Ác Nữ Tái Sinh
Chương 44: Tán hồn cửu nhật
– Ngươi tới chỉ để trộm vặt thôi sao?
Giọng nói bất ngờ cất lên làm Tú Tú giật mình. Chỉ trách nàng quá chuyên tâm tìm trong những quyển sách mà quên đi xung quanh.
“Chết tiệt, vẫn chưa tìm được gì!”
Tú Tú ném quyển sách về phía hắn, vận khí thi triển khinh công để chạy đi. Không ngờ vừa nhất người lên, đã thấy khí trong cơ thể bị phong bế lại.
“Trúng độc rồi?”
– Ay da da! Ngươi tốt nhất đừng nên vận khí nữa, nếu không kẻ chịu thiệt sẽ là ngươi! – Hoàn Bác Từ ung dung bước vào phòng, kéo ghế ra ngồi xuống rót trà. Lại thấy trà trong bình nguội lạnh nên vẻ mặt chán ghét thấy rõ – Khát quá mà lại không có trà, tiểu tử, bây giờ ngươi đi châm cho ta một bình trà, lát nữa ta sẽ giải độc cho ngươi!
Tú Tú trợn mắt nhìn Hoàn Bác Tử. Con người này ngoài dáng dấp giống nữ nhân ra thì có vẻ như tính cách thập phần bá đạo cường đại. Không những không sợ nàng trốn đi mất mà còn rất ung dung tự tại không sợ nàng ra sát chiêu. Hắn có thật là đang lẫn trốn sự truy sát của phái Kinh Tầm không vậy?
– Nếu ngươi là người của lũ súc sinh Kinh Tầm thì ngươi sẽ không trúng độc của ta dẽ dàng như vậy, chút độc nhỏ bôi trên sách mà người của Kinh tầm không phát hiện ra thì quả thật sỉ nhục sư môn rồi….
Hắn như có thuật đọc tâm, nhẹ nhàng giải đáp thắc mắc trong lòng nàng.
– Hơn nữa nếu như ngươi muốn đến truy sát ta cũng sẽ không lục tung mấy quyển sách đó lên làm gì. Sao hả? Tiểu tử? Ngươi thấy hoàng thư của ta sưu tầm có đủ kích thích không?
(Hoàng thư: sách 18+)
Cái này nàng không phản bác được. Tìm trong đông sách của hắn, hoàng thư chiếm hết 9 phần, 1 phần còn lại chỉ là sách y lý và sách thảo dược thông thường mà các đại phu ai ai cũng có.
– Tóm lại là ngươi muốn đến tìm bí kíp gì đó chứ gì! Ta mệt, ta khát, mau pha cho ta bình trà đi! – Hoàn Bác Tử vừa nói vừa gục mặt xuống bàn, chà chà gương mặt trên mặt bàn, hai tay vỗ vỗ lên bàn – Ta khát! Ta khát! Mau pha trà! Ta muốn trà!
Trên gương mặt Tú Tú âm thầm nhỏ xuống hai giọt mồ hôi. Lần này nàng gặp trúng kẻ không dễ đối phó rồi!
*
Nửa khắc sau, trên bàn đã có một bình trà.
Hoàn Bác Tử không thèm kiểm tra xem trong trà có độc hay không liền một hơi tu hết cả bình.
“Con người này là quá tự tin vào khả năng của mình hay là quá sơ suất vậy?”
– Uahh! Thật đã khát! Tiểu tử! Trà ngon! – hắn đập đập tay lên bàn
– Quá khen! Trà của ngươi! – nàng dùng thuật bí truyền của mẫu thân truyền lại, tạo thành một giọng nam nhân âm ấm để nói chuyện với hắn. Do hắn gọi nàng là “Tiểu tử”, có lẽ là nhìn nhầm giới tính của nàng nên nàng cứ như vậy thuận theo. Dù sao cũng sẽ an toàn hơn.
– Ố! Ta quên, đây là nhà của ta chứ không phải nhà của ngươi… – bỗng nhiên giọng nói hắn nặng thêm mấy phần – Vậy sao ngươi lại tự tiện chui vào nhà của ta lục lọi như nhà của mình vậy? Hửm?
Chữ “Hửm?” kéo dài ra thật ngoan độc.
– Thứ lỗi vì ta lỗ mãng! – Tú Tú khụy xuống thi đại lễ với hắn – Tại hạ thú thực chỉ muốn tìm thuốc giải cho người thân!
Hoàn Bác Tử lăn lăn gương mặt trên bàn, vẻ mặt không biết là biểu cảm gì, cuối cùng thở dài một hơi.
– Ai nha! Người tìm ta không phải muốn giết ta thì chính là muốn nhờ vả ta? Tại sao không có ai đến đây yêu thương ta… Hức hức, ngươi nói xem ta đây cũng anh tuấn siêu quần thế này, tại sao chứ, thật tủi thân quá đi!
“Anh tuấn siêu quần sao? Hoàn Bác Tử đại dược sư ngài bây giờ lăn mặt trên mặt bàn như vậy, tóc lại xõa ra quấn quết vào nhau,… Nhìn giống ma nữ hơn!”
Nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng Tú Tú lại không dám nói ra.
– Tình duyên vốn có xích thằng định đoạt, hôm nay chưa tới không có nghĩa là sẽ không tới! – sau một lúc lâu lựa chọn từ ngữ phù hợp, cuối cùng nàng mới nặng được một câu.
– Haizz! Niệm tình ngươi biết pha trà như vậy! Nói đi! Ngươi muốn tìm giải dược gì?
“Dễ như vậy sao? Nói một câu liền giúp sao? Sao ta cảm thấy như mình sắp lọt hố vậy?”
– Sao? Không nuốn nói? Không muốn nói ta đi ngủ!
Nói xong Hoàn Bác Tử vờ như đứng dậy bỏ đi.
– Là “Tán Hồn Cửu Nhật”! – Tú Tú sợ hãi hét lên.
Hoàn Bác Tử đã đứng dậy, hắn đem lưng xoay lại nên nàng không nhìn thấy được biểu cảm của hắn. Chỉ cảm giác được trong gian phòng lạnh thêm một chút. Hắn im lặng rất lâu, cuối cùng bước tiếp mấy bước.
– Không có thuốc giải!
Bốn chữ “Không có thuốc giải” như bốn hòn đá nặng nghìn cân từ trên trời đổ sập xuống người nàng.
“Không có thuốc giải… Vậy thì Tam Lang phải làm sao? Hoàn hồn đan chỉ có hai viên, nếu như Yến Lạc Tịch Đàm lấy đi một viên… Ta có thể cầu xin hắn không lấy được sao? Nếu như ta cầu xin hắn được thì đời trước đã không xảy ra chuyện rồi. Hắn yêu Tuyết Cơ như vậy, hắn tin Hoàn Hồn Đan có thể cứu Tuyết Cơ như vậy, dù cho ta không đưa cho hắn, hắn tuyệt nhiên cũng sẽ tìm cách có cho bằng được…”
…
“Không đúng… Hoàn Hồn Đan rõ ràng có thể giải được độc của Tán Hồn Cửu Nhật mà!”
– Xin dừng bước…
Hoàn Bác Tử nghe nàng lí nhí nói, cũng thương tâm dừng lại. Tán Hồn Cửu Nhật chính là vết thương hở trong lòng hắn. Năm xưa sư phụ của hắn vì muốn đoạt lấy ngôi vị chưởng môn đã cố tình chế tạo ra Tán Hồn Cửu Nhật. Để cho Tán Hồn Cửu Nhật trở thành một trong 9 loại kịch độc mạnh nhất tàn bạo nhất của phái Kinh Tầm, sư môn đã ra lệnh không môn đệ nào được phép nghiên cứu thuốc giải cho nó. Năm đó hắn còn nhỏ tuổi hiếu thắng đã lén nghiên cứu điều chế giải dược của Tán Hồn Cửu Nhật nhưng đều thất bại. Sau đó, vật đổi sao dời, sư phụ của hắn bị lật đổ, bị chính đồng môn hạ Tán Hồn Cửu Nhật. Hắn cùng sư phụ trốn thoát khỏi Kinh Tầm, mỗi một ngày trôi qua, độc tính của Tán Hồn Cửu Nhật phát tác, hắn chỉ biết trơ mắt nhìn sư phụ mà hắn thương yêu chết dần chết mòn… Hắn luôn tự cho mình tài giỏi, có thể phá giải được độc tính của 8 lại kịch độc trong 9 loại kịch độc của Kinh Tầm. Nhưng chỉ có duy nhất Tán Hồn Cửu Nhật hắn không giải được, hắn không cứu được sư phụ… Hắn vô dụng…
– Hoàn Bác Tử đại nhân! Nếu như ta nói ta từng nhìn thấy người trúng qua Tán Hồn Cửu Nhật mà còn sống thì ngày có tin không?
Rầm!!!
Tú Tú bị cảnh trước mặt làm cho kinh hãi. Hoàn Bác Tử vốn đã cách xa chỗ nàng quỳ gần cái bàn đá. Không ngờ chỉ vừa nghe nàng nói xong, với tốc độ kinh người đã đứng ngay trước bàn đá, đập mạnh tay xuống. Bàn đá bị nứt đôi.
“Nội công thâm hậu thật!”
…
– Oa! Ai ui da! Đau tay quá! Chắc ta chết mất! Oa Oa!
Kẻ “nội công thâm hậu” kia đập bàn cho đã rồi ôm tay bị sưng đỏ lăn lộn trên đất.
Đầu Tú Tú có thêm ba vạch hắc tuyến.
– Ngươi… ngươi nói lại ta nghe xem… ai ui da…. – kẻ lăn lộn trên đất vừa ôm tay vào ngực vừa đưa đôi mắt ngần ngận nước nhìn về phía nàng.
– Ta nói! Ta từng nhìn thấy người trúng Tán Hồn Cửu Nhật mà còn sống! – Tú Tú lặp lại một cách rõ ràng từng chữ, đặc biệt chữ “sống” có thếm mấy phần mạnh mẽ.
– Hư hư! Ngươi nối dối! – Hoàn Bác Tử vẫn rơm rớm nước mắt lăn tròn trên đất, miệng tu tu khóc như trẻ con bị người khác giành mất kẹo.
– Không tin thì thôi! Mau giải độc cho ta rồi ta còn về! – nàng bực bội thuận chân đá mấy cái vào eo cái kẻ đang giở trò lăn lộn kia.
Hoàn Bác Tử cuối cùng cũng thôi càng rỡ. Chống tay đứng dậy, vuốt lại mái tóc quà y phục cho thẳng thớm rồi mới ngồi xuống cái ghế đá.
– Mời ngồi! – hắn chỉ tay về phía cái ghế còn lại.
Tú Tú cũng ngồi xuống, đặt hai tay lên đùi.
– Thật ngại quá! Bàn hư rồi!
– Không phiền!
Nàng cảm thấy hình như thế cục bỗng chốc bị đảo ngược. Có vẻ như Hoàn Bác Tử thật sự rất để ý đến chuyện Tán Hồn Cửu Nhật có thuốc giải.
– Có thể kể chi tiết cho ta biết không? – Hoàn Bác Tử bắt đầu giở bộ mặt “chân chó” cầu xin.
Tú Tú hít một hơi thật sâu. Chuyện Hoàn Hồn Đan vốn là bí mật gia tộc. Ngày hôm nay nếu như để lộ ra ngoài chuyện Nhiễm gia sở hữu loại thuốc có thể “hoàn hồn”, chỉ sợ Nhiễm gia nàng thành nơi huyết tẩy của giang hồ…
– Ta không biết người đó đến từ đâu hay hắn ta là ai, ta chỉ biết hắn trúng Tán Hồn Cửu Nhật. Sau đó hắn nhờ ta đưa đến một cái miếu hoang, đào ở cạnh cột miếu ra một cái hộp cũ kỹ. Bên trong hộp là một viên đan dược to như quả trứng chim cút… – nàng đưa tay ra ước chừng, dựa theo ký ức của nàng về viên Hoàn Hồn Đan mà tả – Hắn ta gọi đó là Hoàn Hồn Đan!
Được rồi! Nàng công nhận. Chuyện lần này nàng bịa ra về thân thế của kẻ sở hữu Hoàn Hồn Đan thật sự rất vô lý, có quá nhiều sơ hở…
Hoàn Bác Tử không nói gì. Nàng thầm nghĩ rằng… Liệu hắn thật sự có thể dùng thuật đọc tâm hay không? Liệu hắn có…
– Hoàn Hồn Đan không phải là vật của cõi trần. Ngươi muốn giấu danh tính của kẻ sở hữu nó thì ta cũng không trách. Nhưng nếu ngươi đã quen biết người sỡ hữu nó, tại sao không đi tìm kẻ đó cầu xin, tốn thời gian ở đây với ta không phải là cách hay đâu.
Tú Tú lại tiếp tục khụy xuống. Nàng cúi dập đầu xuống đất một cách thành tâm. Nếu nhưng hắn đã có khả năng thấu hiểu lòng người như vậy. Vậy thì có lẽ hắn cũng đoán được nàng hết cách rồi mới đi tìm hắn.
– Bỏ đi! Hoàn Hồn Đan chứ có phải là đan dược điều kinh bán ngoài chợ đâu mà có nhiều như vậy để cầu xin chứ… Ngươi đứng dậy đi!
Tú Tú vẫn quỳ ở đó.
– Người trúng độc chắc chắn không phải là ngươi. Vậy hắn là ai? Là chủ tử? Là tình nhân? Là người thân? Mà thôi bỏ đi, nói cho ta biết hôm nay đã là ngày thứ mấy. Ta sẽ cho ngươi ít thuốc giảm bớt đau đớn cho kẻ đó… Bởi vì dù cho ta có thể tạo ra được một viên “Hoàn Hồn Đan” hay tạo ra được thuốc giải của Tán Hồn Cửu Nhật thì tạo được thuốc trong thời gian chín ngày cũng là điều không tưởng.
“Không cần nói tới việc đi thu thập dược liệu, chỉ việc luyện thuốc giải thì bất cứ độc dược nào trong 9 loại kịch độc của Kinh Tầm cũng cần hơn 9 ngày. Đó mới là cái độc ác của Kinh Tầm…”
– Nếu như ta nói người vẫn chưa trúng độc, ngươi có nguyện ý giúp ta không?
– Ha ha ha!
Hoàn Bác Tử ôm mặt cười ba tiếng.
– Ta… ta biết chắc chắn rằng tương lai sẽ bị trúng độc. Ngươi xem ta là kẻ điên cũng được, nhưng quả thật ta…
– Im đi!
…
Nàng chỉ còn cách im lặng. Cuối cùng vẫn không có kết quả gì sao? Cuối cùng cũng vô ích thôi sao? Nàng phải làm gì đây? Đeo bám theo Tam Lang và phụ thân? Không để cho 2 người trúng độc? Hay đến lúc Yến Lạc Tịch Đàm muốn lấy Hoàn Hồn Đan đi, nàng lấy cái chết ra dọa hắn… Mà, nàng chết với hắn chỉ là bớt đi một mối phiền phức mà thôi. Trong lòng hắn, nàng đã quên mất mình có mấy phần phân lượng sao?
Tuyết Cơ! Đúng rồi! Chỉ cần nàng ở bên cạnh Tuyết Cơ bảo vệ muội ấy, chỉ cần muội ấy không bị làm nhục, cũng sẽ không thành bạo bệnh như vậy. Chỉ cần Tuyết Cơ yên ổn lấy Tịch Đàm, sống hạnh phúc là mọi chuyện ổn thỏa rồi…
Có thể không? Lão Thiên gia xin người nói cho con biết, con có thể thay đổi số phận không? Con phải làm sao mới có thể bảo vệ được những người con yêu thương đây?
…
– Ngươi muốn ngồi ở đó đến bao giờ? – Hoàn Bác Tử đưa mắt nhìn kẻ vẫn đang cúi đầu quỳ dưới đất – Ta sẽ thử lần cuối nghiên cứu giải dược của Tán Hồn Cửu Nhật. Ngươi đi đi! Độc ngươi trúng chỉ là tạm thời phong bế không cho ngươi vận khí trong nửa canh giờ thôi. Mau đi khỏi đây cho ta nghỉ ngơi!
– Được! Vậy ngươi muốn trao đổi thứ gì? – không ai làm công không cho ai thứ gì cả, nàng chỉ sợ Hoàn Bác Tử ngã giá quá cao nàng không trả nổi.
– Nhóc con! Cũng hiểu quy tắc giang hồ đó! Có điều, ta không nắm được bao nhiêu phần thành công… Chỉ là trước nay ta luôn tuyệt vọng với Tán Hồn Cửu Nhât, bây giờ ngươi cho ta chút hy vọng xa với như vậy. Ta cũng không cam tâm thua Tán Hồn Cửu Nhật. Vậy nên, ngươi không cần trả ta gì cả…
“Thật sao? Đùa à?”
…
– E hèm!… Thật ra ngươi giúp ta cưới được Tiểu Thuyền Hồng là được rồi! – trong lúc Tú Tú đi ra khỏi căn nhà trúc được một đoạn xa, Hoàn Bác Tử nói với theo.
“Tiểu Thuyền Hồng? Lẽ nào là Thuyền Hồng tỷ tỷ???”
Nàng quay lại nhìn Hoàn Bác Tử trân trối.
Bấy giờ đã chiều tà, dưới ánh nắng chiều vàng mật, nàng nhìn thấy trên khuôn miệng xinh đẹp của hắn mấp máy một câu “Nhờ ngươi cả đó! Tú Tú!”.
!!!
10.08.2018
Phong Điệp Y
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!