Nghịch Thiên Kỹ - Chương 16: Thất lạc
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
127


Nghịch Thiên Kỹ


Chương 16: Thất lạc


Sau khi ba gia tộc kia rời khỏi, trong võ trường chỉ còn lại ba người Đường Sầm và người nhà họ Hàn cùng với sự đau đớn về nỗi mất mát to lớn và sự tam giã của gia tộc họ

– Đường Thành chủ, Hàn gia chúng tôi có thể tránh được kiếp nạn này đều là nhờ sự tương trợ trượng nghĩa của ngài. Hàn gia không biết lấy gì báo đáp. Sau này, nếu thành chủ có bất cứ yêu cầu gì, Hàn gia chúng tôi sẽ dốc toàn lực giúp đỡ.” Hàn Thiên Quần cảm kích nói.

– Hàn bá phụ khách khí rồi, cháu và Kiếm Phong cũng coi như huynh đệ, cháu không có cách nào để báo thù giúp Kiếm Phong, nay vì Hàn gia làm một chút chuyện nhỏ cũng là việc nên làm. Chẳng biết sau này Hàn bá phụ đã có tính toán gì chưa. – Đường Sầm hỏi.

– Còn có thể tính toán được gì nữa, sau khi Hàn Gia tan rã, Hàn mỗ lui vể ở ẩn, sống những ngày tháng yên tịnh. – Giọng nói của Hàn Thiên Quần đượm vẻ cô đơn.

– Như vậy cũng tốt, Hàn bá phụ đã lao lực mấy chục năm qua, cũng nên nghỉ ngơi rồi. Vừa hay trong Đường phủ vẫn còn một vài viện trống, chi bằng Hàn bá phụ cùng với các vị huynh muội tới sống, chăm sóc lẫn nhau, thế có được không?. Ánh mắt Đường Sầm có chút mong đợi.

– Ý tốt của Đường thành chủ Hàn mỗ vô cùng cảm kích, nhưng lão già ta không muốn làm phiền thành chủ thêm nữa. – Hàn Thiên Quần nhẹ nhàng đáp.

Đường Sầm làm như không nghe thấy những lời từ chối của Hàn Thiên Quần, tiếp tục nói: 

– Nếu bá phụ đã không muốn như vậy thì ta cũng không miễn cưỡng thêm nữa, chỉ là Phong Tuyết tuổi vẫn còn rất nhỏ, mọi người mang theo nó đi cũng không tiện, gần đây ta cũng muốn thu nhận đồ đệ, chi bằng để ta thu nhận Phong Tuyết làm học trò, cũng vừa là để thay Kiếm Phong chăm sóc vợ con huynh ấy.

Hàn Phong Tuyết ngẩn người, sao tự nhiên lại lôi hắn vào chuyện này. Trong lòng hắn không khỏi nghi ngờ, trước kia chưa từng gặp Đường Sầm, nhưng nghe hắn nói có vẻ như hắn và phụ thân vô cùng thân thiết. Nghe Đường Sầm nói như vậy, Hàn Thiên Quần hướng ánh mắt về phía Mộ Dung Tình và Hàn Phong Tuyết. Mộ Dung Tình bước tới, nói:

– Đường đại ca, ý tốt của ngài ta xin ghi tạc trong lòng. Nhưng tư chất của Phong Tuyết ngu dốt, chỉ sợ không có cái phúc phận ấy. Ta cũng lâu lắm rồi chưa về thăm cha mẹ, ta muốn dẫn Phong Tuyết về cùng sống với ông bà ngoại, ta cũng tiên đường chăm sóc cha mẹ. Nếu như ngài muốn nạp đồ đệ, đám hậu bối Hàn gia chúng ta có rất nhiều người vô cũng ưu tú, người có thể chọn lấy một người, có Đường đại ca huynh dạy dỗ, ta tin rằng bọn chúng nhất định vô cùng vui mừng.

Đường Sầm lộ ra một chút thất vọng, nói: 

– Nếu muội đã quyết định như vậy, ta cũng không miễn cưỡng nữa. Vậy ta sẽ thu nhận một đệ tử khác.

Vừa nói xong, hắn quay người xuống phía đám đông hỏi:

– Trong số các bạn tiểu huynh đài ở đây có ai bằng lòng làm đồ đệ của Hàn mỗ ta không?

Đường Sầm vừa dứt lời, tất cả mọi người đều chen chúc nhau mang con cháu của mình lên phía trước. Hàn gia đang phải đối mặt với sự giải tán, công pháp và kỹ năng cũng bị cướp mất, không ai biết tương lai sẽ như thế nào, đột nhiên lại có một cao thủ giáo vương muốn thu nhận đệ tử, ai ai cũng muốn nắm lấy cơ hội này. Cuối cùng, Đường Sầm chọn Hàn Mộng làm đệ tử. Hàn Kiếm Long lộ rõ vẻ vui mừng trong khi những người khác lại vô cùng thất vọng.
Sau đó, ba người nhà Đường Sầm cũng cáo từ, Hàn Mộng định sẽ ở lại với gia tộc thêm một ngày nữa, ngày mai sẽ đi tới thành phủ bái sư. Hàn Thiên Quần cất tiếng: 

– Sự mất mát ngày hôm nay của Hàn gia đều do sai lầm của một gia chủ như ta. Từ ngày hôm nay trở đi, Hàn gia chúng ta tạm thời giải tán.

Nghe những lời nói của Hàn Thiên Quân, võ trường bỗng chốc trở nên vô cùng yên tĩnh. Có người cất tiếng nói: 

– Tộc trưởng, người nói Hàn gia chúng ta tạm thời giải tán, ý của ngài nghĩa là chúng ta sẽ có ngày “Đông Sơn tái khởi” sao?

Nghe câu hỏi của hắn, tất cả mọi người đều nhìn Hàn Thiên Quân với ánh mắt mong chờ, đây cũng chính la thắc mắc trong lòng tất cả mọi người. Dẫu sao thì gia tộc cũng đã in sâu trong lòng mỗi người, ai ai cũng hi vọng gia tộc có thể đứng lên một lần nữa.

– Đúng vậy, chỉ là giải tán tạm thời, đây chẳng qua chỉ là kế hoạch tạm thời thôi. Mỗi người cầm lấy một chút tiền bạc, số còn lại dùng cho việc gây dựng lại gia tộc. Sau này, các ngươi phải dựa vào chính mình, không ai được phép từ bỏ việc tu luyện. Chỉ có thực lực mới là gốc dễ căn bản nhất. – Hàn Thiên Quân nói.

Nghe được những lời khẳng định của Hàn Thiên Quân, mọi người trong võ trường đều vui mừng. Họ cũng đã tìm được mục tiêu để phấn đấu. Tuy nhiên, vẫn có một số người thắc mắc hỏi: “Tộc trưởng, người nói rằng gia tộc chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu, vậy ba gia tộc kia sẽ để yên cho chúng ta bắt đầu lại hay sao?”

Hắn dứt lời, tất cả mọi người đều nheo mày lại, vừa mới nghe được lời gia trưởng nói sẽ bắt đầu lại từ đầu, phút chốc đều vui mừng mà quên đi mất sự thật, thậm chí ngay cả một việc đơn giản như vậy mà cũng không nghĩ tới. Tam đại thế gia nếu đã có thể bức ép Hàn gia một lần, thì đương nhiên họ cũng có thể làm lần thứ hai, thứ ba.

Nhiều người thầm nghĩ :“ Chắc đó chỉ là những lời an ủi của tộc trưởng mà thôi”.

– Các ngươi sợ sao, gia tộc chúng ta muốn xây dựng lại từ đầu thì đương nhiên khó khăn sẽ tầng tầng lớp lớp, vì vậy ta mới muốn các ngươi mạnh mẽ, tuyệt đối không được từ bỏ việc tu luyện, gia tộc vẫn cần các ngươi. Ta có lòng tin như vậy tất có nguyên nhân của nó, nhưng việc này vô cùng hệ trọng, nếu tin tức này bị lộ ra ngoài thì gia tộc chúng ta sẽ kết thúc thực sự. Vì vậy ta không thể nói cho các ngươi biết tất cả. Điều ta có thể nói với các ngươi là: Tương lai sẽ có một ngày, khi con cháu Hàn gia chúng ta có một người có thể nắm chắc mọi việc trong tay, người đó sẽ trở thành một tộc trưởng mới, tới lúc đó tất cả mọi người phải nghe theo sự sắp xếp của người đó, người đó sẽ dẫn dắt gia tộc chúng ta đi lên từ đầu. – Hàn Thiên Quân lúc này vô cùng hào hùng nói.

– Thật sự sẽ có anh hùng xuất hiện sao? – Rất nhiều người tự hỏi. Nhưng nhìn thấy vẻ mặt tự tin cùng với những lời khẳng định mãnh liệt của Hàn Thiên Quân, mọi người cũng không tự chủ được mà đặt lòng tin vào vị tộc trưởng đã từng đương nhiệm. Có thể Hàn gia chúng ta sẽ thật sự xuất hiện một thiên tài như Hàn Kiếm Phong, nhưng vì bảo vệ cho người đó tộc trưởng đành phải giấu đi. Tất cả mọi người đều thầm đoán xem người đó là ai.

– Có thể khoảng thời gian này sẽ hơi dài, có thể là năm năm, cũng có thể là mười năm, các ngươi có nguyện ý chờ đợi thêm không? – Hàn Thiên Quân phấn khởi nói.

“ Bằng lòng”, mấy trăm âm thanh đồng thời cất lên cùng lúc, võ trường nhất thời bị rung lên.
Hàn Thiên Quân vui vẻ mỉm cười, ông tin vào Hàn Phong Tuyết, cũng tin vào mọi người trong Hàn Gia. Lưu gia, Hà Gia , Tống gia, các ngươi hãy đợi đấy, chúng ta nhất định sẽ trở lại.
Chứng kiến Hàn Thiên Quân khích lệ mọi người như vậy, nhiệt huyết trong Hàn Phong Tuyết sôi sục lên. Cậu đương nhiên biết,vị anh hùng đứng ra chăm lo dẫn dắt mọi người, tập hợp mọi người gây dựng lại gia đình kia là ai. Là cậu, là Hàn Phong Tuyết.

Màn đêm dần dần buông xuống, tất cả mọi người đểu vội vàng thu dọn đồ đạc. Ngày mai là phải chuyển đi rồi, Hàn Thiên Quân cũng nói cho mọi người biết ám hiệu liên lạc về sau.
Hàn Phong Tuyết cũng đang thu dọn đồ đạc trong phòng, lần này không giống như lần trước khi Hàn Kiếm Phong nói muốn dẫn mọi người đi, lần trước còn có thể quay lại thăm Hàn gia chút. Nhưng lần này, Hàn phủ chắc chắn sẽ bị Lưu gia tịch thu lại mọi thứ. Cậu sẽ không còn có thể nhìn thấy phòng ốc, cây cối cùng với sân nhỏ quen thuộc trong nhà.

“Cứu tôi với”, một tiếng thét chói tai vang lên. Màn đêm yên tĩnh bị phá vỡ.

“ Là mẹ”, sắc mặt của Hàn Phong Tuyết trong nháy mắt trở nên trắng bạch. 

– Mẹ, vừa gọi hắn vừa dốc toàn lực chạy. Hàn Phong Tuyết chỉ có thể thầm cầu nguyện trong lòng là mẹ sẽ không xảy ra chuyện gì.

Chạy vào tới phòng của Mộ Dung Tình, chỉ nhìn thấy mấy chiếc ghế vứt lộn xộn dưới đất, cửa sổ bị vỡ một mảng lớn, không thấy bóng dáng của Mộ Dung Tình đâu. Hàn Phong Tuyết chạy một mạch ra tới cổng chính, chỉ thấy lồng đèn xếp thành một đường dài cô tịch,còn bóng dáng mẹ thì không thấy đâu.

“AAA”, Hàn Phong Tuyết ngửa mặt lên trời thét, tiếng thét tràn đầy vẻ thê lương và đau khổ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN