Trùng Sinh Chờ Em Lớn - Chương 7: Lần đầu lên đài tự kiểm điểm
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
152


Trùng Sinh Chờ Em Lớn


Chương 7: Lần đầu lên đài tự kiểm điểm


Edit: Witch _ Fair Play Team

Đám người Bảo Minh không hổ đã phạm tội nhiều lần. Hứa Đình Sinh cũng không hiểu rõ làm sao bọn người kia lại làm được chuyện ấy. Người văn phòng lục soát thân người này thì hai thanh đao được chuyển sang người kia, khi lục soát đến thân người kia thì nó lại được chuyển sang tay người khác. Mấy người văn phòng kiểm tra cả buổi nhưng cũng không tìm được hung khí.

Về phần quá trình ẩu đả, hai bên muôn miệng một lời, Hứa Đình Sinh đã quán triệt trước rồi, thế nên ý kiến hoàn toàn thống nhất. Khi Hoàng Á Minh và Phó Thành định san sẻ một ít tội danh với Hứa Đình Sinh thì bị anh hung hăng trừng mắt, cộng thêm chuyện thương vong, rốt cuộc đều im lặng.

Cách ly tra thẩm, hay là đồng thời tra xét, ngay cả kế hoạch ly gián này nọ mấy người van phòng đều dùng hết, kết quả ý kiến mà mọi người đưa ra đều rất thống nhất. Vì vậy, mọi chuyện biến thành vì lời nói khó nghe mà phát sinh ẩu đả. Người động thủ trước là Hứa Đình Sinh, anh ra tay trước quật ngã ba người, mới chọc giận đối phương còn làm cho hai người bạn của anh liên lụy.

Đến tiết thứ hai sáng ấy, ngoại trừ Hứa Đình Sinh ra thì tất cả mọi người đều được thả về. Xử phạt là không thể tránh khỏi. Sở dĩ ý định ban đầu của đám người Bảo Minh là muốn nâng cao danh tiếng ở trường, đều đã chuẩn bị xong tư tưởng bị lưu ban rồi, nhưng rốt cuộc cũng được khuyên lui. Còn Hoàng Á Minh và Phó Thành mỗi người cũng chỉ tung ra một đá mà thôi.  Theo như kinh nghiệm phán đoán của chủ nhiệm lớp Hứa Đình Sinh thì mức án phạt cao nhất là “Cảnh cáo”, nhiều nhất sẽ Thông báo phê bình mà thôi.

– Em, Hứa Đình Sinh?

Mấy lãnh đạo văn phòng đang vây quanh Hứa Đình Sinh, người cuối cùng bị giữ lại.

– Vâng.

– Lưu ban.

“Bà nó, không phải chứ. Trung học Lệ Bắc nghiêm trị sao?” Đáy lòng Hứa Đình Sinh thầm gào thét, theo như suy đoán của anh thì ẩu đả như vậy cao nhất cũng chỉ bị ghi lại lỗi nặng mà thôi.

Lúc anh đang định mở miệng hỏi thì chủ nhiệm văng phòng đã lên tiếng trước:

– Lỗi của em cũng không chỉ có từng ấy, đợi chuẩn bị lên đài đi.

Hứa Đình Sinh cau mày đau khổ, chẳng lẽ lúc trước mình đã làm sai gì nữa sao? Anh thật sự nghĩ không ra.

****

Hết hai tiết đầu sẽ là thời gian sinh hoạt giữa giờ. Theo lệ cũ thì trước tiên phải thực hiện nghi thức kéo cờ, sau đó các giáo viên hoặc là các học sinh ưu tú sẽ lên đài phát biểu kích lệ lòng người. Cuối cùng là các lãnh đạo lên tiếng nói ra suy nghĩ của mình, hoặc là làm một bài tổng kết, cũng có thể là tuyên bố chuyện gì đó.

Có một vài lúc, những học sinh phạm phải tội nghiêm trọng cũng bị đưa lên đài, với tư cách là phê bình tội xấu, tự kiểm điểm bản thân.

Kiếp trước, Hứa Đình Sinh không có cơ họi bước lên sân khấu của Trung học Lệ Bắc, bất kể là với tư cách học sinh ưu tú hay là học sinh cá biệt.

Ở trên đài cao, chủ nhiệm văn phòng chỉnh mic-ca-rô, hắng giọng một cái:

– Trong một tuần qua, biểu hiện của các học sinh đều không tệ. Ngoại trừ một người là con sâu làm rầu nồi canh. Mặt tốt thì tôi cũng không nói nữa, giới thiệu với mọi người một chút, Hứa Đình Sinh lớp 12.10.

Hứa Đình Sinh cúi đầu bước lên đài, ngoan ngoãn đứng đó.

– Bạn học Hứa Đình Sinh đã làm chuyện tốt gì vậy? Em có muốn chính miệng nói cho các bạn ở đây cùng nghe không?

Chủ nhiệm văn phòng chế giễu nói.

Hứa Đình Sinh không trả lời.

– Xấu hổ sao? Vậy tôi thay em nói. Chuyện thứ nhất là, tuần trước lúc nửa đêm có nam sinh ở tầng thượng ký túc xá uống rượu say. Ở trên mái nhà ca hát, còn ném vỏ chai rượu xuống, suýt chút nữa đã ném vào cửa sổ của nữ sinh phòng đối diện. Đây là hành vi gì? Là đùa nghịch lưu manh, là quấy rối. Chuyện này là do ai làm? Chính là người trước mặt các em đây. Rất nhiều bạn học ở đây, em có gì muốn nói không?

Giọng của Chủ nhiệm lúc trầm lúc bổng, thốt ra cái từ quấy rối kia đã làm cho người dưới khán đài cười to một trận.

Cả gương mặt Hứa Đình Sinh giờ như quả mướp đắng, còn là mướp đắng màu đỏ.

“Mình đã làm chuyện này sao? Thật sự là xấu hổ muố chết, không phải là bị oan chứ? Làm sao có thể… Sao mình không ấn tượng một chút gì vậy?”

Mặc kệ có phải bị oan hay không, nhưng trong tình huống hiện tại anh cũng không có khả năng biện minh được.

“Nếu thật sự là thế, tuy rằng không đến mức là đùa nghịch lưu manh giở trò quấy rồi… Nhưng tóm lại cũng có chút bẩn thỉu đấy.”

Hứa Đình Sinh có chút hổ thẹn thầm nghĩ.

Chủ nhiệm nhìn biểu cảm khổ sở vô cùng hối hận của Hứa Đình Sinh thì cũng không tiếp tục dây dưa ở chuyện này nữa, tiếp tục nói:

– Chuyện thứ hai là, chế độ xin nghỉ phép ở trường ta cũng rất nghiêm minh đấy, học sinh không thể vi phạm, giáo viên… Không được bao che. Nhưng bạn học Hứa Đình Sinh này của chúng ta thì sao? Chủ nhật tuần trước, đặt trong phòng giáo sư một tờ giấy xem như để xin nghĩ, rời đi một tuần liền. Các em có biết lý do xin nghỉ của em ấy là gì không? Lại đây, bạn học Hứa Đình Sinh, tự em nói cho mọi người nghe đi.

Về chuyện này, phần lớn mọi người ở bên dưới đều đã được nghe nói qua. Những người không biết thì cũng đã hỏi thăm bạn bè của mình rồi. Míc ca rô được đưa đến bên miệng, Hứa Đình Sinh mím môi không thốt lên lời, nhớ đến bản thân mình bây giờ cũng là người hơn ba mươi tuổi rồi. Còn nói cái quái gì vậy chứ.

– Tôi kêu em nói, em phải nói.

Chủ nhiệm văn phòng lại nhấn mạnh.

Hứa Đình Sinh đành phải thấp giọng nói:

– Thế giới lớn như vậy, em muốn đi xem.

– Nói to lên, nói cho rõ ràng.

– Thế giới lớn như vậy, em muốn đi xem.

Hứa Đình Sinh lớn tiếng lặp lại lần nữa. Kỳ thật anh muốn nói là, thế giới lớn như vậy, em trở về nhìn xem. Sau khi nói xong, Hứa Đình Sinh thật muốn tìm lỗ mà chui vào. Điều không hài hòa chính là âm thanh trầm trồ khen ngợi ở bên dưới, trong đó đại đa số là tiếng nói của nữ sinh. Thiếu chút nữa đã quên mất, đây là một niên đại có chút nghệ thuật.

– Nói rất hay, thế giới lớn như vậy, tốt nghiệp thi đại học xong hẵng đi xem. Hiện tại không nỗ lực học tập, còn muốn nhìn thế giới sao? Về nhà chống lưng lên trời  úp mặt nhìn vào khoai lang cát vàng đi. Rất nhiều bạn học ghi giấy xinh phép trốn học bốn năm ngày.

Cuối cùng chủ nghiệm văn phòng cũng tổng kết lại chuyện thứ hai rồi.

– Chuyện cuối cùng là, trong buổi học sáng nay đã xảy ra ẩu đả đánh nhau. Tin rằng rất nhiều bạn học đã nhìn thấy. Người ra tay trước khiến mọi chuyện phát triển đến tình trạng kia chính là bạn học Hứa. Bạn học Hứa đây rất dũng cảm, một mình xông vào tám người, em muốn đánh mấy người? Em xem trường học là lôi đài thi đấu quyền anh sao?

Míc ca rô được đưa đến bên miệng, trong đầu Hứa Đình Sinh tự dưng bốc lên một câu rất không đúng thời điểm, Chung Tử Đơn đã từng nói: Tôi muốn đánh mười người. Đương nhiên anh cũng không nói như vậy. Da mặt anh thật sự không gánh được. Đứng trên đài này mỗi một giây đều rất giày vò. Hứa Đình Sinh sợ chủ nhiệm tiếp tục dây dưa, thế nên rất chủ động tự kiểm điểm bản thân:

– Em sai rồi. Là em tự do đi du lịch, lại thêm cái tính phản nghịch, ngu ngốc lố bịch. Em thật sự xin lỗi nhà trường, xin lỗi cha mẹ, xin lỗi các bạn học, cũng như đã phụ sự kỳ vọng của thầy giáo viên… Em nhất định sẽ sửa chữa, nỗ lực học tập, tranh thủ đạt thành tích tốt trong kỳ thi thử tháng sau. Trong kỳ thi đại học sẽ đạt được thành tích tốt hơn nữa, sau đó sẽ quay về trường báo điểm với các thầy cô đặc biệt là thầy Chu.

Kiếp trước, Hứa Đình Sinh đã đọc không ít bản kiểm điểm của các học ính, thế nên anh vẫn biết phải tự kiểm điểm như thế nào đấy. Cuối cùng anh còn nhắc đến thầy Chu, là bởi vì lúc trước Chủ nhiệm văn phòng có nói giáo viên không thể bao che cho học sinh, hiển nhiên là có hàm ý sâu xa, Hứa Đình Sinh cảm thấy thật có lỗi với thầy Chu.

Thời gian trôi qua không ít, Hứa Đình Sinh tự kiểm điểm cũng rất thành khẩn, chủ nhiệm cũng không nói thêm gì nữa, trực tiếp tuyên bố kết quả. Mấy tội của Hứa Đình Sinh cộng lại, rốt cuộc bị phạt lưu ban, thuận tiện cũng thông báo xử phạt các học sinh tham gia ẩu đả, cuối cùng hy vọng các học sinh khác lấy đso mà làm gương.

Hoàng Á Minh và Phó Thành đều bị cảnh cáo.

Rốt cuộc cũng tản đi.

Hứa Đình Sinh cúi thấp đầu, trước vô số ánh mắt bàn tán mặt mày ủ rũ quay về lớp. Lúc đi ngang qua văn phòng giáo viên, thầy Chu chợt vỗ bả vai anh:

– Học tập tốt, chuyện xử phạt đã có thầy giải quyết rồi.

Hứa Đình Sinh chợt cảm thấy nên xin lỗi mấy học sinh kiếp trước bị anh đẩy lên đài.

Thật sự là xấu hổ, xấu hổ chết người mất. Chuyện thứ nhật quả thật là xấu hổ muốn chết rồi. Hứa Đình Sinh nằm gục trên bàn học, không dám ngẩng đầu. Loại chuyện này, Hứa Đình Sinh tâm lý 31 tuổi cũng không thể bình tĩnh được, ngược lại còn thấy mất mặt hơn.

Mà phản ứng của những người khác cũng không giống với suy nghĩ của Hứa Đình Sinh. Xong tiết thứ ba, còn có mấy nam sinh chạy đến vỗ vỗ bả vai anh:

– Đình Sinh rất có phong cách!

“Phong cách” từ này đã sớm biến mất khỏi từ điển của Hứa Đình Sinh rồi. Trong mắt của anh Phong cách là làm, không làm thì sẽ không phải chết. Loại chuyện ngu đần chỉ có hươu bào mới làm ra được này, hạ bớt “cái tôi” đi mới là vương đạo.

Nhưng thời đại này cũng không phải thế, lúc họ khen anh là “phong cách” thật sự là khen chứ không có ác ý gì.

Xem ra trong mắt người khác Hứa Đình Sinh thật sự phong cách rồi, đặc biệt là trong mắt các nữ sinh.

Các nữ sinh thời ấy chia làm hai nhóm, một nhóm theo chủ nghĩa lãng mạn thích nam sinh biết đàn hát, đá bóng và đánh nhau.

Đàn hát thì không cần nói, dù ở là thời nào thì đó đều là lợi khí để tán gái. Hứa Đình Sinh hát hay hay không thì các nữ sinh còn chưa biết, ít nhất thì chuyện anh nửa đêm ở trên mái nhà nâng cốc hát vang cũng đã rất “soái” rồi.

– Nghe nói cậu ấy chơi được ghi-ta, nhà trường là thông qua tiếng ghi-ta mà truy ra thủ phạm trên mái nhà là cậu ấy đấy.

– Hi, mình muốn nghe cậu ấy ở trên mái nhà vừa đệm đàn vừa hát, chỉ hát cho mình mình nghe thôi.

Những tin tức nho nhỏ này Hứa Đình Sinh cũng không biết. Nếu như Hứa Đình Sinh biết nhà trường thông qua tiếng đàn mà bắt tội mình thì nhất định đã kêu to oan uổng rồi. Bởi vì anh khẳng định, vô cùng chắc chắn là bản thân anh chưa từng đụng vào đàn ghi ta, huống hồ còn là vừa đàn vừa hát.

Năm 2002,  World cup được tổ chức đồng thời ở hai nước Hàn Quốc và Nhật Bản. Lần đầu tiên, Trung Quốc lọt vào danh sách ba mươi sáu đội tham gia chung kết World cup, kéo theo đó là một làn bóng đá nóng hổi. Tuy rằng, ba trận đá vòng bảng của đội Trung Quốc đều một mực không cầu tiến, nhưng lúc này ở trong sân trường bóng đá vẫn được hoan nghênh hơn bóng rổ. Hứa Đình Sinh là nòng cốt trong đội bóng đá của trường, ai mang quần áo số 10. Rất nhiều nữ sinh đã từng xem anh chơi bóng. Với những người xem đá bóng là để theo phong trào như bọn họ thì số 10 là lợi hại nhất.

Thời điểm này những tình tiết đánh nhau trong trong hệ liệt phim Young and Dangerous của Hồng Kong còn rất nóng hổi, đang dần dần truyền bá rộng rãi trên mạng. Vì vậy, trong tưởng tượng của những cô bé nhỏ này, đàn ông thì nên vươn trải trong giang hồ, thù hận hay ân nghĩa thì cũng phải lạnh lùng tàn nhẫn như Trần Hạo Nam. Cũng nên giống như Lưu Đức Hoa, đập tủ kính tiệm áo cưới, lấy bộ váy cưới đẹp nhất cho Ngô Thiến Liên, mũi phun đầy máu chở cô ấy đi đua xe.

Vì thế, trong mắt các cô bạn nhỏ, loại nam sinh xấu xa này thật sự đáng yêu. Nam sinh đương nhiên phải đánh nhau, bất quá những người được xếp vào danh sách người tốt trong bại hoại này cũng không phải là Ô Nha, không thể là Tang Bưu, mà bạn phải là Trần Hạo Nam, phải là người xấu chính diện. Hứa Đình Sinh có phải không?

Đương nhiên là phải, bởi vì nhân vật phản diện xấu xa Bảo Minh đã in sâu vào lòng người, Hứa Đình Sinh đối lập với bọn chúng nhất định là chính diện. Ngay cả người ngoan ngoãn như Đàm Thanh Linh cũng nói với Hoàng Á Minh rằng: Đáng đánh.

Tình tiết Hứa Đình Sinh bị người ta đè lên mặt đất đánh không ai để ý, chủ nhiệm văn phòng đã nói gì chứ. Một mình anh lao vào tám người.

– Có một tin tức nho nhỏ, một mình cậu ấy trước tiên đã quật ngã ba tên.

– Có tin tức nữa đây, lúc nãy có một nữ sinh đứng sau lưng giật giật góc áo cậu ta. Tuy rằng không nhìn rõ là ai nhưng khẳng định là rất xinh đẹp. Đây có phải là đánh nhau vì nữ sinh kia không? Là anh hùng nổi giận vì hồng nhan sao?

– Thật lãng tử, nhưng có lẽ mình nên là nhân vật nữ chính.

Còn có một nhóm nữ sinh khác, bản thân bọn họ đều cần cù chăm học, cũng ưa thích những nam sinh thích đọc sách, thật sự không thích người văn vẽ, cũng không thích người hay gây chuyện.

– Hứa Đình Sinh kia đã từng có bài đăng trên bái thanh niên Tiệm hải rồi.

– Mình cảm thấy câu thế giới lớn như vậy em muốn đi xem rất hữu tình đấy.

– Nói là đi du lịch một chuyến sao? Không biết cậu ấy có thiếu bạn đồng hành không?

– Lại rung động rồi.

– Ha…

– Nghe nói ở trong văn phòng giáo viên cậu ấy nói kì thi thử sắp đến sẽ lọt tốp 20 đấy. Thật chờ mong cậu ấy có thể làm được, như vậy sẽ quá hoàn mỹ rồi.

– Khẳng định là vì lấy lòng giáo viên thôi, bọn họ nói căn bản của cậu ta không tốt, rất nhiều người chờ mong để chê cười đấy.

– Bây giờ cậu ấy náo động như thế, khó tránh khỏi bị người ta ghen ghét. Kỳ thật không làm được cũng không sao, có tiến bộ là tốt rồi.

– Mình đánh bạc cậu ấy có thể làm được, đến lúc đó tức chết đám người kia.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN