Tiến Công Sủng Phi - Chương 35: Một tên trúng hai chim
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
128


Tiến Công Sủng Phi


Chương 35: Một tên trúng hai chim


Edit: Watanabe Aya.

Beta: Moonmaplun.

Thẩm Vũ trang điểm lộng lẫy mang theo hai cung nữ, rêu rao đi đến Thọ Khang Cung. Nghênh đón nàng ở cửa cung là Mục cô cô, chỉ thấy Mục cô cô mặc cung trang màu xanh lục, nhìn thấy Thẩm Vũ từ xa, khuôn mặt vốn không có ý cười trở nên càng cứng ngắc hơn.

“Mục cô cô.” Thẩm Vũ nhẹ giọng gọi một câu, giống như không nhìn thấy vẻ mặt khó coi của Mục cô cô, vẫn cười tủm tỉm như cũ.

Bình tĩnh như Mục cô cô lần đầu tiên trong lòng kích động muốn xông lên bóp chết người. Thù Uyển Nghi, đồ hồ ly tinh lẳng lơ! Vẻ mặt Hứa Khâm cố nén cười, đây là đến Thọ Khang cung bồi Thái Hậu đây!

“Thù Uyển Nghi thật là uy phong mà, đồ trang sức trên người ngài có phải đều là Hoàng Thượng thưởng cho không?” Mục cô cô trầm mặt lạnh giọng hỏi một câu, hiển nhiên câu nói mang theo ý tứ này đã vượt qua quy củ.

Minh Âm đứng phía sau Thẩm Vũ không khỏi ngẩng đầu lên liếc nhìn Mục cô cô. A, cả khuôn mặt đều nhăn thành một đóa hoa cúc luôn rồi, còn nhìn rõ cả nếp nhăn nữa.

Mục cô cô đương nhiên không biết ý nghĩ trong đầu Minh Âm, thấy nàng to gan dám ngẩng đầu lên, liền trợn mắt giận dữ nhìn lại nàng. Minh Âm vội cúi đầu xuống, tâm tư nhảy loạn. Nghe nói Mục cô cô bên người Thái Hậu là người nhìn người biết mặt, bây giờ nhìn là thấy, quả thật lời đồn đại trong cung không thể tin được, đây rõ ràng là một lão yêu bà không biết chừng mực.

Thẩm Vũ chỉ cười mà không nói lời nào. Thậm chí nghịch ngợm nháy mắt với bà một cái, bày ra khuôn mặt quyến rũ. Khuôn mặt Mục cô cô lập tức đen như đáy nồi, cung nữ mà đánh phi tần thì phải chịu phạt bao nhiêu gậy? Mạng già này có thể chống đỡ được không, có thể động thủ được không?

“Mời đi cùng lão nô.” Bà vẫn là dựa vào hai mươi năm chìm nổi trong cung mà nhẫn nhịn hạ giọng nói một câu liền quay đầu đi phía trước dẫn đường, mắt không thấy tâm không phiền!

Thẩm Vũ đi vào nội điện, Minh Âm và Minh Tâm theo sau nhưng toàn bộ đều bị bắt đứng ngoài điện chờ. Hiển nhiên Thái Hậu muốn triệu kiến một mình nàng!

Nàng cúi đầu, chầm chậm bước vào.

“Tần thiếp bái kiến Thái Hậu!” Nàng hành lễ một cách tiêu chuẩn, giọng nói thanh thúy, không giống như người bị quấy rầy mộng đẹp chút nào, mà ngược lại thần thái sáng láng.

Thái Hậu ngồi trên thượng vị, gương mặt âm trầm. Nghe giọng nói của nàng liền theo bản năng nhìn sang, suýt nữa không thở được. Trong đầu nảy lên ý nghĩ giống như Mục cô cô, muốn cào lên khuôn mặt hồ ly tinh kia!

“Thái Hậu, Thù Uyển Nghi đến rồi!” Một thanh âm êm ái vang lên, Hứa Khâm mang theo ý cười không chút sơ hở trên mặt, nhẹ giọng nhắc nhở Thái Hậu.

“Đứng lên đi!” Quả nhiên Thái Hậu vẫn cho Hứa Khâm mặt mũi, không tình nguyện để cho Thẩm Vũ đứng dậy.

Thẩm Vũ nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, quay đầu nhìn về phía Hứa Khâm, ánh mắt hai người gặp nhau. Thẩm Vũ nhẹ nhàng kéo khóe miệng, lộ ra nụ cười yếu ớt. Hứa Khâm hướng về phía nàng gật đầu, lộ ra thái độ hữu hảo. Thoạt nhìn tựa hồ rất vui vẻ với lần đầu tiên gặp mặt này. Hứa Khâm an vị ngồi bên cạnh Thái Hậu, động tác vừa rồi của hai nàng đều được Thái Hậu thu vào tầm mắt. Thu lại chút tức giận, bưng một chén trà nhấp môi, chậm rãi mở miệng nói: “Thù Uyển Nghi, hôm qua Hoàng Thượng đã nói muốn tới chỗ Hứa Khâm, ai gia đã chuẩn bị kỹ càng cung điện cho hai người rồi. Tại sao sau đó lại tới Cẩm Nhan Điện?”

“Lời nói của Thái Hậu, tần thiếp cũng không rõ. Sau khi tần thiếp tắm rửa xong, Hoàng Thượng đã đến Cẩm Nhan điện.” Thẩm Vũ lần thứ hai phúc thân hành lễ, thái độ khiêm tốn, thanh âm ôn hòa, cùng với người vừa trêu chọc Mục cô cô giống như hai người khác nhau.

Thái Hậu nhíu mày, ném chén trà trong tay lên bàn phát ra tiếng vang thanh thúy. Nước trà văng tung tóe, vài giọt thậm chí còn rơi trên y phục Thái Hậu.

“Sao? Lời này của ngươi ý là nói ai gia trách sai người, hẳn là nên tìm Hoàng Thượng tranh luận hả? Thù Uyển Nghi, ai gia biết tính tình ngươi cứng cỏi, làm người làm việc đều đường hoàng ương ngạnh, nếu không cũng không thể độc chiếm Hoàng Thượng mười ngày, làm cho nữ nhân trong hậu cung chờ nóng ruột nóng gan, chạy theo không kịp. Ngày thường ai gia mở một mắt nhắm một mắt cũng thôi đi, thế nhưng hôm qua là Khâm nhi, ngày tốt của cô nương Hứa gia ngươi cũng dám cướp!” Thái Hậu hiển nhiên thật sự tức giận, cô nương Hứa gia đúng là không ít, tuy nhiên đều bị Hoàng Thượng lấy đủ loại lý do khước từ, cho dù có hai người tránh được, cũng đều bị lạnh nhạt.

Tuy nhiên làm cho Thái Hậu nén giận trong lòng là, mỗi lần Hoàng Thượng khước từ đều lấy lý do là tại sao Hứa gia lại đưa mấy cô nương kém cỏi đến? Trẫm không thích!

Lúc này không dễ dàng gì Hứa gia mới cam lòng đưa cô nương là bảo bối của toàn bộ Hầu phủ vào cung, vốn nghĩ lần này có thể lọt vào mắt xanh của Hoàng Thượng, không nghĩ tới lại phải chịu nhục nhã như thế này! Cho dù là tượng đất cũng phải tức giận! Bà sẽ từ Thẩm Vũ thăm dò mọi chuyện rõ ràng trước, sau đó lại đến trước mặt Hoàng Thượng tranh luận! Dù thế nào cũng phải lấy lại mặt mũi!

Thẩm Vũ đứng thẳng người, giơ tay chỉnh sửa lại vạt áo, ngẩng đầu nghiêm túc nhìn Thái Hậu, thấp giọng nói: “Tần thiếp thật sự oan uổng, ngọn nguồn bên trong, kính xin Thái Hậu cho phép tần thiếp giải thích tường tận.”

Thái Hậu hậu vừa phát hỏa một trận, trợn mắt lên nhìn Thẩm Vũ, nhưng nàng vẫn trấn định tự nhiên như vậy. Nhìn nàng tỏ vẻ nghiêm túc và dáng vẻ đã dự liệu trước được mọi việc, hiển nhiên là có chuẩn bị mà đến.

“Được, ai gia liền nghe xem ngươi định nói như thế nào?” Thái Hậu tựa hồ còn chưa hết giận, đột nhiên giơ tay vỗ lên bàn một cái “rầm”, hiển nhiên là đã dùng toàn lực.

Hứa Khâm bên cạnh vội vã kéo tay Thái Hậu, chậm rãi xoa bóp lòng bàn tay bà, trên mặt lộ ra vẻ đau lòng.

“Thái Hậu, ngài đã lớn tuổi như vậy sao lại còn nổi giận như thế? Nô tỳ đến đây sớm như vậy là muốn ngài khoan dung một chút! Bên trong hậu cung này, mọi người đều ở chung với nhau, cũng đều muốn Hoàng Thượng vui vẻ, giúp hoàng thất khai chi tán diệp, sủng hạnh không phải vì mục đích đó sao? Ngài tức giận như vậy nếu ảnh hưởng thân thể, nô tỳ sao có thể thoải mái được? Đến lúc đó lại đắc tội Thù Uyển Nghi, nô tỳ lại càng không yên lòng!” Hứa Khâm vừa thấp giọng khuyên, vừa nâng lòng bàn tay bà lên chậm rãi thổi, dường như làm vậy có thể giảm bớt đau đớn ở bàn tay Thái Hậu.

Thái Hậu nghe nàng nói trong lòng càng thêm khó chịu, hài tử hiểu chuyện cỡ nào!

“Khâm nhi, đây là Thọ Khang Cung, ở ngay trước mặt ai gia, không cần xưng nô tỳ, ai gia không thích nghe! Ngươi cũng không cần nói tốt cho nàng, nếu không tại Thù Uyển Nghi này, ngươi đã sớm được phong vị, còn phải chịu ủy khuất nhân nhượng vì lợi ích toàn cục không minh bạch như vậy sao?” Thái Hậu giơ tay còn lại lên, vuốt nhẹ trán Hứa Khâm, trên mặt lộ ra vẻ đau lòng.

Thẩm Vũ ở phía dưới nhìn, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh lùng.

“Thái Hậu, ngài thật sự là liệu sự như thần. Hôm qua nếu không phải tần thiếp, cũng sẽ là nữ nhân thế gia khác trong hậu cung.” Thẩm Vũ nhẹ nhàng nâng cao giọng, cắt đứt một hồi quan tâm tình thâm ý thiết, ngữ khí kiên định, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị, rất có vài phần tư thế bất chấp hậu quả.

Mí mắt Thái Hậu giật giật, quay mạnh đầu nhìn về phía Thẩm Vũ, giọng nói the thé: “Ngươi nói nhăng nói cuội gì đó? Chẳng lẽ Hoàng Thượng có thể vĩnh viễn không sủng hạnh Khâm nhi sao?!”

Tựa hồ chạm vào chỗ đau của nàng, Thái Hậu suýt nữa đứng lên tranh luận cùng Thẩm Vũ. Những năm này Hoàng Thượng đăng cơ, mỗi lần đối đãi với nữ nhi Hứa gia, đều là bộ dạng lạnh nhạt xem thường, như đâm một gai thật sâu vào lòng Thái Hậu. Bà sợ cô nương Hứa gia toàn lực đưa vào sẽ còn bị tiếp tục đối xử như cũ, không được sủng ái sẽ bị vứt bỏ bên trong thâm cung vắng vẻ này.

Hứa Khâm nắm tay Thái Hậu, đột nhiên dùng sức niết một chút. Nàng đã sớm chuẩn bị tốt tâm lý, tự nhận có thể ứng phó với hết thảy thủ đoạn và lời nói của nữ nhân trong hậu cung, không nghĩ tới chỉ một câu nói của Thẩm Vũ làm cho nàng suýt nữa thất thố.

Nàng cũng giống Thái Hậu, sợ vị trí đệ nhất thế gia của Hứa gia khó giữ được.

“Không, bất luận hôm nay có phải Hứa Khâm cô nương hay không, buổi tối hôm qua Hoàng Thượng đều không sủng hạnh nàng, chính là muốn cô nương họ Hứa trong hậu cung mất mặt, cũng là để cho Hứa Hầu phủ mất mặt ở toàn bộ Đại Tống!” Thẩm Vũ khẽ lắc đầu, không chút sợ hãi nói ra những lời này.

“Thẩm Vũ, ngươi to gan! Lá gan thật lớn!” Thái Hậu run rẩy chỉ tay về phía nàng, hô hấp dồn dập, hiển nhiên là bị chọc tức đến không thở nổi.

Hứa Khâm đứng một bên vội vã bưng trà rót nước, nhẹ nhàng vỗ lưng Thái Hậu, giúp nàng thuận khí.

“Thù Uyển Nghi, những lời nói như vậy, ngài vẫn là không nên nói nhiều. Cũng đừng quanh co lòng vòng, nói thẳng lý do ra đi, đừng làm Thái Hậu tức giận!” Hứa Khâm trên mặt cuối cùng cũng không còn ý cười, đanh mặt nhìn về phía Thẩm Vũ, trong mắt tự nhiên tỏa ra khí thế áp bách. Hiển nhiên ở Hứa Hầu phủ làm thượng vị đã lâu.

Thẩm Vũ vuốt búi tóc, khom lưng phúc thân hành lễ, thấp giọng nói: “Tần thiếp đáng chết. Hoàng Thượng hôm qua rõ ràng đã nói là muốn sủng hạnh Hứa Khâm cô nương. Kết quả lại lặng lẽ đến Cẩm Nhan Điện, tần thiếp dù có bản lĩnh hơn nữa, Hoàng Thượng nếu không muốn đến, tần thiếp cũng không thể kéo hắn đến được. Hoàng Thượng tựa hồ muốn che giấu hành tung, vì vậy đến nửa đêm, trong hậu cung hẳn là không có mấy người biết hành tung của người, vậy nên mới khiến cho Thái Hậu mất công thu xếp một hồi!”

Nàng bình tĩnh giải thích, cố ý ép thanh âm xuống thấp.

Thái Hậu tựa hồ hơi hòa hoãn lại, ngồi thẳng người, lắng nghe.

“Lời tần thiếp nói trước đó là đại bất kính, kính xin Thái Hậu thứ tội. Hoàng Thượng hôm qua rõ ràng rất xem trọng tú nữ tên Phỉ An Như, nếu như chỉ muốn Hứa gia bên này mất hết mặt mũi, có thể trực tiếp đi sủng hạnh Phỉ An Như, thế nhưng người lại cố tình tới Cẩm Nhan điện.” Ngữ điệu Thẩm Vũ nhẹ nhàng tăng cao, dụ dỗ từng chút một.

Nghe lời giảng giải của nàng, lông mày Thái Hậu càng ngày nhíu lại càng chặt, nàng vừa dứt lời, Thái Hậu liền đưa tới một ánh mắt ý bảo nàng tiếp tục.

“Đây chính là chỗ cao minh của Hoàng Thượng. Tần thiếp cả gan suy đoán, bất luận ngày hôm qua Hoàng Thượng đi điện của ai, đều sẽ vắng vẻ Hứa Khâm cô nương, Thái Hậu đều sẽ chất vấn, muốn thay Hứa Khâm cô nương đòi lại công đạo. Nếu như lúc này hắn làm liên lụy tới Phỉ An Như, như vậy chèn ép tới bảo bối này còn không phải là đại nạn phủ đầu sao? Có lẽ chỉ một hồi như vậy, Thái Hậu sẽ chán ghét nàng, chỉ dựa vào một mình Hoàng Thượng, nàng lấy không được địa vị quá cao, vị trí trong cung càng đừng hòng mơ tới!” Chân mày thanh tú Thẩm Vũ cau lại, nói đến cuối cùng, nàng gần như nhấn mạnh từng câu từng chữ.

Lời nói nàng vừa dứt, nội điện hoàn toàn chìm vào yên lặng. Khá lắm kế một hòn đá trúng hai con chim!

Thẩm Vũ chờ giây lát mới nói tiếp: “Hoàng Thượng đến Cẩm Nhan Điện, thật ra mấy ngày trước Hoàng Thượng đều là nổi giận đùng đùng đi ra từ Cẩm Nhan Điện, Thái Hậu hẳn là đã nhận được tin tức, là do tần thiếp chọc giận người. Người có thể đến, tần thiếp thật sự kinh ngạc. Như lời tần thiếp nói, Thái Hậu quả nhiên muốn thay Hứa Khâm cô nương đòi lại công đạo mà tới tìm thần thiếp, xin Thái Hậu minh giám!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN