Đạo Thống Truyền Thừa Hệ Thống - Chương 12: Phù Trận
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
107


Đạo Thống Truyền Thừa Hệ Thống


Chương 12: Phù Trận


Team: Vạn Yên Chi Sào.

Bạch Vũ ngửa người tránh một kích này, nhưng trong lòng thì cười nhạt không dứt, muốn chơi trò đánh lén? Tỉnh ngộ chút đi. Hắn nhanh chóng đứng thẳng người, cũng không để ý tới đầu của Đổng Tiểu Ngọc, một kiếm trực tiếp hướng tới bả vai nàng chém xuống.

“Ba.”

Mang theo một tia lửa, đem thân thể nàng chém bay ra xa mấy thước, đầu cùng người nàng tách ra vẫn còn có thể cảm giác được đau đớn, trong miệng phát ra tiếng kêu gào thảm thiết, vang khắp trong toàn bộ Không Trạch.

Sau đó Bạch Vũ không ngừng tay, lật tay một cái trên tay xuất hiện một tấm phù trừ tà, chìa tay ném đi, bùa chú như ám khí chính xác không hề sai lệch dính vào người Đổng Tiểu Ngọc. Đổng Tiểu Ngọc bị bùa chú dán ở giữa, trên người toát ra từng làn từng làn khói xanh, tiếng kêu thảm thiết trong miệng mới vừa dừng lại lại vang lên lần nữa.

Bạch Vũ lúc này hừ lạnh một tiếng, nói:

“Bây giờ ta cho ngươi một cơ hội, ngoan ngoãn đi đợi đầu thai cho ta, không được tiếp tục ở chỗ này dây dưa với Thu Sinh, ngươi nghe hay không nghe?”

Sau đó lại cúi người nhặt đầu của Đổng Tiểu Ngọc ở trên đất lên, đem nó ném tới bên cạnh thân thể nàng, để cho nàng gắn lại, nhưng đôi mắt lại lạnh lùng nhìn nàng.

Đổng Tiểu Ngọc thấy đầu mình về lại chỗ cũ, đem hình dạng quỷ của mình giấu đi, ngẩng đầu lên nhìn người gỗ Thu Sinh mặt đỏ bừng ở một bên bị thạch đầu ở trên ép tới, trong ánh mắt để lộ ra vẻ luyến tiếc không thôi. Bạch Vũ lại hừ lạnh một tiếng, nói:

“Ngươi hẳn biết, nếu như ngươi cùng hắn ở chung một chỗ sẽ hại hắn.”

Đổng Tiểu Ngọc sau khi nghe lời củaBạch Vũ, âm thầm cắn răng một cái, thu hồi ánh mắt quay lại nhìn về Bạch Vũ không nói gì, chỉ khe khẽ gật đầu. Có điều trong đôi mắt đã mờ nhạt, nước mắt tí ta tí tách như trân trâu rơi xuống. Đây chính là tình yêu của một nén hương kia sao? Lại đạt tới loại trình độ này? Bạch Vũ âm thầm nôn khan.

Thấy nàng gật đầu, Bạch Vũ lập tức đi tới phía trước núi đem phù trừ tà lấy xuống, sau đó khoát tay nói:

“Đi nhanh đi!”

Đổng Tiểu Ngọc cuối cùng trong lòng lại tràn đầy luyến tiếc nhìn Thu Sinh, sau đó hô một tiếng, một trận cuồng phong nổi lên rồi theo đó mà bay đi. Gió thật to, khiến cho trong phòng cũng nổi gió lên, mang theo cát bụi cuồn cuộn làm cho Bạch Vũ hai người không mở mắt ra được, chỉ đành phải dùng hai tay che mắt. Qua một hồi lâu, hai người bọn họ giũ rơi bụi đất trên người, mở hai mắt ra, nhưng phát hiện khuê phòng vốn dĩ sạch sẽ ngăn nắp bây giờ đã biến thành nhà hoang phủ đầy mạng nhện. Hóa ra mới vừa rồi hết thảy đều là ảo ảnh, chẳng qua là quỷ nữ thi triển pháp thuật mà thôi. Âm thanh hệ thống đúng lúc vang lên:

“Nhiệm vụ hoàn thành, kí chủ lấy được ba trăm điểm trao đổi.”

Bạch Vũ hài lòng gật đầu một cái đi tới bên cạnh Thu Sinh, trên tay bắt pháp quyết giải thuật tượng gỗ của hắn, nói:

“Đứng lên đi.”

Lúc này Thu Sinh phục hồi tinh thần lại, đi đứng hoạt động một chút cảm giác mình đã có thể động đậy, hắn đứng lên mặt đầy nghi vấn hướng Bạch Vũ nói:

“Sư thúc, mới vừa rồi là xảy ra chuyện gì? Sao ta lại có cảm giác trên người giống như bị thạch đầu đè ép?”

Bạch Vũ lại vội vàng cười ha hả, nói dối:

“Hả, phải không, hẳn là quỷ đè người đi, vừa rồi chỉ là nữ quỷ tới.”

“Hả?” – Thu Sinh có chút không tin, lại hỏi: “Vậy sư thúc tại sao lại ở chỗ này?”

“Ta?” – Bạch Vũ sững sốt một chút, nhưng rất nhanh liền phản ứng lại: “Ta nghĩ ra được bán mấy con gà sống chuẩn bị dùng để đối phó cương thi, chẳng qua là lúc đến đây phát hiện ra một nữ quỷ, trước tiên xem thử nàng ta muốn làm gì. Lại không nghĩ rằng là đang sắp đặt kế hoạch đối với ngươi.”

Rồi sau đó lại mặt đầy tức giận nói:

“Diễn kỹ(1) của con nữ quỷ này tệ như vậy, ngươi lại không phát hiện sơ hở của nàng ta, ta thấy ngươi thật sự là đầu óc mê mị, thấy đàn bà liền đắc ý vênh váo rồi. Thật may con nữ quỷ này bản tính không tính là xấu còn có ý tứ đối với ngươi, nếu như là một con lệ quỷ hoặc là ác quỷ ngươi có thể đã bị gặm ngay cả cái xương cũng không còn.”

(1) Diễn kỹ: Khả năng biểu diễn thủ thuật.

Thu Sinh vội vàng cười theo nói:

“Sư thúc nói đúng, chúng ta nán lại ở đây lâu rồi cũng nên trở về rồi, nếu không sư phụ phải lo lắng, ta nhìn bên ngoài trời cũng không mưa hay là đi nhanh lên đi.

“Trời mưa rồi sao?”

Bạch Vũ nghi ngờ, nhưng sau đó liền phản ứng, đây là nữ quỷ muốn Thu Sinh lưu lại nên khiến cho hắn bị che mắt. Vỗ hắn một cái, một bên đi ra ngoài cửa, một bên nói với hắn:

“Đi thôi, căn bản là trời không có mưa.”

Hai người đi tới nghĩa trang đã là nửa đêm, có điều bên trong nghĩa trang vẫn thắp đèn, Cửu Thúc ngồi ở trên ghế dựa đã ngủ thật say, Văn Tài cũng đứng ở trên giường vô cùng mệt mỏi tựa như lảo đảo muốn ngã. Bạch Vũ bất đắc dĩ thở dài, đi tới trên mép giường nhẹ nhàng vỗ hắn một cái, nói:

“Văn Tài đừng ngủ.”

Văn Tài bị giật mình kinh ngạc, chợt đánh mình một cái, đầu óc lập tức thanh tỉnh một chút, hắn tưởng Cửu Thúc, hét thảm lên theo thói quen:

“Sư phụ, con không có ngủ, con còn thức.”

Có điều lần này lại khiến Cửu Thúc giật mình, người Cửu Thúc run lên, nhịp tim nhất thời tăng nhanh không ít, nghe ra là tiếng kêu của Văn Tài thì trong lòng một trận khó chịu, mắt cũng không chịu mở ra trực tiếp tức giận nói với hắn:

“Gào cái quỷ gì, mau lo chuyện của ngươi đi.”

Nói xong lần nữa tìm một tư thế thoải mái rồi ngủ tiếp. Văn Tài đột nhiên nhận ra, sư phụ ở chỗ này, vậy ai ở sau lưng, hắn hướng sau lưng nhìn lại, lại thấy Bạch Vũ trợn mắt há mồm nhìn hai thầy trò.

Văn Tài vỗ ngực một cái, trong mắt mang oán niệm thấp giọng oán giận nói:

“Sư thúc, ngươi có thể hù chết ta.”

Bạch Vũ lúc này thật sự không còn lời nói để nói, thật là hai thầy trò không bình thường. Hắn bất đắc dĩ lắc đầu một cái, hướng về phía Văn Tài nói:

“Mau thức dậy đi, nếu không buổi sáng thức dậy trên người phải gắng gượng rồi.”

“Vâng.” – Văn Tài vội vàng gật đầu đáp ứng, tỉnh dậy lần nữa.

Bạch Vũ trở về phòng đóng cửa, nhưng lại hoàn toàn không buồn ngủ, không cách nào ngủ được. Vẫn còn một nhiệm vụ cuối cùng, sau khi hoàn thành liền phải đi về, không biết sau khi hoàn thành nhiệm vụ còn có thể lưu lại thời gian bao lâu, sau này còn có thể trở lại hay không, không thể không nói cùng ba thầy trò Cửu Thúc thời gian ở chung với nhau mặc dù không lâu, nhưng quả thật có không ít cảm tình. Mà cùng người ở trong không gian điện ảnh này chung sống với nhau cũng tương đối đơn giản, không giống không gian thực tế nơi hắn sống tràn đầy đấu đá lẫn nhau, mỗi một người đều có bản tính nhỏ của mình, cũng đều có tính toán của mình.

Trong lòng hắn hướng hệ thống hỏi:

“Hệ thống ta sau này còn có thể trở lại hay không?”

“Có thể, chỉ cần kí chủ sử dụng điểm trao đổi nhất định, liền có thể bất cứ lúc nào đến thế giới mình đã trải qua.”

Hệ thống trả lời khiến cho Bạch Vũ không kiềm được mừng rỡ trong lòng.

Muôn vàn suy nghĩ trong lòng, suy nghĩ lẫn tâm sự từ từ thiếp đi.

Tiếp theo, Bạch Vũ tự nhiên biết trình độ lợi hại của cương thi lần sau tới, phải biết trong phim ảnh lần đầu tiên tập kích Nhậm Doanh Doanh, lúc đó cương thi vẫn còn nhảy, nhưng ở hồi kết cương thi lại có một vài đặc điểm giống người bình thường. Không chỉ là ngũ quan đã gần khôi phục, ngay cả lúc đi cũng đều là từng bước từng bước đi bộ, chẳng những như vậy trí khôn của hắn như cũng tăng thêm rõ rệt, từ việc hắn biết trên đỉnh phòng từ cửa sổ mái nhà tiến vào liền có thể biết được.

Trong Mao Sơn bí điển chính là hấp thụ máu tươi, triệu chứng của Tiểu Thành Khí Hậu. Cương thi như vậy nếu so với dĩ vãng phải mạnh hơn gấp mấy lần, chỉ lấy uy lực kiếm gỗ của Bạch Vũ cùng với pháp lực nhỏ bé của hắn, tất nhiên khó mà đảm nhiệm, trừ phi pháp lực của hắn có tăng lên rõ rệt, cũng phải tăng gấp mấy lần, như vậy hắn vận dụng uy lực của kiếm gỗ đào sẽ càng lớn mạnh. Có điều cái này ngược lại có chút khó khăn. Tuy nói pháp lực của Bạch Vũ mỗi ngày đều đang tăng lên, nhưng nếu nói về ti, một ngày đại khái tăng thêm hai đến ba ti trái phải. Nhiều lắm là có mười bảy mười tám ti thì hoàn toàn như muối bỏ biển. Vì đối phó con kia bởi vì uống đủmáu tươi mà cương thi của Tiểu Thành Khí Hậu, lại phải làm giết có công hiệu, lại không chật vật giống như đám người Cửu Thúc trong bản gốc, Bạch Vũ làm tất cả chính là chuẩn bị đầy đủ.

Hắn nghiên cứu cho tới trưa, rốt cuộc tìm được một phương pháp, đó chính là dùng trận pháp! Loại trận pháp này vậy mà cũng phải chuẩn bị nhiều loại tài liệu hiếm có mới có thể bố trí, nhưng Mao Sơn lại có một loại hình thức trận pháp không cần lo lắng những thứ này. Đó chính là Phù Trận Đặc Biệt của Mao Sơn! Phù trận thuật chính là một loại đặc sắc của Mao Sơn, cũng chia rất nhiều loại, hắn phải dùng một loại trong đó, đó là lấy một loại bùa chú đặc thù để bố trí trận pháp, đặc điểm của nó là thuận tiện mang theo, lại có uy lực không nhỏ.

Loại bùa này nhìn không có gì khác biệt so với bùa chú bình thường, chẳng qua là một tờ giấy mà thôi. Nhưng vận dụng pháp lực đánh ra, khi gặp mục tiêu sẽ nổ tung chung quanh hóa thành trận trụ bùa chú(1). Dĩ nhiên cách làm của trận trụ này cũng không đơn giản, nó chính là đem một đống những lá bùa có thuộc tính giống nhau nối thành một tấm. Có thể thấy được độ khó trong đó, trong này cần phải có sự thuần thục đối với việc chế phù, còn phải có mức độ nắm vững nhất định, còn phải rất khôn khéo nắm chắc kỹ năng chế tạo phù trận.

(1) Trận trụ bùa chú: Những lá bùa nổ ra xếp thành hình trụ vây quanh mục tiêu.

Có điều đối với Cửu Thúc bọn họ mà nói trong vòng hai ngày họcphương pháp luyện chế phù trận có thể nói là vô cùng khó khăn, không một tia hy vọng. Sau khi Bạch Vũ nói cho bọn họ biết có loại phương pháp này, Bạch Vũ yêu cầu hai người Cửu Thúc cùng nhau chế tạo, Cửu Thúc không ngừng lắc đầu, theo như lời hắn nói là không có thiên phú học trận thuật, hắn còn nói hắn lúc còn trẻ đã nghiên cứu qua mấy năm trận thuật, ngay cả phù trận này cũng nghiên cứu qua, nhưng kết quả lại chẳng làm nên trò trống gì.

Bất đắc dĩ, Bạch Vũ cũng không bắt buộc, vì vậy tự nhốt mình ở trong phòng một mình nghiên cứu. Không thể không nói Mao Sơn truyền thừa thâm hậu, thuật pháp có muôn vàn biến đổi, chỉ riêng thuật phù trận này lại có hơn mấy trăm loại. Có hạn chế kẻ địch hành động, có mê hoặc kẻ địch, làm bị thương kẻ địch, cũng có tiêu diệt kẻ địch.

Tuy nói Bạch Vũ đem bí pháp trong Mao Sơn bí thuật đều ghi khắc trong đầu, nhưng một lúc nhiều tin tức như vậy ập tới, vẫn khiến hắn một trận đau đầu. Vì vậy hắn đầu tiên là thả lỏng bản thân một chút, tìm đúng một loại trong đó là trận pháp tiêu diệt kẻ địch. Đối với cương thi kia dĩ nhiên là không thể hạ thủ lưu tình.

Xem sơ qua một chút, cuối cùng hắn chọn một loại đối với hắn hiện tại mà nói có thể thi triển, vừa có thể vững vàng tiêu diệt cương thi trận pháp, chính là Trừ Tà trận. Trên tay của hắn còn có số lượng lớn phù trừ tà lần trước vẽ để đầy trong phòng này, có thể không cần hao tổn đại tinh lực đi vẽ tiếp phù trừ tà, chỉ cần toàn tâm chế tạo trận phù là được.

Sau đó cũng không do dự nữa, tỉ mỉ hồi tưởng lại, mỗi một bước chế tạo trận phù cùng phương pháp đại khái, sau khi hoàn toàn rõ ràng hắn bắt đầu chế tạo. Lấy pháp lực của hắn bây giờ thật ra thì chế tạo ra được trận phù vẫn là có chút khó khăn, cho nên hắn phải nắm vững mỗi một kĩ năng để tiết kiệm pháp thực của bản thân.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN