Hào Môn Nịch Sủng: Manh Thê Quá Đáng Yêu
Chương 12: Gây sự
Editor: Phong Quang
Mạt Lị mơ hồ cảm thấy tâm tình Đường Nhiễm Mặc gần đây không tốt lắm, mỗi lần gặp cô luôn trưng ra khuôn mặt lạnh, giống như cô thiếu tiền cả nhà anh, cô vốn dĩ đã nhát gan, thế là biểu hiện càng thêm ngoan, tận lực tránh không chọc giận đến anh, cô còn đang ăn nhờ ở đậu trong nhà anh, vạn nhất không cẩn thận làm anh tức giận đuổi cô đi liền thảm.
“Mạt Lị, bài tập toán học ngày hôm qua của cậu có thể cho tôi mượn nhìn xem được không?” Đứng trước bàn học của cô là Ngô Phi, trên khuôn mặt đáng yêu nở rộ tuơi cười xinh đẹp, cô khó có thể cự tuyệt không đồng ý.
Mạt Lị cười cười, lấy ra vở bài tập đưa cho cô ta “Cậu cầm đi đi, nhưng mà tiết tự học sau phải trả cho tôi.”
“Được, cảm ơn!”
Có thể nhìn ra thành tích học tập của Tiêu Mạt Lị rất tốt, mỗi lần lão sư đặt câu hỏi đều trả lời một cách hoàn mỹ, môn học cô không am hiểu nhất chính là môn thể dục, nhưng mà lão sư thể dục rất thích cô, cho dù thể lực của cô không đủ cũng cố gắng hoàn thành nhiệm vụ lão sư giao, mỗi lão sư trong văn phòng nhắc tới cô đều khen không dứt miệng.
Hoàn toàn là tiêu chuẩn học sinh tốt trong mắt lão sư.
Thu Bạch Bạch nhàm chán xoay xoay cây bút, cười nhạo một tiếng nói với Mạt Lị “Giả người tốt.”
Mạt Lị như không nghe thấy, nhặt kẹo cao su trên mặt đất lên, duỗi tay đưa tới trước mặt Thu Bạch Bạch “Đây là cậu vừa làm rớt, cho cậu.”
“… Hừ!” Thu Bạch Bạch hừ lạnh một tiếng, nhận kẹo cao su lại không hề nhìn cô.
Tiếng chuông kết thúc tiết học đúng giờ vang lên, trong phòng học yên tĩnh nháy mắt khôi phục bộ dáng vô cùng náo nhiệt, đại biểu toán học là một thiếu niên tuấn tú tên Chu Lạc, cậu lần lượt thu vở bài tập của bạn học, đến bàn học của Thu Bạch Bạch, cậu trực tiếp bỏ qua, đối với chuyện Thu Bạch Bạch không nộp bài tập đã quá quen thuộc, thái độ xem như không thấy ngay cả lão sư cũng lười quản cậu ta.
Chu Lạc đi đến chỗ Mạt Lị “Bạn học Tiêu, bài tập của cậu.”
“Ở chỗ Ngô Phi.”
Chu Lạc nhìn về phía Ngô Phi ngồi ở phía trước.
Ngô Phi giả vờ vừa kinh ngạc vừa khó hiểu nói: “Mạt Lị, bài tập của cậu cũng không ở chỗ của tôi.”
Mạt Lị sửng sốt “Chính là ở tiết trước, cậu hỏi mượn tôi… “
“Mạt Lị, cậu nhớ lầm rồi đi, bài tập tôi vẫn luôn viết cùng Tiểu Vũ, ngày hôm qua đã viết xong, vì sao bây giờ còn mượn bài tập của cậu chứ?” Ngô Phi biểu hiện nghi hoặc đúng mức nhìn không ra là nói dối.
Trần Tiểu Vũ cũng đi đến, cô ta đứng bên cạnh Ngô Phi, tuơi cười đầy mặt nói: “Đúng rồi, tôi có thể làm chứng, ngày hôm qua chúng tôi đã cùng nhau viết xong, tuy rằng thành tích của cô tốt, nhưng cũng chỉ là bài tập mà thôi, làm đúng cũng không có khen thưởng, chúng tôi không cần thiết mượn kiểm tra đáp án.”
Mạt Lị: “…”
Chu Lạc nhăn lại mi, cậu nhìn nhìn Mạt Lị, ước chừng trầm mặc trong chốc lát lại hỏi Ngô Phi “Cậu thật sự không có lấy bài tập của bạn học Tiêu?”
“Này, Chu Lạc, tôi nói không lấy chính là không lấy, tôi có nhân chứng, cậu không tin tôi, vậy cậu không thử hỏi mọi người chung quanh một chút, bọn họ có nghe được tôi hỏi mượn bài tập cậu ta hay không?”
Bạn học ngồi chung quanh Mạt Lị, đa phần là nữ sinh, hơn nữa mới vừa rồi Ngô Phi hỏi mượn cô động tác rất nhỏ, cô vốn nghĩ rằng là không muốn làm phiền bạn học đọc sách, kết quả cô nghĩ sai rồi.
Xung quanh cô đã vây không ít người, có nữ sinh âm dương quái khí (tính tình cổ quái, thất thường) nói: “Học sinh tốt cũng có lúc không làm bài tập, có gì lạ.”
“Đúng vậy, ai không có lúc lười biếng.”
“Đừng đem bạn học Tiêu giống như các cậu, cậu ấy không làm nhất định là quên, mới không phải lười biếng đâu.” Cũng có nam sinh vì cô nói chuyện.
“Dù sao có một lần không làm bài tập mà thôi, tôi còn có rất nhiều lần không nộp đó.”
“Nam sinh thật là động vật thị giác không có đầu óc.”
“Nữ sinh các cậu cả ngày chỉ biết gọi oppa.”
……
Trong đám người nam nữ chia thành một phái, ầm ĩ muốn lật trời.
Thu Bạch Bạch vỗ bàn một cái cười nói: “Tôi đã lâu chưa nhìn tới cảnh tượng náo nhiệt như thế này, ha ha, một người làm người tốt bị gài bẫy, một người giả bạch liên hoa mượn bài tập không trả, chơi rất vui.”
Ngô Phi la lên: “Thu Bạch Bạch, cậu nói lời này là có ý gì?”
“Cậu nghĩ là cái gì thì chính là cái đó.”
“Thu Bạch Bạch, cậu trước hết nên quản lại miệng mình cho tốt, chớ nói bậy.” Trần Tiểu Vũ châm chọc nói: “Chúng tôi nói chuyện không cần một người như cậu tới xen mồm.”
Chu Lạc còn không rõ thì chính là cậu qua ngu ngốc “Ngô Phi, mau trả bài tập cho bạn học Tiêu.”
“Tôi lấy cái gì chứ!” Ngô Phi kêu lên: “Chúng ta từ tiểu học đều là bạn học, cậu tin nữ sinh hư hỏng Thu Bạch Bạch mà không tin tôi sao!?”
Chu Lạc cùng Ngô Phi là bạn học chín năm.
“Lấy cái gì chứ?” Thu Bạch Bạch bóp giọng nói lại lời Ngô Phi rồi mới nói: “Tới kiểm tra ngăn bàn cậu ta không phải rõ rồi sao?”
Ngô Phi bị cô nói làm tức giận rồi “Thu Bạch Bạch, cậu!”
“Ha hả… ” Lâu chưa lên tiếng Mạt Lị đột nhiên cười ra tiếng, âm thanh nghe tới thật vui vẻ.
Thu Bạch Bạch ở trước mặt Ngô Phi và Trần Tiểu Vũ không chịu yếu thế, vừa nghe đến tiếng cười của cô liền không còn tức giận, nhìn cô ấp a ấp úng nói: “Cười, cười cái gì mà cười, có gì buồn cười?”
“Không có gì buồn cười, chỉ là cảm thấy cậu rất đáng yêu.”
“… Thật là có bệnh.” Thu Bạch Bạch nói xong mấy từ này, quay đầu không hề mở miệng, chỉ là bên tai có chút đỏ hồng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!