Hoàng Đế Càng Muốn Cưng Chiều Nàng
Chương 37: Kìm nén
Editor: Lạc Lạc
Beta: Nguyệt Vi Yên, Vũ Ngư Nhi
Cuối cùng hai người vẫn ôm nhau ngủ một đêm.
Sáng sớm hôm sau, hoàng đế tỉnh lại trước, thấy Tiết Tĩnh Xu trong lòng vẫn còn ngủ liền nhẹ nhàng đặt nàng qua một bên, rón rén xuống giường.
Nữ quan đang định tiến lên hầu hạ thì bị hắn ngăn lại, để các nàng im lặng đặt y phục xuống, tự mình mặc từng món.
Nhưng Tiết Tĩnh Xu vẫn tỉnh lại, nàng nhìn bầu trời âm u bên ngoài, một tia sáng cũng không có.
Hoàng đế nghe thấy động tĩnh, quay đầu lại nói: “Đánh thức nàng sao? Ngủ thêm một chút đi, vẫn còn sớm.”
Tiết Tĩnh Xu lắc đầu, chậm rãi ngồi xuống, khoác áo khoác đi tới trước mặt hoàng đế, cầm đai lưng nạm ngọc trong khay đeo cho hắn.
Hoàng đế cúi đầu nhìn nàng thấy mi mắt nàng rủ xuống, lông mi dài giống như hai cái quạt nhỏ, khuôn mặt không trang điểm trắng nõn dưới ánh nến hơi đỏ ửng.
Hắn nói: “Quả nhiên hoàng hậu ngủ một đêm khí sắc đã tốt hơn nhiều, trước đây là do ta không phải khiến hoàng hậu quá mức vất vả.”
Tiết Tĩnh Xu nhấc đôi lông mi như chiếc quạt lên nhìn hắn một cái rồi lại cụp xuống.
Nàng đã suy nghĩ cả đêm, đến bây giờ đã rõ ràng. Mặc kệ người này nghiêm chỉnh hay giả vờ đứng đắn thì với lời hắn nói, bất kể trong lòng nghĩ thế nào cũng không được hiện ra mặt, nếu không sẽ bị hắn chế giễu.
Hoàng đế lại nói: “Đêm qua ta ngủ được cũng nhờ hương của hoàng hậu.”
Tiết Tĩnh Xu vẫn không nói lời nào.
Hoàng đế thấy nàng không để ý tới liền chuẩn bị nói thêm điều gì đó. Đúng lúc đó Đức công công mang theo hộp thức ăn bước vào, Tiết Tĩnh Xu nhân cơ hội đi sang một bên khiến hắn đành phải dừng lại.
Hằng ngày hoàng thượng rời giường giờ mão, giờ thìn vào triều. Nếu trước khi lên triều ăn quá no không tránh khỏi bị ngũ cốc làm cho lú lẫn đầu óc, còn nếu không ăn gì để bụng đói nhỡ lúc đang thượng triều bụng kêu ục ục thì quả là mất thể diện.
Vì thế mà trước khi vào triều hắn đều dùng một bát canh, đợi cho đến khi bãi triều mới bắt đầu dùng bữa sáng.
Món hôm nay là canh ngân nhĩ hạt sen, ngân nhĩ được đun cách thủy cho đến khi chín nhừ, canh nấu sền sệt rồi bỏ thêm chút táo đỏ, cẩu kỷ, vừa nhìn đã khiến người ta thèm ăn.
Hoàng đế kéo Tiết Tĩnh Xu đến ngồi vào bàn, múc một chén cho nàng: “Ăn trước một chút điểm tâm rồi trở về ngủ tiếp, giờ vẫn còn sớm.”
Tiết Tĩnh Xu khẽ gật đầu: “Bệ hạ giải quyết xong chính vụ phải nhớ dùng bữa, đừng để chậm trễ.”
Hoàng đế nói: “Đây là lời ta muốn nói với hoàng hậu.”
Tiết Tĩnh Xu nhìn hắn một cái rồi lại không nói gì.
Hoàng đế dùng canh xong nhìn Tiết Tĩnh Xu nằm xuống thì dẫn theo Đức công công và vài tên thái giám đến điện Sùng Đức.
Tiết Tĩnh Xu nằm ở trên giường nhưng cũng không buồn ngủ. Tối hôm qua nàng ngủ sớm, lại một đêm yên giấc không mộng, tuy ngày hôm nay thức dậy sớm nhưng cũng không cảm thấy muốn ngủ.
Hoàng đế vừa nói hắn ngủ được là nhờ hương, nhưng chẳng phải đêm qua nàng ngủ trong lồng ngực hắn hay sao.
Trước đây ngủ một mình, lúc nào người nàng cũng lạnh như băng, ngủ cũng thấy không yên tâm, có đôi khi nửa đêm tỉnh dậy mà chăn vẫn còn lạnh.
Mà bây giờ dù tỉnh lại lúc nào thì toàn thân vẫn luôn ấm áp, tự nhiên giấc ngủ sẽ tốt hơn.
Nếu không ngủ được nàng cũng không ép buộc bản thân phải chìm vào giấc ngủ mà trong đầu nghĩ tới chuyện khác.
Ngày hôm qua khi đi gặp thái hoàng thái hậu, ngoài việc nói một chút chuyện bên ngoài, thái hoàng thái hậu còn đề cập với nàng một việc.
Việc này là lệ cũ trong cung, sau khi đám cưới của hoàng đế diễn ra thì hoàng hậu sẽ thiết yến chiêu đãi các cáo mệnh phu nhân trong triều, bên ngoài là hoàng ân cuồn cuộn nhưng trên thực tế là thông báo cho bọn họ biết hậu cung nay đã có chủ.
Có đôi khi bữa tiệc này chính là nơi để hoàng hậu và các hậu phi lôi kéo người về phe mình.
Dù sao tuổi trẻ trôi qua mau, dù lúc này được cưng chiều, được sủng ái thì vẫn có những hậu phi tranh thủ xem xét con gái của các đại thần. Đợi sau này các nàng vào cung thì đưa đến dưới trướng của bản thân để củng cố lại sự sủng ái của mình, mà những nữ tử mới vào cung cũng vì thế mà có được chút ít che chở.
Đây là quy tắc mà mọi người ngầm hiểu với nhau.
Vì vậy, trong buổi tiệc này ngoài các cáo mệnh phu nhân ra còn có rất nhiều thiếu nữ xinh đẹp.
Thái hoàng thái hậu đã nói lúc này là thời gian đầu xuân thích hợp cho đạp thanh (*), chi bằng tổ chức trong Ngự hoa viên bữa tiệc đón xuân.
(*) Đạp thanh: đi chơi ngoài trời trong tiết Thanh Minh.
Trước đây Tiết Tĩnh Xu chỉ giúp đỡ thái hoàng thái hậu làm bữa tiệc Nguyên Tiêu, hơn nữa phần lớn đều là do thái hoàng thái hậu nói và Xảo ma ma đi phân phó cung nhân bố trí. Nàng chỉ ở một bên xem nên cũng không có bao nhiêu kinh nghiệm, trong lòng cũng không nắm chắc.
Nàng nằm ở trên giường nghĩ một lúc rồi đứng dậy.
Nhóm cung nhân nghe thấy tiếng động thì tiến vào hầu hạ nàng thay y phục.
Tiết Tĩnh Xu gọi mấy nữ quan phụ trách yến tiệc tới, lần lượt hỏi các nàng quy cách tổ chức cung yến trước đây trong cung.
Cùng nhóm nữ quan thảo luận khoảng một canh giờ thì trong lòng nàng mới xuất hiện một số ý tưởng chính, vội vã dùng đồ ăn sáng xong liền đến cung Trường Nhạc thỉnh an thái hoàng thái hậu, nhân cơ hội nói luôn ý nghĩ của mình cho người nghe, trưng cầu ý kiến của người.
Thái hoàng thái hậu nghe từ đầu đến cuối rồi gật đầu nói: “Con làm việc thì ta yên tâm rồi. Mặc dù không có kinh nghiệm nhưng trong cung người có kinh nghiệm rất nhiều, con hỏi các nàng rồi sai cung nhân đi làm việc, bản thân chỉ cần chỉ huy đại cục là được rồi. Nếu chuyện gì cũng muốn ôm vào người thì chẳng phải đã mệt chết rồi sao? Nếu con cảm thấy quá lo lắng thì ta sẽ để Xảo ma ma tới giúp con vài ngày.”
Tiết Tĩnh Xu vội nói: “Như vậy sao được? Xảo ma ma thời thời khắc khắc đều phải ở bên hoàng tổ mẫu, không cần để bà đi theo con. Nếu có chỗ không hiểu thì cùng lắm chạy tới chỗ hoàng tổ mẫu một chuyến, người đừng chê con phiền là được rồi.”
Thái hoàng thái hậu giả bộ mất hứng nói: “Suốt ngày nói mấy lời như vậy, con nói xem ta chê con phiền bao giờ chứ?”
Tiết Tĩnh Xu khẽ cười nói: “Con biết mà, trong lòng hoàng tổ mẫu rất thương con.”
Thái hoàng thái hậu cũng cười nói: “Ta thương con còn không phải do con khiến cho người ta muốn thương yêu sao. Con ấy, trong lòng luôn nghĩ cho người khác mà không vì bản thân chút nào. Có đôi lời hoàng tổ mẫu hôm nay muốn hỏi con, lúc này hoàng thượng không ở đây chúng ta không cần e ngại cái gì. Xu nhi con nói thật đi từ ngày vào cung con có bị tủi thân chút nào không?”
Tiết Tĩnh Xu lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Không có, hoàng tổ mẫu đối với con rất tốt, bệ hạ cũng vậy, cung nhân đều rất cung kính, hầu hạ chu đáo, không có chỗ nào không tốt.”
Thái hoàng thái hậu nói: “Ta biết ngay thế nào con cũng lựa lời khen để nói. Người khác không nói tới nhưng tính tình hoàng thượng ta rất hiểu, mặc dù bản tính của hắn tốt nhưng tình cách từ nhỏ đã như vậy, không phải là một người thân mật với người khác. Trong lòng con có gì ấm ức, hờn dỗi nhất định phải nói với hắn, bằng không đợi hắn hiểu ra thì chẳng biết đợi đến ngày tháng năm nào nữa. Giữa vợ chồng nếu có chuyện không thể nói với nhau thì sẽ chẳng được dài lâu, nếu con cứ nín nhịn không bộc lộ mà hắn cũng giấu ở trong lòng thì sẽ tổn thương đến tình cảm. Cần phải hiểu thứ tình cảm này rất yếu ớt, không chịu nổi tổn thương. Tổn thương nhiều thì tình cảm cũng phai nhạt, lòng người cũng lạnh đi.”
Tiết Tĩnh Xu gật đầu: “Hoàng tổ mẫu yên tâm, lời này con sẽ nhớ kỹ.”
Thái hoàng thái hậu lại nói: “Còn chuyện này về người trong cung, mấy năm nay không ai quản lý mà ta lại lớn tuổi, tinh lực không đủ nên không quản được nhiều. Ta biết có mấy việc trộm tráo, sau lưng chủ tử làm ra mấy việc không nên làm, những thứ này con đều xử lý đi, không cần nể nang mặt mũi người nào. Con còn trẻ da mặt mỏng, việc làm không tốt của bọn họ đưa đến cho ta, thừa dịp hoàng tổ mẫu còn sống mà vì con làm chút việc.”
Hốc mắt Tiết Tĩnh Xu đỏ lên, khẽ nói: “Hoàng tổ mẫu không nên nói như vậy, con còn muốn người giúp đỡ con thật lâu.”
Thái hoàng thái hậu than nhẹ một tiếng rồi sờ đầu nàng.
Từ cung Trường Nhạc đi ra, ý tưởng trong lòng Tiết Tĩnh Xu đã dần hoàn thiện, trở lại cung Tê Phượng nàng lấy giấy bút viết ý nghĩ của chính mình ra rồi giao cho mấy vị nữ quan truyền tay đọc, nghe ý kiến của các nàng rồi tiến hành sửa chữa.
Chờ đến thời gian ăn trưa thì bố cục tiệc đón xuân gần như đã hoàn tất để truyền xuống dưới.
Sau đó cần xác định danh sách người tham gia.
Cái này không cần Tiết Tĩnh Xu làm mà tự có nữ quan thị lễ đưa danh sách đến. Nàng chỉ cần xem qua, kiểm tra sao cho không có chỗ nào bị bỏ sót là được.
Hoàng đế vẫn còn bận chính sự nên không thể qua ăn trưa cùng nàng.
Tiết Tĩnh Xu một mình ngồi ăn mười sáu món, có món mới chỉ ăn một miếng; có món đũa còn chưa chạm vào nhưng nàng đã no rồi. Nhìn cả bàn thức ăn giống như chưa có ai động tới thì bỗng nhiên nàng nhớ đến khẩu vị của hoàng đế.
Còn trong điện Sùng Đức, bữa trưa của hoàng đế vừa được mang lên.
Không có Tiết Tĩnh Xu ở bên cạnh nên tốc độ ăn của hắn nhanh hơn một chút. Một đôi đũa được sử dụng nhanh đến mức khiến cho người khác không nhìn rõ.
Hắn đang ăn thì chợt nhớ tới cái gì đó, nói với Đức công công: “Ngươi sai người tới cung Tê Phượng hỏi một chút, hoàng hậu trưa nay dùng gì, dùng bao nhiêu, trước khi ăn có uống canh hay không.”
Đức công công nhận lệnh lui xuống, đi đến cửa điện thì gọi một tiểu thái giám cơ trí, dặn hắn phải hỏi nữ quan thật rõ, cái gì cũng phải hỏi, trừ những thứ này ra nếu có thể gặp mặt hoàng hậu thì càng tốt.
Tiểu thái giám không hiểu rõ mọi chuyện, nhưng vẫn nhớ kỹ dặn dò của hắn mà chạy tới cung Tê Phượng, chờ hắn trở về hoàng đế đã dùng xong bữa trưa.
Đức công công đưa hắn vào trong điện, tiểu thái giám cung kính quỳ trên mặt đất, trả lời từng vấn đề của hoàng thượng.
Cho đến khi hắn nói xong thì hoàng đế cũng không cho hắn đứng dậy ngay.
Tiểu thái giám quỳ một chốc thì mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, hai chân bắt đầu run lên. Sắc mặt hắn trắng bệch nhìn về phía Đức công công, trong mắt đều là sự cầu xin giúp đỡ.
Đức công công ra dấu yên tâm an ủi hắn.
Hoàng đế buông tấu chương trong tay xuống, lại xem một quyển khác, lúc này mới chậm rãi hỏi: “Sắc mặt hoàng hậu như thế nào?”
Tiểu thái giám vội nói: “Khí sắc nương nương hồng hào, nhìn có vẻ tinh thần rất tốt.”
Hoàng đế hơi gật đầu, lại tiếp tục lật sổ con.
Tiểu thái giám lại bắt đầu lo sợ bất an.
Đức công công tiếc sắt không thành thép nhìn hắn, miệng làm khẩu âm.
Tiểu thái giám vất vả nhìn kĩ, bỗng nhiên trong đầu thông suốt vội nói: “Bệ hạ, nương nương còn hỏi tới bệ hạ.”
“Ồ?” Hoàng đế ngẩng đầu liếc hắn một cái: “Hoàng hậu nói gì?”
Tiểu thái giám nói: “Nương nương hỏi bệ hạ đã dùng bữa chưa, còn sai nô tài nhắc nhở bệ hạ nghỉ ngơi thật nhiều.”
Hoàng đế không tỏ ý gì, lúc này mới nói: “Lui ra đi.”
Tiểu thái giám như được đại xá, vội vàng khom người lui ra ngoài.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!