Tiên Linh Song Nguyệt - Chương 34: Chỉ Mong Trời Không Phụ Người Có Tâm
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
86


Tiên Linh Song Nguyệt


Chương 34: Chỉ Mong Trời Không Phụ Người Có Tâm


Sau khi lên đến phòng, chỉ một lúc các món ngon đã được bày la liệt trên bàn rất bắt mắt. Căn phòng rất rộng rãi đủ cho vài chục người ngồi. Giữa phòng là chiếc bàn tròn xoay lớn làm bằng Lục Ngọc tỏa ánh sáng lấp lánh dịu nhẹ rất đẹp.

_” Nào mọi người, hôm nay lão phu thật vui, đứa cháu gái đã khôn lớn, thật là giống mẹ nó, ài.. ta thật có lỗi với cháu, nào mọi người cùng nâng ly, coi như là lão phu tạ tội….”
Thiên Kiệt sảng khoái,nâng lên uống một ngụm cạn chén trong ánh mắt ngạc nhiên của lão. còn Linh Lung Huyền Nữ thì che miệng cười.

_” Mọi người sao vậy?” Thấy mọi người ngạc nhiên, hắn bối rối hỏi.

_”Ha ha. Chàng trai, hảo tửu lượng.”
_” Hihi. Huynh có biết mình vừa uống rượu gì không? Là Túy Vong Sầu đấy, loại rượu này người ta uống từng ngụm nhỏ thôi, uống như huynh kìa….” Lâm Lan khúc khích giải thích khiến chúng nữ cười tươi.

Ách… Thiên Kiệt xấu hổ cười trừ.

Nhóm người đang vui vẻ rôm rả, bỗng lão già nhìn hắn.

_” Chàng trai, có phải cậu là Vương Thiên Kiệt, có hai cô gái họ Lâm tìm cậu.”
_” A.. là Phượng Nghi tỷ và Nghi Xuân tỷ, lão gia gia, người mở kết giới cho họ vào đi ” Lâm Lan hưng phấn reo lên.

Kết giới được mở ra, hai cô gái ngập ngừng tiến vào.

_” Tỷ tỷ…”. Lâm Lan chạy đến nắm lấy tay hai nàng dắt đến.

_” Hai muội vẫn khỏe chứ, nào lại đây ngồi.” Bạch Nguyệt Tiên Tử mỉm cười kéo nhị nữ ngồi cạnh mình.

Lúc này bảy cô gái tuyệt sắc giai nhân ngồi chung với nhau, nhan sắc mỗi người một vẻ, yêu kiều, diễm lệ, khiến lão giả cũng chợt sững sờ, khẽ liếc Thiên Kiệt lão mỉm cười, vì nhận ra ánh mắt ngưỡng mộ, yêu mến các nàng dành cho hắn. Thật là… diễm phúc. Đặc biệt là hai cô gái mái tóc trắng và đỏ. Một nét đẹp tựa Thiên Tiên, siêu phàm thoát tục.

Nhóm người vừa dùng bữa vừa cười đùa vui vẻ, không khí ấm áp lan tỏa cả căn phòng.

Cuộc vui rồi cũng kết thúc, nhóm Thiên Kiệt rời đi dù cho lão giả hết sức mời ở lại Vọng Nguyệt Lâu. Tiễn nhóm người, mắt Linh Lung Huyền Nữ ánh lên màn sương mù, vì mới nhận thân nên nàng phải ở lại đây. Người thân gặp lại nhau, sẽ có nhiều chuyện phải nói.

_” Thiên Kiệt ca ca, đến Thánh Viện với bọn muội đi, hai lão bất tử cứ nhắc muội khi gặp huynh phải mời đến Thánh Viện cho bằng được đó.” Lâm Lan ôm lấy tay hắn nũng nịu.

Khẽ liếc thấy nhị nữ không nói gì, hắn mỉm cười gật đầu theo cô bé đến Thánh Viện. Đám người đang vui vẻ vừa đi vừa nói chuyện, bỗng Thiên Kiệt vung tay.

Ầm…. một luồng linh lực nổ tung trên đầu đám người.

_” Các hạ, đánh lén là không tốt a.”
Hừ… một đám vài chục người hắc y, bịt mặt vây quanh nhóm người Thiên Kiệt.

_” To gan, các người đám động đến người Thánh Viện hả? Mau cút đi cho bản tiểu thư.” Lâm Lan hét lên chỉ vào mặt một kẻ dường như là thủ lĩnh đám hắc y.

_” Hắc hắc… Hắc Địa Quỷ Hồn bọn ta không biết cái gì Thánh Viện cả, có người trả tiền muốn mạng tiểu tử này, các ngươi khôn hồn thì cút hết cho ta.

Khẽ liếc đám Hắc Địa Quỷ Hồn, Thiên Kiệt lắc đầu cười khổ. Không biết hắn đã đắc tội kẻ nào, lại thuê đám tôm tép này lấy mạng hắn, một đám Linh Tướng, có thêm nữa cũng là feed mạng rồi afk thôi chứ làm quái gì.

_” Dàn trận, Địa Sát Hồn….”Tên thủ lĩnh hét lên.

Đám người nhanh chóng di chuyển thành một đồ án ngũ giác, những u linh bay múa gào thét chói tai, hắc vụ bao phủ thành hình cột giam đám người Thiên Kiệt vào giữa.

Thiên Kiệt chưa kịp động thủ, Lâm Lan đã ra tay trước.

_” Loạn Tiễn Xuyên Vân, phá..”
Một loạt mũi tên linh lực tỏa ra xuyên qua đám u linh đang nhe nanh múa vuốt lao đến, nhưng chỉ là làm chúng khựng lại một chút, rồi tiếp tục lao đến.

Thiên Kiệt vung tay, tạo một kết giới giam tam nữ họ Lâm vào, Bạch Nguyệt Tiên Tử khẽ động, Tiên Nguyệt Cầm xuất hiện, nàng khẽ vung tay gảy dây đàn.

_” Lạc Nhạn Khúc….” vô số luồng sóng âm bắn ra, cắt đôi đám u linh đang xông đến. khiến chúng ré lên điếc tai.

_”Biến trận… Hoàng Sát Diệt Tiên.” theo tiếng quát, đám người thay đổi đồ án Linh Lực thành hình lục giác, kim sắc u linh hiện lên, hàng ngàn con kim sắc u linh há miệng đỏ lòm như máu, kêu rít chói tai lao đến.

_” Hừ.. Loạn Hỏa Vấn Thiên..” Huyết Nguyệt Ảnh Vũ tay đẹp khẽ múa, ngàn vạn hỏa diễm từ dưới đất lao thẳng lên trời, nơi hỏa diễm đi qua đám kim sắc u linh kêu gào thảm thiết, phát ra tiếng xèo xèo như nướng thịt.

Phụt…. đám hắc y nhân bị phản phệ phun ra máu tươi, vì hỏa diễm đốt cả liên kết linh hồn giữa kim sắc u linh và chúng.

_” Liều mạng, Biến trận, Tuyệt Sát Thôn Thiên trận.”
Đám hắc y nhân phóng về một phía, tạo ra một hình quạt, từng luồng linh lực đồ án đánh ra, chồng lên nhau.

_” Ma Thần Hàng Lâm…”
Chỉ thấy một cột sáng phóng lên trời, xé mở hư không. Một tiếng rít chói tai vang lên, một cái đầu lâu đen sì tua tủa gai nhọn xuất hiện, từng luồng hắc vụ điên cuồng quét qua khiến những cây cối, kiến trúc nghiêng ngả đổ rạp xuống. Dần dần một con quái vật khổng lồ, người toàn gai nhọn đen sì xuất hiện.Con quái vật há mồm tua tủa răng nhọn hoắt, một cột sáng đỏ rực như laze quét sạch mọi thứ xung quanh.

Ầm… một tiếng nổ rung chuyển, khói bụi bốc lên mù mịt, một đám hắc y nhân chậm chân cũng bị thổi bay, máu thịt bay tứ tung. Con quái thú vẫn điên cuồng tàn phá xung quanh, không phân biệt địch ta.

Thấy vậy Thiên Kiệt chắp tay trước ngực, một thanh kiếm khổng lồ bằng Linh Lực hiện lên, khẽ vung tay vẽ một vòng tròn. Thanh kiếm lóe lên chia ra thành vài chục thanh xếp thành một đôi cánh sau lưng hắn. Tay khẽ chỉ về phía con quái thú.

_”Trảm Yêu – Vạn Kiếm Quy Tâm.”
Hư ảnh biến ra ngàn vạn thanh kiếm, kiếm ảnh như mưa lao đến con quái thú như đạn bắn. Thân thể khổng lồ của con quái thú lủng như tổ ong, máu thịt tung tóe, kiếm vũ vẫn lao xuống cho đến khi con thú nát thành từng mảnh vụn mới chấm dứt. Khói bụi tan đi để lại một chiếc hố khổng lồ sâu hoắm, xung quanh đất đá, thịt vụn văng tứ tung.

_” Chậc… lần đầu xài skill này, hơi quá tay.” khẽ vỗ vỗ tay, Thiên Kiệt quay lại nhìn nhị nữ cười khổ.

Kết giới được mở ra, tỷ muội nhà họ Lâm còn chưa hết kinh hoàng thì nhóm ba người Thiên Kiệt đã lóe lên biến mất, chỉ để lại trong hư không âm thanh vang vọng.

_”Xin lỗi, các muội.. để lần sau huynh sẽ ghé thăm.”
_”Thiên Kiệt ca… đồ xấu xa, lại gạt muội.. híc… híc.” Lâm Lan gào lên nức nở. Lại một lần nữa…..

Thấy vậy Phượng Nghi khẽ kéo nàng vào lòng, nhẹ vỗ về bờ vai đang run lên của cô.

_” Đừng lo, sẽ gặp lại huynh ấy mà…”
_” Hức…. tỷ tỷ, có phải huynh ấy không thích muội không? Sao lần nào huynh ấy cũng bỏ muội lại vậy?”
Nghi Xuân và Phượng Nghi chỉ chua xót, im lặng. Làm sao mà trả lời đây, đến cảm giác của mình các nàng còn không giải thích được thì làm sao mà khuyên cô đây. Có lẽ cứ thuận theo tự nhiên thôi.

Có duyên…. sẽ được bên nhau.

Vô duyên cố cưỡng cầu cũng chỉ thương tâm thêm thôi.

Chỉ mong… trời không phụ người có tâm..

_” Ở đây đã xảy ra chuyện gì?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN