Tự Cẩm - Chương 13: Dư Thất
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
152


Tự Cẩm


Chương 13: Dư Thất


Editor: Mộc Yên Chi

Khương Trạm ngắm nghía chén trà không, chờ được Khương Tự tâng bốc hỏi tới.

Khương Tự vừa bực mình vừa buồn cười, càng nhiều hơn nữa là nghĩ lại mà sợ.

“Nói như vậy, là người thứ ba cứu được nhị ca?”

“Đúng vậy, đây chính là ân nhân cứu mạng của ta! Vốn nên là mời người ta uống rượu ở tửu lâu tốt nhất trên kinh thành, nghĩ đến muội muội đang ở nhà chờ ta, chỉ có thể ngày khác lại đến nhà cảm ơn.” Khương Trạm đem chén trà để xuống, một mặt tiếc nuối, “Vô cùng thất lễ.”

Khương Tự cẩn thận hỏi quá trình, chưa phát hiện bản thân lo lắng cho Khương Trạm.

Người muốn giết huynh trưởng tám chín phần mười là người hãm hại trâu Ngự Sử, đối phương thấy được bộ dáng huynh trưởng, về sau có thể hay gây bất lợi với huynh trưởng hay không?

“Nhị ca nói muốn đến nhà cảm ơn, nói như vậy huynh biết họ tên chỗ ở của ân nhân cứu mạng?”

“Đúng vậy, hắn tên Dư Thất, nhắc tới cũng thật khéo, ở ngay ngõ Tước Tử cách nhà ta không xa —— “

Câu nói kế tiếp Khương Tự một chữ cũng không nghe lọt tai, một phát nắm lấy ống tay áo Khương Tự, bởi vì quá dùng sức gân xanh mu bàn tay nhô lên: “Hắn thật tên Dư Thất?”

Khương Trạm kinh ngạc nhìn xem thần sắc đại biến Khương Tự, không biết làm sao nói: “Tứ muội làm sao vậy?”

Khương Tự thoáng hoàn hồn, buông ống tay áo Khương Trạm ống ra, mượn động tác giơ tay lên đem tóc rối mân đến sau tai che giấu luống cuống, nhưng dù che giấu thế nào sắc mặt vẫn tái nhợt, trong chốc lát khó khôi phục.

Khương Trạm nghi ngờ quan sát Khương Tự: “Hay là muội muội quen biết Dư Thất?”

Khương Tự miễn cưỡng cười cười, nhưng ở trong lòng nàng hai chữ “Dư Thất” đang lay động, đong đưa làm tâm thần nàng có chút không tập trung.

“Bộ dạng Dư Thất kia ra sao?”

“A?” Khương Trạm nháy mắt mấy cái.

Kỳ lạ, muội muội hỏi tướng mạo một cái nam nhân làm cái gì?

Thấy Khương Trạm không nói lời nào, Khương Tự hỏi lại: “Có phải tướng mạo vô cùng tốt hay không, coi như là mỹ nam tử hiếm thấy?”

Khương Trạm càng không muốn nói chuyện.

Khó trách muội muội đối với Dư Thất ca hiếu kỳ như vậy, thì ra là đã thấy qua. Dư Thất ca dáng dấp yêu nghiệt như vậy, muội muội khó mà quên là chuyện quá bình thường.

Nếu như Dư Thất muội muội biết chính là Dư Thất kia, chẳng phải là có cơ hội tiếp xúc?

Chuyện này không thể được, Dư Thất ca có thể xuất hiện ở thanh lâu gần đó, có thể thấy được là loại người phong lưu, người như vậy làm bằng hữu dĩ nhiên chí thú hợp nhau, nhưng không hợp làm muội phu hắn.

“Không có đâu, Dư Thất ca là loại hán tử cao lớn thô kệch, không phải vậy sao có thể cứu nhị ca ngươi ở trong nước lửa chứ?” Khương Trạm âm thầm vì chính mình nhanh trí giơ ngón tay cái lên.

Khương Tự nhẹ nhàng thở ra, nụ cười nhẹ nhõm nhiều hơn: “Chuyện kia nhị ca cần phải nhớ mời người ta uống rượu, tích thủy chi ân đương dũng tuyền tương báo*, huống chi ơn cứu mạng chứ.”

*Sơ lược là: Ơn bằng giọt nước cũng coi như suối tuôn mà đáp đền

Xem ra là nàng quá nhạy cảm, trên đời này họ Dư xếp hạng thứ bảy nam tử đếm không hết, huống chi nàng quen biết người tên Dư Thất kia chẳng qua là dùng tên giả.

“Tứ muội cũng quen biết người tên Dư Thất?” Khương Trạm không yên lòng một câu hỏi đến cùng.

“Có một lần đi ra ngoài trong lúc vô tình đụng phải một vị gọi là Dư Thất, lúc ấy còn không vui cãi nhau ầm ĩ một chút, cho nên có chút ấn tượng.”

“Người kia diện mạo tựa Phan An?”

Diện mạo tựa Phan An a? Khương Tự không khỏi nhớ lại một chút.

Người kia xác thực ngày thường vô cùng tốt, như minh châu chiếu sáng rạng rỡ. Hình dạng Phan An nàng chỉ đọc qua ở trong sách, nếu như là không phải dường như… Bình tĩnh mà xem xét, người kia có lẽ là so với Phan An ít mấy phần mùi son phấn, nhiều mấy phần anh lãng.

Thế nhưng là cho dù tướng mạo tốt thì thế nào? Nàng nhận biết “Dư Thất”, là tên hỗn đản mà.

“Không có, người kia một mặt dữ tợn, hung thần ác sát, không phải người tốt.” Từ ngữ không tốt liên tiếp từ trong miệng Khương Tự thốt ra.

“Vậy người chúng ta gặp khẳng định không phải cùng một người. Mặc dù Dư Thất ca cao lớn thô kệch, nhìn một cái chính là người tốt đấy.”

“Trước không nhắc tới việc này, nhị ca về sau làm việc cũng không nên ở lại gây thêm rắc rối, lần này ngươi bị người nọ nhìn thấy mặt, nói không chừng có phiền phức.” Lo lắng trong lòng Khương Tự cũng không tiêu tan.

“Chờ người kia biết ta là Nhị công tử phủ Đông Bình bá, cũng không dám làm loạn.” Khương Trạm lơ đễnh nói.

Hắn cũng không phải là dù dọa lớn như thế, cũng không thể bởi vì việc này về sau núp ở trong nhà không ra khỏi cửa được.

Nói thêm nữa, mặc kệ phủ Đông Bình bá ở bên trong huân quý địa vị như thế nào, bỗng dưng một vị công tử chết đột ngột tất nhiên sẽ gây nên hoang mang, cùng với cái chết lặng yên không tiếng động của một người dân thường cũng không giống nhau.

“Tóm lại nhị ca về sau ít đi ra ngoài, đi ra ngoài cần phải cẩn thận một chút.”

Khương Tự chợt nhớ tới kiếp trước Khương Trạm chết chính là do công tử bột Dương Thành Tài giết hại, mà Dương Thành Tài chính là cháu của Lễ bộ Thượng thư…

Ở trong đó hẳn là có mối quan hệ gì đó?

Cũng không đúng, kiếp trước nàng cũng không có để nhị ca đi đầu ngõ tối Bích Xuân lâu đầu kia.

“Tiểu thư——” ngoài cửa truyền đến tiếng gọi của A Man.

Khương Tự thu hồi suy nghĩ, gọi A Man bước vào.

A Man buớc nhanh tới bên người Khương Tự: “Tiểu thư, nhị lão gia trở về, lúc này đang ngăn cản đại lão gia kiểm kê sính lễ đây.”

“Qủa nhiên nhị thúc muốn phá hỏng chuyện này!” Khương Trạm giọng căm hận nói.

Bình thường nhị thúc hắn ngược lại là người hiền lành, nhưng đối với tổ mẫu hiếu thuận nhất, trong chuyện này tuyệt đối sẽ nghe tổ mẫu.

“Đi xem một chút.” Khương Tự đứng dậy đi ra ngoài.

Khương Trạm vội vàng đuổi theo.

An quốc công phủ đưa tới sính lễ thu xếp để ở Hoa Minh đường trong khố phòng nhỏ, trước khố phòng khương an thành đương nổi giận: “Nhị đệ, ngươi nhanh chóng tránh ra cho ta, đừng làm lỡ việc ta đi An quốc công phủ từ hôn!”

Giọng nói ôn hòa truyền đến: “Đại ca, ca trước hết nghe ta nói. Sự tình ta đều biết, không phải chỉ là tiểu tử An quốc công phủ kia tuổi nhỏ không biết gì làm chuyện hồ đồ a, cố gắng giải quyết là được rồi.”

“Giải quyết như thế nào?”

“Quốc công phủ muốn cho nữ tử kia làm lương thiếp, đừng nói đại ca sinh khí, ta là Nhị thúc cũng không hài lòng việc này. Một nữ tử bình thường, cho chút tiền bạc đuổi là được, chờ Tự Nhi gả đi, dựa vào Tự Nhi đoan chính còn không thể để hỗn tiểu tử kia an phận sao? Đại ca, từ hôn quả thực không phải việc làm sáng suốt, hiện tại ham muốn thống khoái nhất thời, nhưng tương lai Tự Nhi làm sao bây giờ đây?”

Khương Tự lẳng lặng đứng tại cách đó không xa, nghe Khương Nhị lão gia nói một phen suýt nữa nhịn không được vỗ tay.

Nhị thúc thật là năng ngôn thiện đạo*!

*Ý chỉ sở trường ăn nói

Khương Trạm vừa muốn mở miệng, Khương Tự nhẹ nhàng kéo hắn một chút, đi ra phía trước.

“Tự Nhi tới.” Khương Nhị lão gia gặp Khương Tự đi tới, lộ ra nụ cười ôn hòa.

Khương Tự nhẹ nhàng uốn gối, gọn gàng dứt khoát nói: “Nhị thúc không cần quan tâm thay chất nữ. Trong mắt của cháu, có thể rời xa nam nhân như quý Tam công tử, cho dù làm gái lỡ thì cả một đời đều phải cười trộm.”

“Tự Nhi, con còn nhỏ, đâu có hiểu rõ nỗi khó xử làm gái lỡ thì —— “

Khương Tự nhìn khương an thành cười ngọt ngào: “Phụ thân, nữ nhi nếu là muốn làm gái lỡ thì cả một đời, cha vui lòng nuôi con không?”

“Đương nhiên vui lòng!” Khương an thành không chút do dự nói.

Khương Trạm theo sau vỗ ngực một cái: “Tứ muội yên tâm, muội thật không muốn nguyện ý lấy chồng, còn có ca ca đây. Ai dám lời đàm tiếu ta liền đánh người đó!”

Ý cười ở hóe miệng Khương Tự càng rõ ràng hơn.

Phụ thân của nàng và huynh trưởng đều không phải là loại người thông minh kia, thậm chí lại bởi vì miệng lưỡi dẻo quẹo của người khác mà nhận định sai lầm, nhưng với nàng yêu thương lại không trộn lẫn một tia tạp chất.

“Nhị thúc người nhìn, phụ thân cùng nhị ca đều không chê cháu đây. Hay là người nói cảm thấy chất nữ không gả ra ngoài được làm cho người mất mặt?”

Thần sắc Khương an thành không tốt nhìn chằm chằm Khương Nhị lão gia.

Khuê nữ hắn hắn còn không có ghét bỏ, người khác là cái thá gì, dựa vào cái gì thay hắn ghét bỏ?

“Tự Nhi tại sao nói như thế? Nhị thúc không phải ý tứ này —— “

Khương an thành tung chân đá Khương Trạm một cước: “Để cho ngươi hỗ trợ lão tử, ngươi lại đi chỗ nào phóng túng? Còn không lo làm việc!”

Khương Nhị lão gia bị Khương Tự một phen ép buộc làm cho không tiện mở miệng, trầm mặt xử tại chỗ cũ nhìn phụ tử khương an thành chỉ huy hạ nhân vận chuyển sính lễ.

“Nhị thúc nhường một chút, nện trúng chân người sẽ không tốt.” Khương Tự cười tủm tỉm nói.

Khương Nhị lão gia nhìn chằm chằm Khương Tự một hồi lâu, mới cười cười rời đi.

Tính tình Nhị thúc thật là tốt mà, cái này cũng không tức giận.

Khóe miệng Khương Tự lướt qua một vòng cười nhạt.

Một bên khác Quách thị trở lại An quốc công phủ, xe ngựa lại bị người gác cổng ngăn cản: “Hôm nay phủ thượng chúng tôi không tiếp khách, thỉnh khách nhân ngày khác trở lại đi.”

Lâm thời thuê xe ngựa bình thường đến, người gác cổng phủ An quốc công đương nhiên không nhận ra.

“Cẩn thận mở mắt nhìn một cái, trong xe là thế tử phu nhân!” Nha hoàn Quách thị nhấc rèm cửa sổ xe ra trách mắng.

Người gác cổng lấy làm kinh hãi, vội vàng mở cửa.

Quách thị đến thẳng nơi ở của An quốc công phu nhân Vệ thị.

“Thế nào, nói chuyện tốt sao?” Vệ thị thần sắc mỏi mệt hỏi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN