Tôi Chỉ Cương Lên Với Em!! - Chương 17: Yêu thương?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
846


Tôi Chỉ Cương Lên Với Em!!


Chương 17: Yêu thương?


“Khá lắm!!” Gia Khiêm vỗ vai cô khen ngợi

“Quá khen!” Cô cũng đỏ mày đỏ mặt nhận lời khen của anh

Không lâu sau đó, Matthew cũng tự biết nhiệm vụ của mình mà nhấc điện thoại nói chuyện với Hồng Hoa kể ra chỗ Kim gia đang ẩn nấp, có lẽ hắn ta đang đắc ý vội mừng mà nhấm nhấp ít rượu vang rồi

“Kim gia thù dai thật đấy!” Gia Khiêm lên tiếng

“Kể cũng lâu…về vụ năm đó!” Matthew đáp lời

Cô ngồi im như trời trồng mà hóng chuyện thật ra cô cũng không muốn biết những chuyện này đâu, biết nhiều cũng không hẳn là tốt. Nhưng chẳng lẽ bây giờ lại đi ra ngoài vậy thì bất lịch sự lắm…..

“Cũng tại cô ta….” Matthew nói thì liền bị Diệp Thần cắt ngang

“Làm sao?” Vương thần cười lạnh nụ cười đầy ẩn ý, đôi môi nhếch lên

“Thôi được rồi! Tôi đói đi ăn đi” Gia Khiêm đánh tan bầu không khí căn thẳng

Nghe tới đồ ăn, ánh mắt cô sáng rực. Đúng rồi, đừng nói nữa mau mau đi ăn đi. Cô thầm nghĩ mà vội mừng, phấn khích

“Thần! Đi không?” Gia Khiêm đá mắt nhìn Diệp Thần, uể oải, mời thì không được mà mời cũng không được

“Ừ!” Anh lạnh nhạt trả lời, thật ra anh cũng không đói nhưng thấy ánh mắt hứng khởi của cô nên mới đồng ý đi, nếu như hai người đang ăn lại làm gì nhau chẳng phải lại thiệt cho anh quá sao??

Matthew thì há hốc mồm mà cạn lời chẳng phải vừa mới ăn đó sao?? Ai mà cưới cô nàng này về nhà chắc không bao giờ sợ thức ăn bị thừa rồi, đôi khi còn sự thiếu nữa…

Bất chợt, cô nhớ lại một chuyện cô cần phải làm, nhất định phải làm nữa

“Vương Tổng!” Cô bất ngờ lên tiếng

“Nói!” Anh lạnh lùng nhìn cô, ánh mắt sắc lạnh đến rợn người. Như Gia Khiêm và Diệp Thần đang đấu đá nhau vậy

“Tôi muốn nhờ anh một chuyện!” Cô cười trừ, ánh mắt đầy lo lắng nói

“Chuyện gì?” Anh nhìn cô, hỏi

“Tôi có thể mượn Gia Khiêm một chút được không??” Cô định xin anh cho cô mượn một ít tiền, hoặc điện thoại nhưng nhìn ánh mắt này chắc cô không đỡ nổi

“Tại sao không phải là tôi?” Anh sát khí giờ lại chồng chất thêm, hắn ta chỉ là người thân cận của tôi (bạn thân hắn), tại sao lại mượn hắn thay vì là anh chứ?

“Tôi có chút chuyện đó mà!” Mồ hôi chảy xuống. Trời ơi! Từ khi sinh ra tới giờ con chưa bao giờ áp lực như thế này…

Cô vừa mới dứt lời, anh liền cầm tay cô đi ra ngoài, để lại hai bóng hình thảm thương. Muốn cạnh tranh? Được thôi!

Anh mở cửa xe, đẩy cô vào, anh cũng nhanh chóng vào xe, hai tay cầm vô lăng, giọng âm trầm hỏi

“Muốn gì?” Anh nhìn chằm chằm vào phía trước cửa kính xe

“Tôi đã nói không có gì mà….” Cô ấp úng nói, hai tay chà sát vào nhau hồi hộp

Anh quay người sang cô, bàn tay chạm nhẹ chiếc cằm nhỏ, đôi mắt đầy hàm ý sắc sảo

“Tôi bảo em nói!! Nhanh!” Giọng nói đó, ánh mắt đó lúc nào cũng muốn độc chiếm sở hữu cho riêng mình, như muốn che chở nhưng lại tạo cho người khác cảm giác sợ hãi lẫn sự khó chịu

“Tôi…tôi chỉ muốn xin mượn điện thoại thôi mà!” Cô lắp bắp nói, cô sợ rằng trễ nãi thời gian công việc của anh, vậy mà còm dám lớn tiếng với mình, đúng là đồ độc ác

“Có chuyện gì cứ nói với tôi! Bộ tôi không có tiền?” Anh tiến lên, hai người đã sắp môi chạm môi, hắn còn có thể nghe được tiếng đập mạnh ở tim cô

“Tôi biết rồi! Không cần phải gần vậy đâu!” Cô đẩy anh ra người quay đầu sang cửa kính xe, hai má đỏ bừng bừng cũng đã nguội lạnh

“Có gì phải ngại? Còn gì tôi còn chưa thấy ở em sao?” Khoé môi cong lên, giọng nói có phần chọc tức cô, hắn ta nâng cằm cô lên, làm cô không muốn nhưng phải nhìn hắn

“Xin Vương Tổng giữ tự trọng! ” Hai ánh mắt kiên quyết nhìn anh không chịu khuất phục, hắn ta là ác ma chăng?

“Tình nhân nhỏ bé của tôi! Em hay lắm! ” Diệp Thần nói, anh nhấn mạnh chữ tình nhân, đối với anh mà nói tình nhân ảnh thay như thay áo, ra là cô cũng chỉ xếp vào những thứ rẻ tiền như thế. Nhưng cô nào biết những người phụ nữ khác làm tất cả chỉ muốn làm tình nhân thôi chăng?

“Tình nhân? Xin lỗi tôi không muốn làm thứ tình nhân rẻ tiền như vậy! Và không phải tôi chỉ là một người qua đường của anh thôi sao?” Cô cười nhạt.

Anh bực tức bóp mạnh cằm của cô, nhưng hình như cô không hề có ý định rút lại những lời đó

“Dù sao thì em cũng là món đồ chơi của tôi! Tôi chưa chơi xong em nghĩ em thoát được sao?” Anh với ánh mắt sắc lạnh nói một câu với âm điệu âm trầm khiến người khác phải bỏ qua câu nói đó mà ngã gục xuống hầu hạ cho anh

“Ngộ nhận!” Cô vứt lại cho anh câu nói đó rồi tay mở cửa xe ra ngoài thì bị anh nắm tay lại. Cô không ngần ngại mà rút khẩu súng mà anh đã cho, họng súng kê vào thái dương của anh

“Em dám bắn?” Anh trừng mắt nhìn cô, làm cô có một chút nao núng cô chỉ muốn thoát khỏi đây

“Tại sao lại không?” Cô cười cợt

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN