Lưu Manh Giả Danh Bạch Thỏ
Chương 2: Nghịch thiên!
Đám người kia dù có chuyên nghiệp, nhanh nhẹn đến đâu chăng nữa, nhưng có thể bằng Bạch Thiên Ân này sao?
Bạch Thiên Ân ngón tay khẽ động, từng phát bắn chính xác ghim thẳng vào tim họ- cả cảm giác đau đớn họ cũng chưa kịp nếm trải.
Thân thể Bạch Thiên Ân nhanh như chớp, trong phút chốc chiếc nhẫn ngọc đã nằm trọn trong bàn tay cô. Đám người còn sống chưa kịp phản ứng gì, Bạch Thiên Ân đã ngạo mạn bước ra ngoài.
Mọi sự phát sinh chỉ vẻn vẹn hai phút, có người thích ứng không nổi còn tự véo má mình, ngỡ tưởng một giấc mộng.
“Bạch Thiên Ân, quả nhiên là cô!” Một thanh âm trong như ngọc vang lên.
Bạch Thiên Ân không ngoái đầu nhìn lại mà tiếp tục chạy nhanh về phía trước. Bởi không cần nhìn cô cũng đủ biết y là ai.
“Bạch Thiên Ân, bỏ súng đầu hàng đi! Tôi đã cho người phong toả toàn khu vực này!” Người đàn ông một đầu bạch kim kinh diễm toả sáng trong đêm đen nói.
Quả đúng như dự đoán ban đầu của y, Bạch Thiên Ân không những không đưa tay chịu trói, còn hết sức ngông cuồng, tự cao, cô hất chiếc cằm nhỏ tinh xảo của mình, khinh bỉ nói, “Dựa vào đám gà các người mà muốn bắt tôi? Quả thật si tâm vọng tưởng!”
“Vậy sao? Bạch tiểu thư, cô có thể suy nghĩ vấn đề đi theo tôi! Đông Phương gia tuyệt đối không bạc đãi người tài! Chuyện năm đó…”
Dường như không kiên nhẫn nghe Đông Phương Cửu kể chuyện xưa, Bạch Thiên Ân làm bộ ngoáy ngoáy lỗ tai, cô cười nhạt, may bà đây còn chưa thèm gãi mông đấy!
“Nói đủ chưa?”
“Chưa…”
“Đủ rồi! Im miệng!” Bạch Thiên Ân vừa nói, cánh tay vừa động, ngòi súng tử thần ghim thẳng vị trí tim Đông Phương Cửu mà bắn. Cô đứng trên mũi thuyền, tóc đen phiêu dật trong gió, đôi mắt đẹp chất chứa hận thù nồng đậm.
“A…”
Đông Phương Cửu làm bộ kêu nhẹ, cô gái này, cũng đủ ngoan tuyệt đi! Còn đang nói chuyện phiếm mà đã động thủ, nếu không phải thân thủ hắn tốt, giờ này có lẽ đã đi gặp Diêm vương uống trà rồi! Kì thực bao năm qua truy sát cô ấy, hắn chưa từng ra tay thực sự, nhưng lần này….
“Bạch Thiên Ân, cô cũng là quá tự cao đi! Lần này là kết thúc rồi!” Đột nhiên Đông Phương Cửu nở nụ cười quỷ dị, mâu quang chợt loé.
Ha? Bạch Thiên Ân còn chưa kịp phản ứng, Đông Phương Cửu đã mau chóng nắm lấy dây thang của chiếc trực thăng trên không, thân ảnh anh ta cứ thế xa dần, chỉ còn lại giọng nói vang vọng, “Đệ nhất siêu trộm thế giới à? Cô có hai phút để rời khỏi phi thuyền đó, bảo trọng!”
“Bụp…”
Cùng lúc đó Bạch Thiên Ân phi thân mình xuống hồ nước. Đông Phương Cửu ngu ngốc đó, tưởng rằng cô có thể chôn thây nơi đây? Bạch Thiên Ân trước khi đến đây đương nhiên có tính toán từ trước, trong trường hợp xấu nhất, đương nhiên sử dụng phương án dự phòng, Đông Phương Cửu dù có to gan lớn mật đến mấy, cũng không dám dùng đến bom nguyên tử! Đông Phương Cửu đã bài bố từ trước, nói chuyện phiếm thu hút sự chú ý của cô, để những nhân vật quan trọng lên máy bay trực thăng, rời khỏi đây…
Lần này những tưởng Đông Phương Cửu sẽ không dám gây động tĩnh quá lớn, không ngờ lại chơi trò này!
Cô không thể lên bay, chắc chắn Đông Phương Cửu đã gài bẫy từ sẵn, tất nhiên chỉ còn lại con đường dưới nước! Mà tốc độ bơi nhanh nhất để vào bờ, chí ít cũng phải mất năm phút! Vậy chỉ có thể…
Chỉ có thể thoát thân bằng lối đó, Bạch Ân dùng hết sức lặn xuống đáy đáy hồ, thân thể cô linh động, thao tác nhanh nhẹn, tựa như nàng tiên cá. Dựa vào vị trí đánh dấu trên tấm bản đồ cổ kia, cô phải tìm mật đạo ngầm dưới nước thông vào lăng mộ Tần Thuỷ Hoàng…..
Ông trời muốn cô chết- cô tuyệt đối không thể chết! Hơn nữa còn nghịch thiên mà đi!
“Cửu gia, còn hai mươi giây nữa.”
Đông Phương Cửu gật đầu, trên mặt không lưu lại biểu tình gì- chỉ là trong đôi mắt kia dù lạnh nhưng vẫn xen kẽ một tia không đành lòng.
“Bùm………..”
Tiếng nổ kéo dài vang động trời xanh. Chỉ trong phút chốc phi thuyền biến mất, không chút dấu vết- chỉ còn lại một màu khói trắng xoá đang bay lên.
Bạch Thiên Ân à Bạch Thiên Ân!
Dù em có thân thủ tốt thế nào chăng nữa cũng không thể nhanh hơn sức ép của nước. Không sai, quả bom này nổ mạnh như thế, áp suất của nước sẽ xé nát mọi thứ trong nó. Đông Phương Cửu đánh cược 50%, Bạch Thiên Ân không chết- cũng sẽ trọng thương nặng!!!
Không chết cũng không sao! Em sẽ là con cá trên thớt mặc tôi tuỳ ý, đùa bỡn…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!