế đồ thật, trong cung không chủ thì ai sẽ để ý tới? Giấu giếm tám năm mười năm thậm chỉ cả đời cũng có. Nhưng kết luận bây giờ là quá sớm, cũng có thể là do bọn họ nhớ nhầm, chờ tra kỹ lại rồi nói tiếp.”
Nàng lại nói: “Không đề cập tới việc này nữa, Liễu Nhi, ta muốn sửa công thức chế hương của chúng ta.”
Liễu Nhi hiếu kỳ hỏi: “Tại sao người lại muốn đổi?”
“Đêm qua hoàng thượng uống rượu thì hương trở nên vô dụng, ta muốn thay đổi để xử lí vấn đề này.”
Liễu Nhi nghe xong cười hì hì nói: “Tiểu thư, người đối với hoàng thượng thật là tốt.”
Tiết Tĩnh Xu chỉ vào cái trán của nàng: “Không phải em bảo với ta, hoàng thượng đối với ta rất tốt nên ta cũng phải đối tốt với hắn sao, sao nào, hiện tại muốn giễu cợt ta?”
Liễu Nhi vội lắc đầu, cười nói: “Không dám, không dám, nương nương tha tội.”
Hai người đang nói giỡn thì một thái giám của điện Sùng Đức tới truyền lời, hoàng thượng bận rộn chính vụ không thể cùng hoàng hậu ăn trưa.
Tiết Tĩnh Xu nghe xong thì thở phào một hơi, không phải ăn cơm cùng hoàng đế thì nàng muốn ăn bao nhiêu thì ăn. Hoàng đế tới sẽ xen vào việc nàng muốn ăn cái gì, cái này ăn được, cái kia ăn được, tốt nhất vẫn là không nên đến.
Cả một buổi chiều nàng cùng Liễu Nhi xem sách thuốc, phân tích thảo dược giống như quay lại thời gian lúc còn ở trên núi.
Nàng cầm quyển sách đọc say mê, đến khi nghe được tiếng Liễu Nhi hành lễ mới phát hiện hoàng đế đã tới từ lúc nào.
Hoàng đế xua tay cho người lui xuống, ngồi đối diện Tiết Tĩnh Xu, nhìn chồng sách trên bàn, cầm lên lật lật nói: “Chẳng nhẽ hoàng hậu muốn đi nhậm chức ở thái y viện?”
Tiết Tĩnh Xu đang định đứng lên hành lễ lại thấy hắn đã ngồi xuống, nghĩ tới lúc trước hắn nói khi có hai người không cần đa lễ nên ngồi tại chỗ hành lễ đơn giản: “Tối hôm qua chẳng phải hoàng thượng nói uống rượu vào huân hương trở nên vô dụng sao? Thiếp đang suy nghĩ có thể cải tiến nó hay không.”
Hoàng thượng gật đầu, nói: “Thực ra, tối hôm qua ban đầu chưa ngủ được nhưng sau nửa đêm lúc hoàng hậu ngủ ta cũng chìm vào giấc ngủ rất nhanh.”
Tiết Tĩnh Xu sửng sốt, khuôn mặt liền nóng lên. Nếu là trước kia, nàng sẽ cảm thấy hoàng thượng nhắc đến tối qua là không cố ý, nhưng trải qua chuyện đêm qua khiến nàng hiểu hắn cũng có ít thú vui ác độc nho nhỏ, ý trong lời nói đều không thể suy nghĩ trong sáng được.
Nàng nhìn chằm chằm quyển sách trên tay, làm bộ như không nghe rõ lời hắn.
Thế nhưng hoàng thượng lại nói: “Thân thể hoàng hậu hôm nay như thế nào? Không biết có còn bủn rủn hay không? Tối hôm qua lúc ta mặc y phục cho nàng đã mất rất nhiều công sức.”
Tiết Tĩnh Xu tránh né không được đành phải đặt sách xuống, cố gắng để khuôn mặt không đỏ lên: “Thân thể thiếp như thế nào bệ hạ không phải rất rõ sao?”
Hoàng thượng gật đầu, nhíu mày nói: “Là do ta không đúng, làm cho hoàng hậu bị mệt. Lần sau nhất định ta sẽ nhẹ nhàng hơn.”
Cuối cùng Tiết Tĩnh Xu không nghe nổi nữa, mượn cớ muốn gọi người truyền lệnh chạy ra ngoài điện.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!