Giông Tố Thảo Nguyên
Chương 18
Vào giữa buổi sáng, tuyết ngưng rơi và gió dịu xuống, chỉ còn thổi nhè nhẹ. Gần một giờ sau, mây tan hết, mặt trời hiện ra, tạo thành cảnh tượng cực kỳ tương phản giữa bầu trời trong xanh và mặt đất tuyết phủ trắng xoá.
Những chiếc xe xúc tuyết trên đường hạ lưỡi cày xuống sâu, đến tận đất để hất tuyết sang một bên làm lộ mặt đường. Tiếng bánh xe bằng xích và tiếng máy nổ rầm rầm của xe xúc tuyết hoà với tiếng các máy kéo làm cho không gian mất vẻ yên tĩnh.
Cảnh hoạt động diễn ra khắp nơi, người thì kiểm tra các thùng chứa nước để đảm bảo nước trong các thùng không đông đá, kẻ thì chở cỏ khô đến cho súc vật. Những người xúc tuyết bằng xẻng đẩy tuyết đi khắp nơi, trẻ con nô đùa trong tuyết, hò hét vui vẻ, chúng ném tuyết vào nhau hay làm những hình thù bằng tuyết.
Hôm nay chủ nhật mà không ai ở trại Triple được nghỉ ngơi ngoại trừ Sloan. Nàng không có việc gì làm nên cứ nghĩ đến cái khăn dính son môi trong túi quần Trey.
Bữa ăn trưa hôm ấy chỉ là bữa ăn đạm bạc chứ không thịnh soạn như những ngày chủ nhật khác. Jessy phải cùng Laredo đến trại Nam, sau khi biết tuyết rơi rất nhiều ở đấy, và bò đang bị lạnh cóng, còn Trey đi giúp người thợ điện của trại sửa chữa lại mấy đường dây điện bị hỏng. Trong nhà chỉ còn lại ba người ăn trưa với nhau là Sloan, Cat và cụ Chase.
– Chiều nay nhiều việc quá, không thể trang hoàng cây giáng sinh được. Chắc chúng ta phải hoãn lại vào một tối khác trong tuần này. – Cat nói với vẻ ân hận, rồi bà giải thích cho Sloan rõ: – Việc trang hoàng cây Giáng sinh là việc chung của cả gia đình.
– Truyền thống này quá tuyệt. – Sloan đáp, nàng không có vẻ gì quan tâm nhiều đến việc này, vì trí óc nàng đang nghĩ đến chuyện khác.
– Khi bọn trẻ còn nhỏ, chúng rất thích làm công việc này. Khốn thay các đồ trang hoàng chúng đều treo ở các cành dưới thấp. Bố này, bố có nhớ khi chúng ta chuyển một ít đồ chúng nó treo lên cao hơn, chúng tỏ vẻ như thế nào không?
– Chúng bất bình không thích chúng ta làm thế. – ông đáp. – Nhưng khi con còn bé, con cũng xấu tính như thế chứ hơn gì.
– Dĩ nhiên rồi. Vì con là con út của bố mà. Con chỉ biết nũng nịu và leo lên ngồi trên chân bố, và bố thường chìu theo ý muốn của con.
Sloan không mấy chú ý đến câu chuyện của hai bố con, nàng đưa muỗng múc món thịt hầm ngon lành vào dĩa và cặm cụi ăn. Nhưng sự im lặng của nàng không qua khỏi mắt của Chase. Ông cụ nói:
– Sloan, sao cháu im lặng không nói gì hết?
– Cháu bận ăn đấy thôi. Món thịt hầm ngon quá. – nàng nói thêm để biện hộ cho thái độ im lặng của mình.
– Sáng nay khi ăn sáng ta cũng thấy cháu không nói gì. – Ông đưa mắt nhìn nàng, ánh mắt dò xét. – Sau chuyện tối qua, ta nghĩ là cháu cảm thấy bất bình. Việc cháu bất bình là chuyện tự nhiên thôi. Nhưng cháu hãy nhớ rằng: Chúng tôi tôn trọng ý kiến của cháu về Max Rutledge. Lúc ấy, chúng ta không đồng ý nhau về chuyện ấy. – Giọng ông trở lên thản nhiên. – Bây giờ thì chắc cháu biết vị thế của chúng tôi đang ở đâu rồi. Vì thế cho nên, chúng tôi biết vị thế của cháu ở đâu. Vào làm dâu trong nhà này không có nghĩa là cháu bắt buộc phải đồng ý với chúng tôi. Nói có Chúa chứng giám, bà vợ quá cố của ta cũng bất đồng ý kiến với ta rất nhiều điểm. Thỉnh thoảng chúng tôi cãi nhau rất kịch liệt. Tối qua thấy cháu giận giữa, ta lại nhớ đến chuyện cũ. Mỗi khi Maggie cho rằng bà ấy đúng, bà cũng rất tức giận.
– Và lúc nào bà cũng đúng à? – Sloan hỏi, giọng hơi gay gắt.
– Thỉnh thoảng. – Chase đáp, ông cười để cho nàng thấy vẻ hài hước của mình. – Và thỉnh thoảng ta đúng. – Khi Sloan cười nhạt mặc dù nàng không muốn cười, Chase gật đầu đồng tình. – Bây giờ chuyện của cháu cũng thế thôi.
Nếu Sloan không nhận thấy Cat giữ im lặng, không góp ý kiến gì thì chắc nàng cảm thấy dễ chịu hơn về sự khác biệt giữa họ. Nhưng bà ta không hé môi nói một tiếng mà đưa mắt nhìn đi chỗ khác.
– Cháu rất sung sướng khi nghe ông nói như thế. – Sloan đáp, nàng vẫn khó gọi ông là “ông nội”. – Vì cháu không muốn gây lên cảnh xung khắc trong nhà.
– Đây là lần duy nhất ta nghĩ tất cả mọi người trong nhà này hy vọng cháu nói đúng về Max Rutledge.
Sloan định khẳng định là mình đúng, nhưng nàng chọn cách trả lời ôn hoàn hơn để khỏi gây nên cảnh xích mích lần nữa. – Cám ơn ông.
Chase nhận thấy thiện chí của nàng, ông nhấp nháy mắt đáp:
– Cháu đã học được bài học về cuộc sống.
Sau khi ăn xong, Sloan giúp dọn dẹp chén dĩa dơ trên bàn, còn Chase đi vào phòng đợi Cat mang cà phê đến. Vì ít ngưòi ăn, nên chén dĩa dơ dọn đi rửa nhanh chóng.
Để Cat pha cà phê cho cụ Chase, Sloan đi lên lầu, về phòng nàng ở với Trey. Vừa bước vào phòng, nàng lại nhớ đến chiếc khăn chưa được giải thích rõ ràng, và nhớ đến những chuyện cãi nhau trước khi Trey đi đến Blue Moon. Khi vào phòng rồi, Sloan lục tủ tìm đôi ủng mùa đông, khăn quàng len, găng tay cùng áo khoác dày có mũ chùm đầu.
Mặc đồ chống lạnh vào người xong, nàng đi xuống thang lầu. Khi xuống dưới cầu thang, nàng nghe tiếng người nói trong phòng lớn vọng ra. Nàng nhận ra đấy là giọng của Cat, giọng bà có vẻ bực bội, thiếu bình tĩnh, khiến cho Sloan dừng lại để nghe.
– Bố à, con ước chi con cũng rộng lượng như bố, – Cat nói. – Nhưng con không quên được chuyện Max Rutledge biểu Dallas cung cấp thông tin về trại Cee Bar cho lão ta. Theo như chỗ chúng ta biết, có thể Sloan cũng làm nhiệm vụ ấy ở đây cho lão ta.
– Bố cũng nghi như thế. – Chase đáp.
Sloan sững sờ bất động trong một lát. Rồi lòng đau như cắt. Tất cả câu chuyện thân mật vừa rồi ở bàn ăn chỉ là ý đồ của ông cụ Chase muốn nàng nghĩ rằng gia đình không xem nàng như người đáng nghi ngờ, nếu quả thật nàng là người đáng nghi ngờ.
Hai hôm nay, Sloan có cảm giác nàng là người ngoài cuộc nhưng bây giờ cảm giác ấy mạnh hơn bao giờ hết.
Bỗng nàng quay lại, bước lên lầu, giận mình vì đã quá điên khi nghĩ rằng mình có thể tìm ra được nơi để nương thân. Nhưng rõ ràng gia đình Calder chỉ chấp nhận nàng vì nàng lấy Trey – và vì đứa trẻ trong bụng. Nhưng đứa bé này là của nàng.
Mặt trời lặn, chiếu lên cảnh vật dưới màn tuyết một màu phấn pha sắc hồng và tía. Nhưng Sloan không chú ý đến cảnh đẹp thiên nhiên. Nàng đứng nơi cửa sổ, chờ Trey về trang viên. Khi xe chàng chạy vào nhà, khắp nơi trong trại nhuốm màu đỏ nhạt của ánh hoàng hôn. Sloan rời khỏi cửa sổ trước khi chàng xuống xe.
Nàng nghe tiếng cửa xe đóng lại nho nhỏ, và nàng hình dung cảnh chàng bước lên thềm, đi qua hành lang, đến cửa rồi cởi áo mũ trong tiền sảnh, dừng lại ngoài phòng lớn để nói năm ba câu với ông nội chàng trước khi bước lên cầu thang. Nàng hình dung cảnh chàng đi lên thêm vài phút nữa thì chàng đi vào phòng khách.
Cặp xương gò má nhô cao của chàng ửng đỏ vì thời tiết mùa đông lạnh giá. Sống mũi của chàng cũng hơi đỏ. Chàng nhìn thấy nàng ngay, ánh mắt dịu hiền thân ái làm cho nàng cảm thấy đau xót trong lòng, khiến nàng mơ ước được sống lại ngày đầu mới lấy nhau, khi mọi chuyện tốt lành.
– Trông anh có vẻ lạnh. – Nàng nói.
– Có thể nói là lạnh cóng. – Trey lạnh lùng chỉnh lại, đôi môi cứng ngắt mấp máy theo các từ nói ra.
– Anh nên thay quần áo đi. – Sloan nói. – Em nghĩ anh không có đủ thì giờ để tắm trước khi ăn tối.
– Có lẽ em nói đúng. – Trey đáp rồi đi thẳng vào phòng thay đồ.
Sloan đợi cho đến khi Trey đi qua nàng, nàng mới đi theo chàng vào phòng. Theo kế hoạch đã vạch ra, nàng nói:
– Anh có thể mặc cái quần jeans tối qua. Em để trên ghế cho anh đấy.
Khi Trey lấy cái quần lên, chàng thấy ở gần lai quần có đường màu trắng nhạt. – Quần này lên cho vào giỏ đựng quần áo dơ là vừa. Trong có vẻ như anh đã làm vấy muối trên đường vào quần.
Chàng quay sang cái giỏ đựng quần áo dơ, bỗng Sloan nói nhanh: – Nên kiểm tra túi quần trước đã.
Trey kiểm tra túi đầu tiên, không có gì cả. Trong túi thứ hai, chàng thấy có cái khăn tay. Sloan quan sát nét mặt của chàng, nhưng hình như chàng không để ý đến cái vết đỏ trên cái khăn.
– Có phải khăn của anh dính máu không? – Sloan hỏi, nàng tự khen mình là không tỏ ra vẻ nghi ngờ gì hết.
Trey nhìn vết dơ rồi lắc đầu. – Không phải, đây là son môi.
– Không phải son của em. Em không dùng son màu đỏ.
– Em biết sao không? Anh chắc đây là son của cô gái tóc đỏ ở Ốc Đảo quán, – Trey đáp, nhớ lờ mờ chuyện đêm qua.
– Anh nói sao khi son cô ấy dính trên khăn anh?
Trey nhìn nàng, ánh mắt ngạc nhiên, hơi cảnh giác vì giọng nàng lộ vẻ tức giận. – Không phai như em nghĩ đâu. – Chàng đáp. – Tank ở với cô ta. Cô ta hôn nhanh lên má anh. Thế thôi.
– Dĩ nhiên. – Giọng nàng lạnh lùng, hoài nghi.
– Em cho là anh lừa dối em phải không? – Trey hỏi, giọng trầm đục.
– Chắc anh không phải người đàn ông đầu tiên có vợ mà đi chơi bời. –Sloan nêu trường hợp chung của đàn ông để lên án chàng. – Rủi thay khi anh về em lại thức dậy, phải không? Nếu không, chắc em không biết anh về quá khuya.
– Anh đã nói vì đường xấu. – Chàng đinh nói nữa. – Johnny sẽ nói cho em biết như thế, nhưng có lẽ em nghĩ anh ta sẽ nói thế để che chở cho anh, phải không?
– Vậy không phải thế sao? – Sloan hỏi lại, giọng hơi gay gắt.
– Em muốn tin chuyện này như thế phải không? Em muốn tin chuyện như thế. Tại sao vậy? – Chàng cau mày với vẻ bối rối.
Nàng ngẩng cao đầu tự phụ, cằm hếch lên một tí:
– Em không phải loại đàn bà làm ngơ trước việc chồng đi chơi bời.
– Em không lấy phải người chồng đi chơi bời bậy bạ đâu, – chàng trả lời giọng cộc lốc. – Em muốn tin gì mặc em, nhưng thực sự là như thế đấy.
Lời chàng nói ra quá gần giống lời nàng thường nói với gia đình chàng. Nghĩa là Sloan không thể nào không tin. Cho nên nàng buộc lòng phải nghi ngờ những điều nàng đã quả quyết hồi nãy.
– Có lẽ thế. – Nàng ngần ngừ một lát, vẫn giữ thái độ tự hào trên gương mặt. – Có lẽ em lầm.
Chàng nhìn nàng mấy giây, vẻ mặt gay gắt. Rồi chàng hít mạnh vào, lồng ngực nhô lên cao. Chàng cúi đầu một lát, rồi thở dài quay mặt khỏi nàng. Khi chàng nhìn nàng trở lại, mặt chàng hết vẻ gay gắt.
Trey chậm rãi bước đến bên nàng. – Người ta nói với anh rằng phụ nữ có thai thỉnh thoảng hay gắt gỏng. Trong trường hợp này, anh nghĩ em tưởng tượng quá nhiều.
– Cũng như anh tưởng tượng về bác Max quá nhiều vậy thôi. – Sloan đáp nhanh.
– Ta hãy dừng ở đây một chút. Trước khi cãi cọ nhau lại, chúng ta hãy làm sáng tỏ chuyện này trước đã. – Chàng để hai tay lên vai nàng, rất nhẹ nhàng. – Anh phải nói rằng ngoài em ra, không có người đàn bà nào đối với anh tuyệt hơn thế, và không có nơi nào tuyệt hơn ở đây. Anh nghĩ là anh sẽ không bao giờ yêu ai hơn em hết.
– Nhưng đêm qua anh đã giận em. – Sloan đáp, nàng không thể để cho sự nghi ngờ trong lòng biến mất.
– Chuyện đó chẳng nghĩa lý gì đâu. Em là người đàn bà duy nhất của anh, Sloan à. Ngay khi mới gặp em, anh đã nghĩ như thế rồi. Chúng ta có thể cãi cọ nhau rất kịch liệt, nhưng chuyện này sẽ không thay đổi gì hết.
Chàng kéo nàng đến sát mình, chỉ ôm nàng rất nhẹ, nhìn xuống mặt nàng khi nàng ngẩng mặt lên. Nàng không cười, nhưng môi hé ra chờ đợi. Chàng hôn, nụ hôn dịu dàng, lòng cảm thấy êm ả không bút nào tả xiết. Chàng không biết nàng có cảm giác như chàng không. Nhưng khi chàng ngẩng đầu lên, nàng kéo đầu chàng xuống, và chàng lại áp môi lên môi nàng. Đêm đó, họ không cãi nhau về chuyện Max Rutledge.
***
Donovan ngồi gác chân lên bàn, dựa ngửa ra lưng chiếc ghế làm việc cũ kỹ, mặc cho nó kêu cót két. Một cánh tay gân guốc đưa cao trên đầu, áp máy điện thoại vào tai.
– Tôi phải báo cáo cho ông biết một tin, Max. Đúng như lời ông nói, mọi người truyền cho nhau nghe tin này. Từ khi tôi phao tin đồn đến nay chỉ mới hơn hai tuần, còn đòi hỏi gì nữa? Nhiều khách hàng đến đây đã nói cho tôi biết vợ chồng Trey Calder đang lục đục nhau. Phần đông đều trách bà vợ hoặc cho rằng chị ta không chịu nổi cái lạnh và cảnh cô liêu ở Montana sau khi đã sống ở Hawaii, hoặc cho rằng chị ta lấy Trey vì tiền của nhà Calder, nhưng không được tự do tiêu xài đồng tiền của họ.
– Chúng ta không thể để chuyện này tiếp tục như thế. – Rutledge khẳng định. – Anh nên cho một cô gái của anh nhận một món nữ trang thật đắt giá. Rồi làm sao để mọi người tin rằng đấy là do ai đó đã lén lút tặng cho cô ta, không phải tặng tại quán của anh. Cứ để cho người ta tưởng tượng ra người tặng, họ sẽ dựa vào lời đồn này với lời đồn khác, rồi kết luận chính Trey đã có tình nhân.
– Tuân lệnh ông. – Donovan đáp. – Nhân tiện xin báo cho ông biết tin này, những cuốc điện thoại nặc danh của tôi đã bắt đầu làm cho cô ta nghi ngờ. Tôi cẩn thận không gọi nhiều, chỉ một hai lần trong một tuần thôi. Nhưng lần vừa rồi, cô ta đã nổi điên, hỏi người nào gọi và tại sao không nói gì. – Gã dừng lại một lát để thưởng thức thành quả. – Tôi cam đoan không có gì làm cho người đàn bà nghi ngờ chồng mình hơn việc nghe điện thoại nặc danh với tiếng âm nhạc, tiếng người nói chuyện nho nhỏ quanh đấy, rồi người gọi gác máy khi cô ta trả lời.
– Cứ làm tiếp tục như thế, nhưng mặt khác vẫn làm việc kia. – Max ra lệnh. – Tôi không muốn thằng con nhà Calder chỉ bị đau đớn thôi.
– Ông làm như chuyện này dễ lắm, sự thật không dễ dàng đâu. – Donovan báo cho lão biết. – Trey Calder là người có tiếng tăm ở đây. Mọi người đều tỏ vẻ kính nể hắn như kính nể ông nội hắn vậy.
– Anh nhắn cho họ nhớ chuyện bố hắn đã có một đời vợ đầu, và trong lúc có vợ, anh ta đã tằng tịu với Jessy. Thế nào người ta cũng nghĩ ngay là “Cha nào con nấy” – Giọng lão có vẻ hết sức tin tưởng.
Chuyện này là tin mới mẻ cho Donovan. – Ông đã nghiên cứu rất kỹ về gia đình Calder, phải không?
– Chứ sao. Bây giờ anh cứ thế mà làm. – Tiếng cúp máy vang lên, đường dây điện thoại đã bị cắt.
***
Trên các chỗ nhô ra trong ngôi nhà kho xưa cũ, người ta treo nhiều nhũ băng lấp lánh trong ánh sáng lờ mờ như vật trang sức bằng thuỷ tinh. Ngôi nhà kho, xây đã hơn một thế kỷ bằng gỗ đẽo tay, vươn cao hơn tất cả các ngôi nhà khác trong trại. Vào đêm nay, hàng chục xe tải nhỏ đậu quanh nền nhà xây bằng đá, đèn sáng từ các cửa sổ của nhà kho.
Nhà kho là nơi được dùng để mở tiệc mừng Giáng sinh cho nhân công của trại Triple C và gia đình của họ, tiệc này được tổ chức hàng năm theo truyền thống lâu đời của trại. Nhân dịp này, bên trong nhà kho đã được trang hoàng cho hợp với buổi lễ, vòng hoa được treo trên xà nhà, dưói ánh đèn rực rỡ. Cuối một lối đi rộng trong nhà, người ta dựng một cây Giáng sinh khổng lồ, và phòng nào cũng có trang hoàng vòng hoa thông.
Vào lúc xế chiều, trẻ con đã đến tham dự chương trình lễ Giáng sinh, ông già Noel phân phát quà cho các em nhỏ. Những em lớn hơn không tin ông già Noel có bộ râu rậm trắng xoá là chính Trey Calder. Nhưng đây là chuyện bí mật, chúng chỉ thì thào nói nhỏ với nhau thôi.
Cất bộ đồ cải trang làm ông già Noel trong phòng để yên cương ngựa xong, Trey gia nhập vào đám đông. Chàng đưa mắt tìm Sloan, thấy nàng đứng bên cạnh bàn phục vụ thức ăn, dãy đồ ăn trên bàn đã được các thực khách dùng vơi đi khá nhiều. Chàng đi đến phía khu vực để thức ăn, bước tới phía sau nàng, quàng cánh tay quanh hông nàng, để bàn tay trên bụng tròn vo của nàng. Nàng quay nhìn chàng, rồi đưa mắt về với cảnh ồn ào vui vẻ đang diễn ra trước mắt nàng.
Những chiếc nơ bị bẹp dúm, những dải vải bị xé rách, và dây gói quà màu sắc sặc sỡ bị xé vụn, nằm lăn lóc khắp nền nhà. Nhìn những em bé mới biết đi chập chững nô đùa với các thứ vứt đi ấy, chúng không quan tâm đến quà cho chúng, trong khi các em lớn hơn đi tìm nhau để khoe quà chúng vừa nhận được.
– Ông già Noel có vẻ làm cho nhiều trẻ em sung sướng, em có nghĩ thế không? – Chàng cười thoải mái, hân hoan trước cảnh vui vẻ, hạnh phúc của nhiều em bé.
– Ông ấy thường làm cho chúng sung sướng. – Sloan đáp, giọng không mấy nhiệt tình.
Ngay khi ấy, Trey cảm thấy hài nhi trong bụng nàng đá thật mạnh, mặc dù nàng mặc cái áo len rất dày. – Anh nghĩ có lẽ chú bé đang bất bình. – Cảm giác hài nhi trong bụng nàng chuyền sang ngưòi chàng, khiến chàng cảm thấy sung sướng, vừa hãnh diện vừa bất ngờ. Chàng nhìn nàng và nhoẻn miệng cười. – Em hãy nghĩ mà xem. Chỉ hai năm nữa thôi là con chúng ta sẽ chạy nô đùa với đám trẻ này.
– Hãy để cho nó chào đời trước đã.
Trey thấy giọng nàng nhỏ nhẹ nhưng hơi bực bội, chàng liền nhìn nàng ánh mắt dò xét. – Em mệt à? – Chàng hỏi.
– Hơi mệt. – Mặt nàng không lộ vẻ gì để cho chàng thấy được nàng đang nghĩ gì, cảm gì. Đây là không phải là lần đầu tiên trong mấy ngày qua chàng cảm thấy bị nàng cư xử lạnh nhạt. Chàng lấy sự nhẫn nại làm châm ngôn. Đây không phải là chuyện dễ làm, nhưng Trey nghĩ rằng điều tốt nhất là bỏ qua thái độ kỳ quặc của nàng hơn là cố tìm ra nguyên nhân của nó. Quyết thực thi nguyên tắc này, chàng làm ngơ trước thái độ khó chịu của nàng.
– Tiện đây, – chàng nói, hy vọng cải tiến tình hình bằng lời khen, – anh nói cho em nghe là Cat có báo cho anh biết em đã giúp cô ấy chọn và gói quà cho các em. Anh rất sung sướng em đã giúp một tay vào các công việc trong gia đình.
– Chắc anh muốn em làm nhiều việc hơn nữa.
Nàng tỏ ra lạnh lùng với chàng, khiến chàng nghĩ mình đã nói điều gì sai trái. – Nếu em cảm thấy thích làm thì dĩ nhiên anh muốn chứ.
– Dĩ nhiên rồi. – Sloan lập lại, nhưng giọng châm biếm. Cố giữ vẻ bình tĩnh, chàng hỏi: – Em có thấy khỏe trong người không, cưng?
– Em khoẻ. Chỉ mệt thôi. Cả một ngay dài. – Câu trả lời giống như nhiều lần trước, ngắn và gay gắt, lối trả lời không khuyến khích người ta muốn nói chuyện thêm.
Thế nhưng chàng vẫn cố nói. – Johnny và Kelly đến kìa, – Trey hất đầu chỉ hai người đang đi đến cánh cửa hông. – Dám anh ta đợi cho đến Giáng sinh mới dạm hỏi.
– Thật không?
– Em muốn biết tại sao không?
– Tại sao? – Nhưng giọng nàng thờ ơ với câu trả lời của chàng.
– Johnny kẹo từng đồng, nên chắc anh ta đợi cho đến Giáng sinh mới dạm hỏi để chỉ mua nhẫn tặng cô nàng, khỏi mua quà Giáng sinh. – Nhưng câu nói hài hước của chàng trở lên vô duyên, không làm cho Sloan cười chút nào. Chàng nhìn đôi trai gái tươi cười đi ra khỏi nhà kho qua cửa hông, họ mặc quần áo dày cộm để chống cái giá lạnh của buổi tối tháng chạp. Trey có cảm giác chàng biết nơi họ đến. Bốc đồng, chàng nhìn Sloan. – Em muốn ra khỏi đây không?
– Nàng ngẩng đầu nhìn chàng, lần đầu tiên mặt nàng sáng lên. – Đi có được không?
– Được chứ. Để anh lấy áo khoác và mũ cho em.
Mấy phút sau, Sloan mặc lên người cái áo khoác dày ấm, đội mũ len lên đầu, và quàng khăn quanh cổ. Trey cài nút áo vest, mang găng tay vào.
– Em nên mang găng tay vào. Bên ngoài trời lạnh, – chàng nói khi đi với nàng đến cánh cửa gần nhất. Nàng làm theo lời chàng, lấy găng tay trong túi áo mang vào.
Bên ngoài, hầu hết số tuyết rơi xuống vào đầu tháng đã tan hết, nhưng ở những chỗ kín đáo vẫn còn lại một lớp vỏ mỏng trộn với đất. Trey nắm cánh tay Sloan đi qua con đường đất hê hủng đóng băng ở giữa những chiếc xe đậu.
Bên kia dãy xe tải, có cỗ xe ngựa móc vào toa xe cũ, chất đầy cỏ khô. Một con ngựa được phủ chăn ấm nhúc nhích luôn chân khiến cái chuông treo ở dây buộc quanh đầu nó kêu lẻng kẻng. Lão Jobe Garvey ngồi ở chỗ lái xe, lưng quay về phía các cặp trai gái đã ngồi sát vào nhau trong đống cỏ khô. Trey thấy Kelly và Johnny sắp sửa leo lên xe.
– Lần sau cùng em đi xe ngựa lót cỏ khô là khi nào? – Chàng hỏi Sloan.
– Khi em được 12 tuổi tại trại hè. Tại sao anh hỏi thế? – Nàng hỏi, rồi bỗng nàng thấy cỗ xe và đoán được lý do chàng hỏi. – Có phải đây là lý do chúng ta ra ngoài không? Em tưởng là chúng ta đi về nhà.
– Nếu em đi xe có lót cỏ lúc 12 tuổi, thì có lẽ khi ấy em đi với đám con gái còn nhỏ nghịch ngợm. Bây giờ chỉ có người lớn đi thôi. Chiều nay con nít đi rồi. Nào, ta đi, em sẽ thích cho mà xem.
Khi chàng định dẫn nàng đến xe, Sloan trì lui.
– Không, em…em khó chịu lắm.
– Không, em không khó chịu đâu. Có cỏ khô để tựa người em không thấy khó chịu đâu.
– Em không nói đi xe khó chịu. – Giọng nàng nho nhỏ, có ý tức bực. – Người khác làm cho em khó chịu. Họ không muốn em đi đâu. – Nàng quay mặt khỏi toa xe như thể để cho họ khỏi nghe.
Quá ngạc nhiên khi nghe nàng nói, Trey cau mày.
– Em nói gì thế? Thật kỳ cục! – Giống như nàng, chàng cũng nói nho nhỏ.
– Anh không nhận thấy hôm nay mọi người cư xử với em như thế nào à? Tại sao anh không nghĩ rằng trong khi anh đóng vai Ông già Noel thì em đứng một mình? – Giọng nàng run run, cố giữ bình tĩnh, không để cảm xúc lộ ra ngoài. Trey thấy không có gì đáng để chàng quan tâm, nhưng chàng không nói ra điều đó. – Không ai công khai tỏ ra khó chịu với em. Họ tế nhị chán.
– Em phải giải thích cho rõ ràng điều em muốn nói. – Chàng nói, thở dài nho nhỏ.
– Đơn giản thôi…không ai muốn nói chuyện với em. Ôi, họ cười, chào em, chúc em lễ Giáng sinh vui vẻ, nhưng chỉ có thế thôi. Và khi em đến với họ, họ đi chỗ khác, để cho em đứng một mình.
Trey nghĩ là ngay khi Sloan đặt chân vào trại, nàng được gia đình ở Triple C đón tiếp nồng hậu. Nhớ đến cảnh mọi người trong gia đình thương yêu nàng, chàng thấy lời nàng thật khó tin.
– Em tưởng tượng nhiều chuyện, Sloan. – Trey bực bội nói.
– Không, em không tưởng tượng. – Nàng gay gắt đáp. – Ngay cả khi em đứng với anh, không ai nói với em một lời. Họ nói với anh. Họ xem em như là khúc gỗ. – Nàng nhìn lại nhà kho, vẻ giận dữ hiện ta trên mặt. – Em cảm thấy mình như là đồ cùng khổ ở trong ấy.
Suốt cả buổi chiều, Trey nói chuyện với hầu hết mọi người trong buổi tiệc. Chàng không thể nhớ mình đã nói với ai, không nói với ai. Nhưng chàng cũng không quan tâm đến ai. Có nhiều chuyện đã xảy ra trong buổi tiệc.
– Anh tin không ai xem em như khúc gỗ cả.
– Em không nghĩ như anh. Bây giờ em về nhà. Anh muốn làm gì cứ làm.
Không đợi chàng đáp, nàng đi về trang viên. Chàng nhìn theo nàng, lòng tức giận vì đã để cho nàng đi về một mình. Trước khi cất bước đi theo nàng, chàng thấy Johnny từ đâu bước ra, quay đầu nhìn theo Sloan.
– Tôi tưởng hai anh chị đi xe ngựa lót rơm với chúng tôi chứ. – anh ta nói, hất đầu chỉ Sloan đang đi về nhà.
– Sloan không thích đi.
– Cô ấy có khoẻ không? – Kelly hỏi, cô ta đến bên Johnny, móc tay quanh cánh tay anh ta.
– Độ này cô ấy rất dễ mệt. – Trey nhìn cảnh Kelly móc tay quanh tay Johnny, rồi chàng nhìn vào mắt cô ta, thấy cặp mắt như muốn nói rằng cô ta biết chuyện mà chàng không biết. – Việc đi học điều dưỡng như thế nào?
– Tốt. – Cô ta ngần ngừ, nhìn Johnny rồi nói: – Trey…
Johnny liền lên tiếng cướp lời cô: – Rất tiếc hai anh chị không đi với chúng tôi. Chuyến đi sẽ rất vui.
– Có lẽ đợi sang năm vậy. – Trey liếc nhìn Kelly, chàng ngạc nhiên khi cứ thấy Johnny cố tình cắt ngang lời cô ta.
Kelly không chịu lui bước, cô ta nói tiếp:
– Johnny nghĩ tôi sẽ không nói. Nhưng cả trại đều xầm xì về chuyện vợ anh.
– Xầm xì về Sloan à? – Bản năng tự vệ trong ngưòi chàng bừng lên mãnh liệt, khiến nét mặt rắn rỏi của chàng trông có vẻ dịu bớt.
– Vào hôm thứ tư vừa rồi, cô ấy đem ra cửa hàng bách hoá một gói hàng để gửi. Hàng gửi đến cho Max Rutledge. Tôi nghĩ anh nên biết chuyện này. – Kelly hăng hái nói trong khi Johnny đưa đầu mũi ủng đá vào cục đất đóng băng.
Thông tin này làm cho Trey ngạc nhiên, nhưng cũng giúp chàng hiểu được thái độ của nàng trong thời gian gần đây.
– Tôi nghĩ là cô ấy gửi quà Giáng sinh cho ông ta. – Chàng thận trọng trả lời bằng giọng tự nhiên.
– Gửi quà cho Max Rutledge à? – Kelly nhìn chàng có vẻ kinh ngạc. – Sau khi lão ta đã gây cho gia đình anh nhiều chuyện rắc rối à? Tôi biết mọi người đều cho qua mọi chuyện vào dịp Giáng sinh, nhưng tôi nghĩ làm thế là đã đi quá xa, anh có nghĩ như thế không?
– Max là người giám hộ về pháp luật của Sloan sau khi bố mẹ cô ấy mất. – Trey giải thích một cách thản nhiên.
– Khi anh cưới cô ấy, anh biết chuyện này chứ? – Kelly hỏi vẻ sửng sốt.
– Chúng tôi sống không kỳ thị người nào hết. – Trey dịu dàng đáp, tránh né câu hỏi rồi vừa đi về nhà vừa đáp. – Tôi vào nhà để xem Sloan có sao không, chúc anh chị đi chơi vui vẻ.
Chàng bỏ đi không để cho họ có cơ hội hỏi thêm gì nữa. Nhưng chàng tin chắc rằng những câu trả lời của chàng sẽ đến tai người lớn ở trại nội trong đêm nay. Tuy nhiên, thái độ của họ đối với Sloan có lẽ sẽ không thay đổi nhiều. Vì nàng có mối quan hệ với Rutledge nên họ tránh xa nàng, chờ xem nàng có đáng cho họ tin tưởng và kính trọng không, nhất là những người lơn tuổi còn nhớ đến chuyện của Tara.
Và chàng không biết làm sao để thay đổi thái độ của họ. May ra chỉ có Sloan mới làm được trong thời gian tiếp đến.
Khi chàng vào nhà, không khí vắng lặng, có vẻ như không có ai trong nhà hết. Vừa tháo găng tay. Trey vừa nhìn Sloan đang đi lên giữa cầu thang. Đôi ủng nàng mang có đế bằng cao su nên không gây tiếng động trên bậc cầu thang bằng gỗ. Chiếc áo khoác dày của nàng treo trên giá, chiếc mũ trùm đầu và khăn quàng len nhét vào hai túi áo khoác còn thòi ra ngoài một phần. Trey treo áo khoác của mình bên cạnh áo khoác của nàng, nhét găng tay vào túi, móc muc trên áo, rồi đi đến cầu thang.
Khi chàng lên đến cầu thang, vì đế ủng của chàng cứng nên không thể giữ yên lặng được. Cửa phòng họ mở. Chàng để hết tâm trí vào phòng, nên chàng nghe có tiếng càu nhàu nho nhỏ vì nàng ráng sức làm gì đấy, rồi có tiếng chiếc ủng rơi đánh bịch xuống nền nhà.
Khi Trey đi vào phòng khách, chàng thấy Sloan đứng, tay cầm đôi ủng có lót lông. Má nàng ửng hồng, hoặc là vì đi bộ ngoài trời lạnh, hoặc là do ráng sức để tháo đôi ủng ra, hay là có thể vì cả hai.
– Anh khỏi phải đến. – Sloan nhìn chàng, ánh mắt lạnh lùng, thờ ơ. – Tôi tự làm lấy được rồi. Tôi đã tự làm nhiều năm nay.
Lời nàng như muốn xua đuổi chàng đi, khó mà không nhận ra. Nhưng chàng mặc kệ, cứ ở lại. Chàng nói:
– Anh vừa nghe một chuyện mà anh nghĩ em cần phải biết.
– Chuyện gì mà cần phải biết? – Nàng hỏi, nhưng không mấy quan tâm đến câua trả lời của chàng, cứ xách đôi ủng đi vào phòng ngủ.
Trey buộc lòng phải đi theo nàng. Chàng dừng lại nơi ngưỡng cửa, đợi nàng cất ủng vào tủ xong đi ra mới nói:
– Có lẽ lần này anh sai lầm.
– Hôm nay là ngày vui. Tôi luôn luôn có cảm giác người trong gia đình Calder không bao giờ sai lầm về chuyện gì hết. Tôi nghĩ cần phải ngồi xuống để nghe chuyện này. – Sloan ngồi xuống mép giường, hai tay chống hai bên, tư thế có vẻ hơi ngạo nghễ, mỉa mai.
Chàng phải cố hết sức để giữ bình tình khi đáp.
– Việc mọi người tối nay có vẻ lạnh nhạt với em là có lý do. Em muốn biết tại sao không?
– Ôi, anh đã tìm ra lý do cho họ rồi phải không? – Nàng hỏi, mắt mở to trong có vẻ thơ ngây và chăn chú, rõ ràng cũng có vẻ đầy thách thức.
– Anh có tin chính xác cho biết em đã gửi quà Giáng sinh cho Max Rutledge.
– Đúng thế. Năm nào tôi cũng gửi quà tặng ông ấy. Có sao không? – Nàng hỏi giọng gay gắt.
– Đáng ra em phải nói cho anh biết. – Trey không thể giữ cho giọng mình khỏi lộ vẻ tức giận và chán nản.
– Tại sao thế? Tôi đã biết ý kiến của anh về ông ấy rồi, và tôi không đồng ý với anh về ý kiến ấy. Nếu tôi nói với anh, chúng ta sẽ lại cãi nhau, và dù anh thích hay không thích tôi vẫn gửi quà cho ông ta.
– Nhưng nếu anh đem đến cửa hàng bách hoá để thu xếp cho họ gửi đi thì chắc chắn tình thế sẽ đỡ hơn. Đằng này em đem đến, mọi người trong trạid đều sửng sốt khi nghe chuyện này.
– Tại sao họ lại sửng sốt? Họ sửng sốt vì biết tôi quen biết Max à? – Nàng hơi nghiêng đầu với vẻ bối rối.
– Đúng thế đấy! – Trey nói lớn. – Lạy Chúa long lành, Sloan, mọi người trong trại này đều biết chuyện Max gây sự với chúng tôi. Thế mà bây giờ em gửi quà tặng ông ta. Theo họ thì đấy là hành vi phản bội.
– Thật kỳ cục! – Sloan tức giận thốt lên.
– Họ không có gì kỳ cục hết! – Trey dừng một lát để lấy lại bình tĩnh. – Em nói đúng. Anh không muốn em gửi quà cho ông ấy, nhưng anh không ngăn em được. Vậy tại sao em lại gửi đi ở đây? Tại sao khi đi bác sĩ ỏ Miles City em không ghé vào bưu điện ở đấy mà gửi?
– Lạy Chúa, Trey, anh làn như việc tôi quen biết ông ấy là điều đáng xấu hổ…là chuyện bí mật gớm ghiếc không nên để cho mọi người biết. Và vì anh và gia đình anh có thiên kiến về ông ấy. Thậm chí những người làm việc cho gia đình anh cũng cho việc tôi quen biết ông ấy là sai. Anh có thấy chuyện như thế đáng giận không? – Sloan hỏi với vẻ tức tối. – Và nếu anh nghĩ rằng tôi sẽ để cho một nhóm người thiển cận ra lệnh cho tôi phải nên tiếp xúc với ai thì anh lầm rồi.
– Sloan! Anh chỉ nghĩ đến em. Trước khi chuyện này xảy ra, mọi người đều thích em. Họ chấp nhận em. Bây giờ em phải làm sao cho họ tin em lại. Đối với họ, lòng tin không phải là lời nói suông, mà phải biết sống. Trước mắt họ, em đã vượt qua ranh giới. – Trey thấy nàng chuẩn bị phản đối. – Anh không nói như thế là đúng hay công bằng. Mà chỉ là cách sống.
Sloan chưa kịp trả lời thì điện thoại trên bàn bên giường reo. Nàng đưa tay định nhấc máy, bỗng nàng thụt tay lui.
– Anh trả lời đi. Chắc ai gọi anh. –Sloan nói, rồi nói thêm với giọng chua chát. – Có lẽ cô tóc đỏ ở Ốc Đảo quán gọi đấy.
Chàng nhìn nàng sửng sốt, mắt hơi nheo lại. – Tại sao em nêu chuyện này ra? Chúng ta đã cho qua mấy tuần rồi.
Điện thoại reo lần thứ hai. – Anh không trả lời hay sao? – Cằm nàng hếch lên với vẻ thách thức, và nụ cười tiếp theo đó cũng có vẻ ngoạ nghễ. – Phải rồi. Tôi đang ngồi đây. Anh sẽ lúng túng khi nói chuyện phải không?
Bụng nguyền rủa, Trey bước tới nhấc máy lên nghe khi chuông reo nửa chứng. – Tôi nghe đây. – Chàng bực bội lên tiếng.
– Trey đấy phải không? – Giọng Cat bên kia đâu dây cất lên, hoang mang thắc mắc.
Trey thở phào, nhìn Sloan, ánh mắt hằn học.
– Phải, cháu đây.
– Sao nghe giọng cháu lạ thế! Cô…
Chàng không nghe gì tiếp theo vì khi ấy Sloan bước tới giật ống nghe trên tay chàng. – Ai đấy? – Giọng nàng rất gay gắt.
– Sloan! – Cat ngạc nhiên thốt lên. – Cô sắp hỏi Trey xem thử cháu có khoẻ không? Khi Jobe Garvey cho cô biết cháu đi về nhà, cô cứ lo…
– Cháu khoe. Chỉ mệt thôi. Trey đây. – Nàng dí ống nghe vào tay chàng và quay đi, căng thẳng và chán chường quá mức, đến nỗi không chú ý đến việc Trey đã nói gì với cô chàng.
Sloan căng thẳng, nàng đưa tay cài mái tóc và ngồi xuống giường, người mệt mỏi rã rời. Nàng cảm thấy càng cô đơn và vô vọng thêm. Nàng không nghe tiếng máy điện thoại cúp.
Rồi Trey đứng trước mặt nàng, môi mím chặt, mắt gay gắt. – Chuyện quái gì như thế vậy?
– Gần đây có nhiều cuốc điện thoại gọi đến. – Sloan đáp cộc lốc. – Khi nghe tôi nhấc máy thì không ai trả lời.
– Lạy Chúa lòng lanh, Sloan. – Chàng đáp, vẻ chán nản. – Có lẽ có ai đùa dai đấy.
– Với tiếng cười và tiếng âm nhạc quanh đấy à? Tôi không tin chuyện đó. – Giọng nàng khinh khỉnh.
– Vậy thì anh không biết ai gọi đến, – Trey nói, – nhưng không phải phụ nữ, không phải cô tóc đỏ hay ai đấy muốn nói chuyện với anh. Vậy em đừng nghĩ đến chuyện ấy.
Sloan vẫn ngồi bất động trước sự phủ nhận của chàng. Đàn ông thường nói dối về chuyện họ ngoại tình. Nhưng nàng không có sức nói thẳng vào mặt chàng điều đó, nên nàng ngồi yên không nói gì.
– Này. – Trey ngồi xuống trước mặt nàng, dựa người trên hai đầu bàn chân. – Em thường hoạt động. Độ gần đây em có nhiều thì giờ rảnh rỗi, thế mà em vẫn ngồi một chỗ, suy nghĩ mông lung. – Chàng cố lập luận cho rành mạch, nhưng giọng chàng vẫn có phần gay gắt. – Anh biết thời tiết xấu, không cho phép em đi chơi, nhưng trong vài ngày sắp đến thế nào trời cũng ấm áp. Em cần đi ra ngoài, đi dạo, tập thể dục. Làm thế sẽ tốt cho sức khoẻ và cho thai nhi.
– Đúng, chắc thế. – Sloan đáp rồi lần vào trong giường. – Em muốn nằm nghỉ một lát. Anh tắt đèn giúp được không?
– Được chứ. – Chàng đứng dậy, và nàng nằm dài trên giường, gác cánh tay lên trán. – Anh sang phòng kia xem tivi, nếu em muốn anh làm như thế.
Sloan gật đầu đồng ý. Trey tắt đèn đi ra khỏi phòng ngủ và khép cửa lại, chỉ để mở he hé. Sloan nhìn lên trần nhà tối một hồi lâu. Mọi việc rút gọn lại chỉ còn lời nói của chàng và mối nghi ngờ của nàng.
Trong hai cái sẽ đúng một cái. Nhưng cái nào đúng? Câu hỏi ấy quay cuồng trong óc nàng. Nàng muốn biết câua trả lời cho nghi vấn ấy.
Đối với tình yêu, nàng phải tin tưởng. Không có lòng tin, làm sao tình yêu bền vững lâu dài? Đấy là câu hỏi mà Sloan không bao giờ tự hỏi mình. Nhưng đấy là điều cốt lõi của mọi vấn đề khác.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!