Danh Môn Độc Sủng - Chương 81: Tôi không cần cô ấy làm gì vì tôi cả, vì tôi sẽ làm mọi chuyện vì cô ấy*
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
144


Danh Môn Độc Sủng


Chương 81: Tôi không cần cô ấy làm gì vì tôi cả, vì tôi sẽ làm mọi chuyện vì cô ấy*


Editor: Nhạc Dao

Beta-er: Y Phi

Khoảnh khắc Thẩm Tử Mặc cầu hôn đã bị một thợ chụp ảnh trong đoàn làm phim nhanh tay chụp lại. Sau khi đã nhận được sự cho phép của hai đương sự thì anh ta liền ghép lại thành một video rồi tung lên mạng.

Cư dân mạng cũng ngạc nhiên cảm thán, hai người này đúng là nhanh tay thật. Nhưng đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là từ lúc họ yêu đương cho đến lúc cầu hôn đã ngược không biết bao nhiêu là cẩu độc thân nữa. Dù họ không cố ý nhưng cũng đủ tổn thương đến vô vàn FA.

***

# Thẩm Tử Mặc cầu hôn #

Hãy xem tui là một quả anh đào: Ban đầu tui còn nghĩ đây chỉ là một bộ phim, đang tự hỏi từ khi nào Thẩm tiên sinh đã lấn sang mảng điện ảnh rồi thì sau đó, tôi đã hoàn toàn ngơ ngác khi xem đến khúc cuối, cái khúc chúc hai người trăm năm hạnh phúc ấy.

Trái cây tươi: Hay thật, vì video này mà đám cưới của họ không cần phải tuyên truyền khắp nơi nữa rồi.

Tui là fan cuồng của Phùng Vân Hi: Không biết họ sẽ tố chức đám cưới ở đâu nhỉ? Sao tui cứ có cảm giác là đến lúc ấy Thẩm tiên sinh sẽ ra tuyệt chiêu nhể?

Fandom của Phùng Vân Hi: Tự Thẩm tiên sinh đã là tuyệt chiêu rồi.

Tui là fan cuồng của Chu Hạo Hiên: Tui có linh cảm là Hiên Hiên nhà tui sẽ được mời làm phù dâu.

Sau đó, cư dân mạng liền chuyển sự chú ý qua đoàn đội phù dâu của Phùng Vân Hi và phù rể bên Thẩm Tử Mặc. Người có vị trí lúng túng nhất tất nhiên là Chu Hạo Hiên.

Mối quan hệ giữa cậu và Phùng Vân Hi rất tốt nhưng giới tính không phù hợp với chức vị phù dâu. Nếu cậu đi làm phù rể thì giới tính đúng nhưng mối quan hệ với Thẩm Tử Mặc lại không đúng.

Chuyện này đúng là phong cách của Chu Hạo Hiên mà.

Thế là, Weibo của cậu liền bị công phá, rất nhiều người cá rằng Chu Hạo Hiên sẽ làm phù dâu cho Phùng Vân Hi, tiền đặt cược là quyền phát ngôn của hãng lạt điều kia.

Đối với chuyện này, Chu Hạo Hiên tỏ vẻ rằng mình không thiếu lạt điều.

Miêu Tiểu Trân lại cực kỳ không phục. Chủ xưởng lạt điều và chủ xưởng Nhị Oa Đầu ở bên cạnh rất thân nhau, hai người còn thường xuyên nhậu nhẹt với nhau. Sau đó, hai người còn trao đổi sản phẩm với nhau rồi phát cho nhân viên của họ. Vì vậy, Phùng Vân Hi thân là người đại diện phát ngôn cho Phiêu Hương Nhị Oa Đầu cũng không thiếu lạt điều.

Sau khi Phùng Vân Hi về lại thành phố A với Thẩm Tử Mặc thì nhận được lời mời của một vị tổng biên tập, bảo là muốn phỏng vấn cô. Cô ấy còn bảo là có chuyện gì thì nói Hứa Chu gọi thẳng cho mình, khi nào cô đã quyết định được thời gian phỏng vấn thì gọi cho cô ấy luôn.

Sau khi thương lượng với Thẩm Tử Mặc, hai người quyết định sẽ phỏng vấn cùng nhau, địa điểm là tại phòng khách trong công ty của Thẩm Tử Mặc.

Cô nàng tổng biên tập rất kích động, khó khăn lắm cô ấy mới có được cơ hội này đó. Vì sao hả? Vì cô ấy đã phải đánh bại rất nhiều đồng nghiệp mới giành được cơ hội có một không hai này.

Sau khi đến nơi thì lại nghe được tin Phùng Vân Hi và Thẩm Tử Mặc sẽ cùng nhau lại càng khiến cô ấy kích động hơn nữa, lắp bắp nói: “Vậy…”

Phùng Vân Hi: “Cô cứ đặt câu hỏi cho chúng tôi đi, rồi chúng tôi sẽ viết đáp án cho.”

Ôn Tuấn còn chuẩn bị bánh ngọt và cà phê cho cô nương tổng biên tập nữa cơ: “Cô vừa ăn bánh uống trà vừa nghĩ cũng được đấy.”

Tổng biên tập: “…” Trong giới của họ đều nói Phùng Vân Hi không hành xử theo lẽ thường, nay được tận mắt chứng kiến đúng là không ngoa tý nào.

Câu trả lời của hai người khá giống nhau, chỉ khác mỗi phần tên.

Sau khi cô nàng tổng biên tập nhận được đáp án liền cảm thấy không chịu nổi nữa rồi. Cô ấy đến đây phỏng vấn chứ không phải bảo họ thử độ ăn ý!

{ Anh/cô thích điểm nào của đối phương nhất? }

Phùng Vân Hi: Chỉ cần người ấy là Thẩm tiên sinh thì điểm nào tôi cũng thích.

Thẩm Tử Mặc: Thích mọi thứ của cô ấy, bao gồm cả khuyết điểm.

{ Anh/cô mong đối phương làm chuyện gì vì mình nhất? }

Phùng Vân Hi: Tôi không cần anh ấy làm chuyện gì vì tôi, tôi chỉ cần có anh ấy ở bên cạnh là đã thoả mãn lắm rồi.

Thẩm Tử Mặc: Tôi không cần cô ấy làm gì vì tôi cả, vì tôi sẽ làm mọi chuyện vì cô ấy.

{ Khi nào thì hai người định kết hôn? }

Phùng Vân Hi: Tôi đang chuẩn bị sẵn sàng để gả cho anh ấy.

Thẩm Tử Mặc: Tôi đã chuẩn bị xong xuôi hôn lễ, khi nào cô ấy đã sẵn sàng thì tôi sẽ cưới.

Còn có một loạt đáp án ngược cẩu nữa nhưng tổng biên tập cảm thấy cô ấy đã bị ngược đủ rồi.

Cô ấy không biết làm sao cẩu độc thân Hứa Chu lại có thể chịu được khi ở cạnh họ nữa. Còn cả trợ lý cười tủm tỉm lấy cà phê mới thay cho cô nữa. Chắc do họ đã quen chăng?

Sau khi tổng biên tập rời khỏi, hai người nhìn nhau cười.

Phùng Vân Hi kéo ống tay áo của anh: “Sao lần này anh nói thẳng vậy?”

Thẩm Tử Mặc trả lời cô: “Bởi vì bây giờ anh đã có thân phận chính thức.”

Đến tối, Phùng Vân Hi nhận được điện thoại của Hứa Chu.

“Anh Chu, khó khăn lắm em mới có được một ngày nghỉ, vậy mà anh nỡ nhận một cuộc phỏng vấn cho em, lúc ấy tụi em sắp về đến nhà rồi đó…” Sau khi Phùng Vân Hi cằn nhằn một đống thì mới hỏi một câu: “Đúng rồi, anh về tới chưa?”

Nếu là lúc bình thường, Hứa Chu nhất định sẽ nói: “Em vẫn còn quan tâm đến anh đó hả?” nhưng bây giờ anh ta chỉ nghiêm túc nói.

“Tô Duệ muốn gặp em!”

Phùng Vân Hi trầm mặc một lúc lâu mới đáp: “Sao gã lại muốn gặp em?”

Quản lý của Tô Duệ liên lạc với Hứa Chu, nói là Tô Duệ muốn gặp Phùng Vân Hi. Sau đó còn nói là gã chưa huỷ hết mấy thứ kia đâu, nếu Phùng Vân Hi còn muốn lấy lại những thứ đó thì phải đến gặp gã.

“Anh vốn dĩ định giấu nhẹm tin tức nhưng sau khi suy nghĩ thì anh nghĩ em nên biết chuyện này. Gã ta nói mình vẫn còn giữ những lọ điều ước kia, nếu em muốn lấy lại thì hãy đến gặp gã ta.” Nói xong, Hứa Chu lại nói thêm một câu: “Nếu em muốn đi thì anh sẽ đi cùng em.”

“Anh Chu, em đã tính qua rồi, nếu mỗi ngày em mở một lọ điều ước thì sinh nhật của em sẽ là ngày cuối cùng.” Phùng Vân Hi mím môi nói.

Cô không muốn bỏ qua bất kỳ câu nói nào của Thẩm Tử Mặc, càng không nghĩ bỏ lỡ tâm ý của anh.

Thật ra, nếu Tô Duệ không yêu cầu gặp cô thì cô cũng sẽ gặp gã một lần cuối. Cô hiểu rất rõ gã, gã sẽ không làm hỏng những đồ vật quan trọng như này, bởi vì chúng nó vẫn còn giá trị lợi dụng.

“Sáng mai anh đến đón em. Sau khi gặp Tô Duệ thì chúng ta đến đoàn làm phim.” Hứa Chu không hề suy nghĩ đã bật thốt lên câu này.

Bàn tay Phùng Vân Hi cầm điện thoại cuộn chặt lại, cô nói: “Cảm ơn anh, anh Chu.”

Từ lúc cô còn là tân binh cho đến khi nhận được giải thưởng nữ chính xuất sắc nhất, anh Chu vẫn luôn ở bên cạnh cô. Dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào, anh Chu vẫn không buông tay cô.

Qua rất lâu Hứa Chu mới hỏi một câu: “Em sẽ rút khỏi giới giải trí ư?”

Từ trước, Hứa Chu đã cảm thấy sự bất thường nơi Phùng Vân Hi, nhất là gần đây cô còn không nhận thêm bộ phim nào. Điều này rất rõ ràng – cô muốn rút khỏi giới showbiz. Còn cả việc cô liều mạng đóng “Cửu Thiên Kiếm” đã chứng minh cô muốn nhận được giải thưởng vinh quang nhất trước khi từ giã sự nghiệp của mình.

Tác giả có lời muốn nói: Kết thúc sẽ được chia thành ba chương, ngày mai tôi sẽ bắt đầu viết kết thúc~

Tôi sẽ viết vài chương phiên ngoại, mọi người muốn đọc phiên ngoại gì thì có thể nói cho tôi biết~

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN