Thị Huyết Vương Gia Ôn Nhu Độc Sủng Vương Phi Lạnh Lùng
Chương 22: Cung yến (2)
Lâm Nhu Nhi ánh mắt bắn về phía Nhiễm Tịch đầy ghen tỵ, tại sao chứ nàng ta chỉ xinh đẹp hơn mình một chút thôi mà hoàng huynh thì khỏi nói tại sao đến Hoàng Lãnh Hàn người nam nhân trong mộng của cô hàng đêm mông nhớ lại có ánh mắt như vậy nhìn nàng ta mà không thèm nhìn mình dù chỉ một cái liếc mắt, nàng không cam lòng. Ánh mắt Lâm Như Nhi trở nên ác độc.
Nhiễm Tịch có thể cảm nhận được ánh mắt đầy phẫn nộ cùng ghen ghét về phía mình, ngước mắt lên liếc về phía thân ảnh manh mai trước mặt gương mặt nhỏ xinh, trắng nõn, môi đỏ như quả ớt ( ta hơi phóng đại xíu mấy nàng nhé ^^) má hồng xinh xắn, vừa nhìn đã biết là trang điểm kỹ càng người ngoài nhìn không biết nhưng Nhiễm Tịch vừa nhìn thì đã nhận ra lớp phấn ngây cổ không đều chỉ cần chú ý một chút thì sẽ nhận ra cô nàng này nhìn mình với ánh mắt như vậy cứ như mình cướp thứ gì của nàng ta thế? Suy nghĩ một chút Nhiễm Tịch ngước lên nhìn người nam nhân khuôn mặt yêu nghiệt phía trên mình.
“Đúng là hại nước hại dân mà ” Nhiễm Tịch lắc đầu thầm than.
“Sao thế Tịch nhi? Chỗ nào không thoải mái sao.” Lãnh Hàn từ nảy giờ luôn chằm chằm nhìn động tác của Nhiễm Tịch chưa hề rời mắt, nàng hết nhìn mình đến lắc đầu, đến ai oán… hắn lo lắng Nhiễm Tịch có chỗ nào không thoải mái hay không.
“Không có. Chỉ đang nghĩ xem như thế nào diệt đào hoa.” Nhiễm Tịch nhanh nhanh đáp.
“Diệt đào hoa.” Đôi mắt Lãnh Hàn chợt lóe, ánh mắt đăm chiêu nhìn Lâm Dương Hà liếc mắt một cái rồi thu hồi lại.
“Tốt tốt, cung yến đang được chuẩn bị mời thái tử, công chúa cùng sứ giả về quán trọ nghĩ ngơi một chút, trên đường chắc mọi người đã mệt mỗi rồi, buổi tối chúng ta sẽ cử người đến đón các vị vào cung. Mời ” Thiên Hùng lên tiếng cắt ngang không khí im lặng đang bao trùm nơi đây.
“Cũng tốt.Mời ” Lâm Dương Hà nhìn Nhiễm Tịch liếc mắt một cái, cũng đối với Thiên Hùng một vài phần khách sao, ra hiệu mời dẫn đường.
Đoàn người đi đến quán trọ. Lãnh Hàn cùng Nhiễm Tịch không đi cùng, hiện giờ hai người đang dắt tay nhau đi xung quanh kinh thành Nhất sát cùng Nhị Sát đã xuất hiện từ khi nào đang khiên vát đồ của Nhiễm Tịch.
Đến những gian hàng bán thức ăn lề đường Nhiễm Tịch vui vẻ kéo Lãnh Hàn ngồi xuống ghế, kêu phần ăn giành cho hai người Lãnh Hàn không chút ghét bỏ quan lề đường ngược lại thấy nàng vui vẻ ăn, hắn cùng cong môi bắt đầu ăn.Đường đường là vương gia hắn bây giờ như một thường dân cùng thê tử đi dạo phố, mua những món Nhiễm Tịch thích ăn.
Khi đã ăn no nê Nhiễm Tịch thấy trên tay Nhất Sát cùng Nhị Sát đã đầy ấp đồ gọi hai phần ăn cho họ. “Các người từ từ ăn.” Nhiễm tịch ra hiệu bảo bọn hắn ăn nàng và Hàn sẽ ngồi đợi.
” Chúng thuộc hạ không dám ” Nhất Sát cùng Nhị Sát đồng thanh, tuy cùng vương gia đi đánh giặc cũng từng ăn chung một chỗ nhưng với thân phận hai người vãn không dám ngồi chung với chủ tử.
“Không sao, đừng ngại ngồi xuống đi.” Nhiễm tịch lên tiếng lôi kéo sáng đến giờ hai người bọn họ luôn đi theo sách đồ của mình chắc cũng chưa ăn, nàng sẽ không bạc đãi thuộc hạ của Hàn.
“Ngồi xuống ” Giọng lạnh băng của Lãnh Hàn ra lệnh.
“Vâng ” Cả hai cùng đồng thanh ngồi xuống, nhanh chóng ăn xong phần ăn của mình, bọn hắn nào nhẫn tâm để chủ tử ngồi đợi nhanh như chớp trong chén đã trống trơn. Đoàn người trở về Tịch Uyển.
Tịch Uyển
“Tịch Nhi, nàng chắc mệt mỏi rồi ngủ một chút đi.” Lãnh Hàn ôm Nhiễm Tịch đến bên giường đôi môi gợi cảm ấn xuống trán nàng một nụ hôn,
“Ân, chàng cùng ta ” Nhiễm Tịch nhắm mắt khẽ nói.
“Được ” Lãnh Hàn vui vẻ đáp cởi áo bào nhẹ nhẹ chui vào trong chăn, nhanh chóng ôm lấy thân thể mềm mại của Nhiễm Tịch ngửi được hương thơm cơ thể của nàng nhanh chóng nhắm mắt lại tìm chu công đánh cờ.
Buổi Tối
Mơ mơ màng màng Nhiễm Tịch nghe được giọng nói của Lãnh Hàn phân phó công việc cho Nhất Sát, lông mi khẽ rung động Nhiễm Tịch khẽ mở mắt ra đập vào mắt nàng là Lãnh Hàn đang cầm cuốn sách lật trang đôi mắt lại không nhìn sách mà nhìn chính mình.
“Tỉnh ” Giọng nói của Lãnh Hàn ấm áp vang lên bên tai Nhiễm Tịch khiến trái tim nàng như có dòng nước ấm chảy ngang.
“Ân ” Nhiễm Tịch cười khẽ đáp.
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp đáng yêu của Nhiễm Tịch khi vừa thức dậy Lãnh Hàn nhịn không được mà muốn hôn lên đôi mắt đôi mô đó của nàng không nghĩ nhiều Lãnh Hàn lập tức áp môi gợi cảm của mình xuống vầng trán trắng như ngọc của nàng, nhẹ nhàng hôn xuống đôi mắt nàng, men theo sóng mũi xinh đẹp tìm đến đôi môi anh đào của Nhiễm Tịch, Lãnh Hàn thật sâu hôn xuống, nụ hôn ôn nhu đầy nhu tình, đầy yêu thương , như bầy tỏ tình yêu của Lãnh Hàn đối với Nhiễm Tịch.
Cảm thấy tiểu nhân nhi dưới thân không thở nổi Lãnh Hàn luyến tiếc buông ra môi anh đào đỏ mọng của nàng. Khuôn mặt Nhiễm Tịch đỏ bừng bừng, đôi môi xưng đỏ, khuôn mặt trắng ngần không phấn son. Tịch nhi của hắn a, thật là biết quyến rũ hắn, hắn phải nhanh chóng lấy nàng về để ngày ngày có thể ôm Tịch Nhi ngủ rồi làm những chuyện hạnh phúc. (Những chuyện hạnh phúc gì a~)
Buổi tối Hoàng cung nơi nơi đều treo đèn, náo nhiệt, cung nữ thái giám bận rộn bê đồ ăn sắp xếp nhanh gọn trên bàn, các quan viên đưa thê tử cùng con gái đến . Các thiên kim tiểu thư trang điểm xinh đẹp , thắp nhang cầu mong được vị Vương Gia, công tử nào đó có quyền thế lấy về.Mọi người đều phân chia chỗ ngồi theo thân phận, cùng giai giới.
“Sứ giả Bạch Hổ đến ” Tiếng Thái giám vang lên thánh thót. (ta tóm gọn Thái tử, công chúa vào một câu nhé)
“Thước Danh sứ giả Bạch Hổ ra mắt Thanh Long Đế, ta mang đến lời chúc Bạch Hổ Vương đến với Thanh Long Đế, quốc gia trường tồn, thái bình thịnh thế, mưa thuận gió hòa ” Thước Danh cung kính, khom người hành lễ với Hoàng Khiêm.
Lâm Dương Hà cùng Lâm Nhu Nhi theo sau hành lễ.
“Sứ giả mời đứng lên, hay giúp ta gửi lời đến Bạch Hổ Vương lời cám ơn chân thành ” Hoàng Nghiêm vui vẻ.
“Thần sẽ”Thước Danh đáp lời không sủng nịch
” Sứ giả mời ngồi, cứ tự nhiên.”Hoàng Nghiêm khách sáo lên tiếng.
“Vâng” Thước Danh
Ngồi vào chỗ Lâm nhu Nhi quan sát xung quanh phát hiện Hoàng Lãnh hàn vẫn chưa đến, tâm tình không vui, tối nay nàng ăn mặc xinh đẹp trang điểm thanh nhã chỉ để hắn liếc nhìn vậy mà nàng lại không thấy hắn đâu thật uổng công.
“Kỳ Hoàng tử đến, Lan Hoàng tử đến ” Giọng nói thánh thót lại vang lên trên điện
Thân hình nhã nhặn y bào xanh dương bước vào, Hoàng quân Kỳ đi đến trước mặt Hoàng Khiêm cùng Nhu Ngọc.Theo sao Hoàng Quân Lan.
“Nhi thần khấu kiến phụ hoàng, mẫu hậu” Hoàng Quân Kỳ có lễ khom người cung kính
“Đứng lên đi ” Hoàng Nghiêm lên tiếng, Nhu Ngọc mỉm cười ra hiệu đứng.
“Nhi thần đến muộn, mong phụ hoàng, mẫu hậu tha lỗi.” Hoàng quân Lan cung kính khom người, khuôn mặt hối lỗi cộng với y y trang màu đỏ như máu, trong khuôn mặt càng tà mị hớp hồn biết bao cô gái trong buổi cung yến hôm nay.
“Không ngại, con đứng lên đi “Hoàng Nghiêm nở nụ cười, Nhu Ngọc nhìn con trai của bà không khỏi tự hào.
Hoàng Quân Kỳ mặt đầy ghen tỵ cùng chán ghét, sẽ có một ngày hắn sẽ lấy lại vốn lẫn lời.
Hoàng Nghiêm nhìn xung quanh như đang tìm kiếm ai đó, Nhu Ngọc bên cạnh để miệng kề sát tai Hoang Nghiêm nói gì đó, Hoang nghiêm vui vẻ gật gật.
Đệ đệ này của hắn a, đúng là sắp thành thê nô rồi.Ra là mấy ngày nay mất tích là đến chỗ Vương Phi hắn, hừ đến ca ca cũng đem quên ra sau đầu.
“Hàn Vương Đến, Hàn Vương Phi đến”giọng Thái Giám phá vở suy nghĩ của Hoàng nghiêm ông cùng thuận theo tiếng nói mà nhìn đến trước cửa.
Y bào màu bạc xuất hiện bên cửa hai bóng hình tao nhã tiến vào, Hoàng Lãnh Hàn cùng Nhiễm Tịch mặc màu bạc quần áo vừa nhìn cũng biết hai người mặc đồ đôi khiến bao nhiêu người ở đây ghen tỵ, cặp đôi trai tài gái sắc tuyệt đẹp nhất thiên hạ, họ như thiên tiện lạc xuống trốn hồng trần dạo chơi, nam thanh lãnh sát khí bốn phía nhưng khi nhìn về bên cạnh nữ tử quanh thân tỏa ra vô hạn ôn nhu, nữ tử đi bên canh khí chát không kém thanh lãnh cao quý, trong mắt chỉ có nam nhân bên cạnh, không khỏi có người cảm thán, ngưỡng mộ, ghen tỵ.
“Hừ, vẫn còn chưa gả vào Hàn Vương Phủ đã tự cho mình là vương phí ” Một giọng nói phá vỡ cảnh đẹp trước mắt, nhìn về phát ra giọng nói đó là Lâm Nhu Nhi công chúa Bạch Hổ.
“Nhu Nhi ” Lâm Dương Hà trừng mắt nhắc nhở, hắn thất thần khi nhìn hai người họ bước vào sao. Không thể nào.
“Muội nói không đúng sao, vẫn chưa được gả vào đã tự cho mình là vương phi.” Lâm nhu Nhi thấy Lâm Dương Hà trừng mắt mình càng phát rồ.
“Nàng ấy sau này sẽ là vương phi của ta, bây giờ cũng vậy sao này cũng thế kêu sớm một chút cũng vậy, không đến lướt ngươi ý kiến ” Lãnh hàn lạnh giọng sát khí bón phía. không ai có quyền động đến Tịch Nhi của hắn.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!