Những Kẻ Lạ Mặt Lúc Bình Minh (Strangers At Dawn) - Chương 25
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
98


Những Kẻ Lạ Mặt Lúc Bình Minh (Strangers At Dawn)


Chương 25


Sara không cho phép mình được an ủi trong vòng tay mạnh mẽ đó nhiều hơn vài giây trước khi nàng đẩy mình ra khỏi chúng. Đầu tiên, nàng muốn nghe về Peter Fallon, và sau khi Max đoan chắc rằng Peter được được chữa trị, nàng kể với chàng nàng đến đây thế nào trong vài câu.

Nàng đẩy nhanh những câu cuối. “Em đã đâm hắn, người hầu của quý bà Neville. Em nghĩ hắn có lẽ chảy máu đến chết mất. Ở một trong những phòng ngủ.” Nàng quay lại nhìn cầu thang. “Em không biết cái nào.”

“Ta chẳng thèm quan tâm nếu hắn có chảy máu đến chết. Điều đó sẽ giúp ta tránh được tội giết hắn!”

Sara kéo mạnh ống tay áo Max. “Nếu chàng không nghĩ đến hắn thì hãy nghĩ đến em. Em không muốn bị xử về tội giết người lần nữa đâu.”

“Ở đâu,” Max nói, “quý ngài Ivor ở đâu?”

Chàng nhìn qua đầu nàng, khi Sara quay lại, nàng thấy một người hầu trong bộ chế phục màu đen đứng trong bóng tối. Trong một thoáng, tim nàng ngừng lại, rồi nàng nhìn thấy đó không phải là Beckett mà là một người già hơn. Người gác đêm, nàng nghĩ, và hít vào những giọt nước mắt nhẹ nhõm.

“Không có ai thức ngoài tôi,” người hầu nói. Ông ta chỉ vào cái đồng hồ lộng lẫy trên chiếc bàn ngoài tiền sảnh.

“Tất cả mọi người đều ngủ rồi.”

“Chúng tôi sẽ thay đổi việc đó nhanh thôi,” Max gắt.

Chàng đẩy Sara ra khỏi mình, rồi lôi ra khẩu súng, bắn một phát lên trần nhà trát thạch cao. Tiếng súng dội lại như tiếng đại bác.

Quá nhiều cho Sara. Nàng bịt tay vào tai. Nàng bắt đầu phản ứng và run rẩy không kiểm soát nổi.

“Brandy,” Max nói. “Cái em cần là một cốc brandy lớn.” Rồi nói với người hầu, “Đưa chúng tôi đến thư viện của quý ngài Ivor.”

“Không ai được phép-”

“Ngay bây giờ!” Max gầm lên.

Những cánh cửa được mở ra và đóng sầm lại, tất cả mọi người đều chạy ra vì báo động. Không có gì, có vẻ như vậy, khiến người hầu này mất bình tĩnh. Ông ta cầm cây nến lên và nói giọng khắc nghiệt, “Đi lối này.”

Khi họ vào trong thư viện, Max đẩy Sara xuống ghế. “Xin chàng Max,” nàng nói, môi run rẩy, “chàng phải tìm Beckett và cầm máu.”

“Đừng lo, ta sẽ tìm hắn.” Giọng chàng vút lên đột ngột khi chàng nói với người hầu. “Mang cho vợ ta brandy. Và khoá cửa lại khi ta đi. Không có lý do gì để ông bỏ lại vợ ta một mình.”

“Max, xin chàng, đi đi!” Sara gào lên.

Chàng gật đầu và đi.

Sau khi người hầu đã khóa cửa lại, ông mang cho Sara một cốc brandy. Nàng vẫn run rẩy kinh khủng khi nàng cố uống nó, nàng làm rớt vài giọt xuống vạt trước áo khoác. Nàng chắc hẳn đang mắc chứng cuồng loạn, nàng nghĩ, bởi vì khi người hầu đứng lại vị trí bên cửa như thể tất cả mọi thứ đều bình thường, như thể nàng đến viếng thăm vào buổi chiều và nàng bắt đầu cười khúc khích.

Giờ thì nàng đã thoát khỏi mối hiểm nguy, dường như nàng không thể làm chủ được mình. Khi những tiếng khúc khích không đều chuyển thành tiếng nấc, nàng đưa cốc lên miệng và uống một ngụm đầy. Rồi nàng ho và phun phì phì, và nước mắt bắt đầu rơi nhưng những giọt nước mắt đó không hoàn toàn bởi brandy mà nàng đã uống.

Nàng lạnh, lạnh khủng khiếp.

Nàng quay ra phía người hầu và nói theo cái giọng độc đoán của Max. “Ta muốn đốt lửa,” nàng nói.

Điều này nhanh chóng được thực hiện và nàng đưa chiếc ghế lại gần hơn để sưởi ấm. Đó là một cái lò sưởi to, gấp đôi lò sưởi ở Longfield và chẳng mất chút thời gian nào, nàng cảm thấy ấm áp. Nàng uống thêm một ngụm brandy nữa (Ông Max cứ hơi tí cho vợ uống rượu thế này chẳng chóng thì chày vợ cũng thành sâu rượu), ngồi chìm nghỉm xuống ghế và nhìn ngọn lửa liếm quanh củi đốt và những khúc gỗ mới đốn. Những bước chân và âm thanh từ hành lang nhưng nàng chẳng chú tâm. Nàng đang nhìn chằm chằm vào lò sưởi nhưng nàng lại đang nhìn thấy lò sưởi ở ngôi nhà bà goá.

Suốt ba năm, nàng đã dằn vặt vì không biết nàng hay Anne đã giết chết William. Và khi những bức thư đó bắt đầu tới, nàng bắt đầu tin rằng William vẫn còn sống. Nhưng nếu quý bà Neville là người đã viết nó thì hiển nhiên William đã chết.

Vậy hắn đã đi đâu đêm đó, sau khi rời ngôi nhà bà goá?

Hắn sẽ phải đến gặp người có khả năng trả nợ cờ bạc cho hắn. Đó là lý do hắn đến gặp nàng. Món nợ cờ bạc phải trả ngay lập tức. Nó thật tồi tệ nhưng đó là một trong những luật lệ không viết ra giữa các quý ông rằng một người đàn ông đáng bị đày xuống địa ngục nếu anh ta thất hẹn trả tiền cờ bạc nhưng lại được tha thứ nếu anh ta bỏ bê việc chi trả hoá đơn cho thợ may hoặc người đóng giày hoặc thậm chí là người hầu và những người lệ thuộc vào mình.

Quý bà Neville nói rằng William đã hẹn gặp bà đêm đó nhưng hắn không xuất hiện. Bà luôn luôn cho hắn bất cứ thứ gì bà dành dụm được. Nhưng không đủ cho William, không gần như đủ. Và quý ngài Ivor thì không giúp con trai mình. Họ đã không nói chuyện trong nhiều năm.

Nàng lơ đãng nhấm nháp brandy và tiếp cận vấn đề từ góc độ khác. Ai có động cơ và cơ hội để giết William đây? Đó là câu hỏi đã dẫn đến việc nàng bị bắt giữ và xử tội. Ý nghĩ của nàng trôi giạt đi và nàng bắt đầu hồi tưởng lại những sự kiện đêm nay, đặc biệt là giờ cuối cùng ở căn phòng riêng của quý bà Neville. Có gì đó kỳ cục. Jenny nhỏ bé. Gì đó về Jenny nhỏ bé. Nàng lật đi lật lại suy nghĩ đó và trước khi nàng có thời gian cân đó đong đếm bất cứ thứ gì, đầu óc nàng bắt đầu tạo nên những kết nối dị thường. Đó không thể là thật.

Màmg bắt đầu lại từ đầu, từng mảnh từng mảnh một, đặt các mảnh ghép lại cho đến khi bức tranh hiện ra rõ nét. Điều đó quá lạ kỳ. Và thậm chí nếu nó là thật, nàng cũng không bao giờ có thể chứng minh được. Nàng không biết nàng phải bắt đầu từ đâu trong chuỗi suy nghĩ kỳ dị này. Một phút sau, nàng vẫn đang nhấm nháp brandy, nhìn chằm chằm vào lò sưởi, nghĩ về lần tiếp sau nàng đến ngôi nhà bà goá và lần cuối nàng gặp William.

Nàng đặt cốc xuống và đứng dậy. Nàng cảm thấy như có dòng điện tích vừa chay ngang qua mình. Chỉ là giả thuyết nhưng nó có lý. Và có một cách chắc chắn để chứng minh nó.

Khi nàng vừa bắt đầu di chuyển, ai đó gõ cửa. Giọng quý ngài Ivor sủa ra mệnh lệnh và khi người hầu mở khoá, quý ngài Ivor sải bước vào. Ngay sau ông là Max.

Nhìn thấy quý ngài Ivor ăn vận đầy đủ không làm Sara ngạc nhiên. Ông không bao giờ hạ thấp bản thân bằng việc xuất hiện trước mặt người khác trong bộ đồ ngủ. Ông ta xuất hiện không chê vào đâu được như luôn luôn là vậy – chiếc quần ống túm màu be, chiếc áo khoác xanh lam sẫm, chiếc áo sơ mi trắng tinh. Max thì nhìn như thể chàng vừa ném mình vào bộ quần áo khi nhà chàng bị phát hoả.

Điều đầu tiên quý ngài Ivor làm là cử người hầu của mình ra cửa trước để đợi cảnh sát đến. Max băng về phía Sara.

“Gã hầu? Beckett?” chàng nói. “Hắn đang cố chạy trốn. Hắn không đi được xa lắm. Hắn để lại dấu máu. Trong lúc ấy, hắn chẳng nói gì.”

“Và quý bà Neville?” nàng hỏi.

Giọng quý ngài Ivor nói như tát nước vào mặt. “Bà ấy sẽ tham gia với chúng ta ngay bây giờ, một khi cô hầu của bà ta mặc đồ xong cho bà ấy.” Ông rất tức giận và những mạch máu đỏ vằn lên trên mũi và má ông. Ông tiến đến phía Sara. “Tôi chắc bà ta chẳng biết gì hết và tôi có thể thêm vào rằng tôi không một phút nào tin vào câu chuyện bắt cóc vu cáo này. Nếu có bất cứ điều gì, tôi tin rằng cô và Beckett cùng tham gia nhưng điều cô hi vọng thu được nằm ngoài khả năng của tôi.”

Max nói qua kẽ răng. “Người của tôi đã bị đánh bất tỉnh đêm nay khi anh ta hộ tống vợ tôi về nhà. Anh ta có thể đã bị giết. Hãy để quý bà Neville và gã hầu của bà ấy giải thích điều này.”

Sara nói nhanh, “Chàng bảo ngài Fallon ổn mà.”

Max không rời ánh mắt đang khoá lấy quý ngài Ivor. “Anh ta bị chấn động, đó là tất cả. Nhưng nó có thể tệ hơn.”

Quý ngài Ivor nguyền rủa kịch liệt, quay đi và hiên ngang đi đến tủ ly với ngăn đựng bình rượu thon cổ. Ông nói qua vai khi tự rót cho mình. “Tôi cảnh cáo ngài, tôi sẽ truy cứu trách nhiệm. Chẳng có gì ít hơn việc phá cửa và xông vào đâu. Và nếu Beckett chứng minh mình vô tội thì trách nhiệm này sẽ là cố ý giết người.”

“Đừng lo.” Max vỗ nhẹ vào tay Sara. “Họ sẽ không thoát được đâu. Chúng ta biết em bị bắt cóc. Peter có thể nói cho chúng ta điều đó. Và chúng ta có nhân chứng sẽ chứng thực rằng Beckett ở trong nhà ta đêm em nhận được bức thư đó.”

“Ha!” Quý ngài Ivor quay lại, nở một nụ cười khinh bỉ, khắc nghiệt trên mặt. “Nếu Beckett ở trong nhà ngài thì ai cho hắn vào? Chúa ơi, Đức ngài Maxwell, ngài, tất cả mọi người, nên biết ả đàn bà này không có đạo đức. Ả đã ngoại tình với Beckett ngay dưới mũi ngài.”

“Tại sao ông-”

Sara nắm lấy tay Max ngăn chàng nhảy vào người đàn ông lớn tuổi. “Không, Max! Không hành hung nữa! Xin chàng!”

Đôi mắt Max tìm kiếm trên gương mặt nàng và biểu hiện của chàng mềm hẳn đi. “Trông em,” chàng nói, “như thể em sẵn sàng ngã quỵ xuống. Ta nên đưa em về nhà, và ta sẽ làm vậy ngay khi chung ta nói chuyện xong với ngài cảnh sát. Em có thể đợi lâu như vậy không?”

“Nếu như tôi có bất cứ việc gì phải làm với điều đó,” quý ngài Ivor nói, đóng nắp chai rượu lại, “thì cô ả sẽ bầu bạn với cảnh sát trong nhà giam. Cô ta chẳng thay đổi gì. Lần này hệt như lần trước.”

Max nói gì đó dịu dàng với Sara nhưng nàng không nghe thấy. Nàng đang nghĩ rằng quý ngài Ivor đúng. Nó quá tương tự như lần trước đến nỗi mà cơn ớn lạnh chạy khắp xương sống nàng. Nàng sẽ bị bắt, bị cầm tù ở Winchester cho đến phiên toà xử mình. Những chuyện đàm tiếu lại bắt đầu và mọi người sẽ có một câu chuyện dâm ô để kể về Sara Carstairs.

Nó tương tự nhưng không giống hệt bởi vì lần này nàng có thể nói ra. Nàng không có em gái để mà lo lắng. Nàng không phải sợ nếu nàng nói sự thật nàng sẽ gửi Anne đến giá treo cổ.

“Ông là đồ đạo đức giả!” Mắt nàng lạnh như băng và đóng đinh trên mặt quý ngài Ivor. Nàng bước một bước về phía ông ta rồi thêm bước khác. “Ông là đố dối trá! Đồ hèn nhát! Lần trước, ông đã giữ cái vỏ bề ngoài của mình để tôi làm người giơ đầu chịu báng. Và có lẽ tôi đã giúp ông bởi vì tôi im lặng. Nhưng lần này sẽ không diễn ra như thế nữa.”

Cả hai người đàn ông đều nhìn nàng như thể nàng đang bị điên.

“Sara-” Max nói, nhíu mày.

“Không, hãy nghe em! Ông ta đã sát hại William. Ông ta sát hại con đẻ của mình. Em biết nó xảy ra thế nào và em biết tại sao.”

“Tôi nghĩ,” quý ngài Ivor nói, “vợ ngài đã bị mất trí rồi. Nhưng cứ tiếp tục đi. Việc này cực kỳ thú vị. Ít nhất thì để giết thời gian cho đến khi ngài cảnh sát đến.”

Trông Max lo lắng. “Ta sẽ mang cho em một cốc brandy,” chàng nói.

Quý ngài Ivor thong dong đi đến bên bàn, ngồi vào chiếc ghế phía sau nó. Trông ông thích thú và điều đó làm sự tự tin của Sara dao động. Nàng vô thức chấp nhận một cốc rượu Max đưa và nâng lên môi. Rồi nàng nhìn thấy một bàn tay của quý ngài Ivor đang gập chặt lại thành một nắm đấm. Đây là mánh khoé nàng đã dùng ở phiên toà của mình. Mặt nàng bình thản nhưng nỗi sợ hãi và căng thẳng tập trung vào cái nắm tay thật chặt nàng giấu trong nếp gấp của áo choàng.

“William,” nàng nói, nhìn Max, “muốn có tiền đêm đó. Hắn đã lâm vào tình trạng tuyệt vọng và hắn đến gặp em trước. Em không thể giúp hắn thậm chí em có muốn đi chăng nữa. Các luận sư đang soạn thảo thoả thuận hôn nhân của em. Chàng biết rằng chúng em đã xô xát và chàng biết rằng sau đó William rời ngôi nhà bà goá. Hắn sẽ đi đâu Max? Ai có tiền có thể trả hết khoản nợ cờ bạc cho hắn? Hãy nghĩ về điều đó. Chỉ có hai người ở Stoneleigh có thể có nhiều tiền như vậy, em và cha hắn.”

“Nó không đến gặp tôi,” quý ngài Ivor bùng lên. “Tôi đã từ nó khi nó cưới em gái cô.”

“Không,” Sara nói. “Ông và William đã cãi vã từ rất lâu trước khi hắn cưới Anne. Và ông không từ hắn mà hắn từ ông.”

“Cô bị điên rồi!”

Sara quay lại Max. “Em đã kể chàng nghe rằng có lần William vô cùng giận dữ khi em buộc tội hắn về lời đồn em nghe được.”

Max gật đầu. “Hắn làm một cô gái trong vùng mang thai và rồi bỏ rơi cô ấy.”

Quý ngài Ivor thở dài. “Nếu mà các người biết tại sao tao từ nó, thì đó là vì thói hoang đàng và cờ bạc của nó.”

Giọng của Sara run run. “Nhưng đó không phải cô gái trong vùng nào cả. Đó là con gái của ông. Tôi không tin cô ấy mất vì viêm phổi. Tôi không tin ông mang cô ấy đến London để gặp những bác sĩ tốt nhất. Ông mang cô ấy để đó để huỷ thai. Cô ấy mới mười sáu và cô ấy đã chết! Sao ông có thể làm thế?”

Mặt quý ngài Ivor trắng bệch như phấn. “Ai nói cô nghe những lời dối trá này?”

“Beckett,” Sara nói, nói dối không ngượng miệng. “Hắn biết tất cả mọi điều về ông, quý ngài Ivor. Hắn đã kể cho tôi.”

Ông ta nhìn chằm chằm nàng không chớp mắt rồi quay sang Max, nói giọng khàn khàn. “Điều đó cần thiết để bảo vệ danh tiếng gia đình tôi. William và em gái ruột của nó! Sao tôi có thể để chuyện này lộ ra? Ngài là người rành chuyện xử thế. Ngài sẽ làm hết mức có thể để bảo vệ danh tiếng gia đình mình.”

“Ngài lầm rồi,” Max nói, môi chàng cứng nhắc, lỗ mũi phập phồng. “Mối quan tâm duy nhất của tôi sẽ là con gái.”

Quý ngài Ivor ném trả Max cái nhìn chằm chằm đối đầu. “Tôi không xin lỗi vì việc gì hết.” Ông ta nhìn Sara. “Nếu tôi muốn giết William vì những gì nó làm với con gái tôi thì tại sao tôi phải chờ lâu thế? Tại sao tôi không giết nó ngay lập tức? Con gái tôi đã chết một năm trước khi William cưới em gái cô.”

“Đó chính là điều làm tôi bối rối,” nàng nói, “cho đến khi tôi nhận ra William chẳng có liên quan gì đến chuyện đó. Ông chính là cha của con con gái mình. Tôi nghĩ Caroline đã kể cho William nghe và ông phải trả tiền để hắn im miệng. Nhưng khi hắn dùng hết tiền ông cho hắn, hắn lại quay về đòi thêm.” Nàng khẩn khoản nói với Max. “Đó là cách William dùng. Hắn viết thư tống tiền em, và khi hết tiền, hắn luôn quay về đòi thêm. Hắn làm đúng như vậy với cha mình. Và đêm đó, em nghĩ rằng quý ngài Ivor đã đến giới hạn và giết William. Đó không phải là điều đã xảy ra với em ư? Em cũng muốn giết William nhưng em sẽ không bao giờ để ai khác phải chịu tội thay mình.”

Hơi thở của quý ngài Ivor trở nên khó nhọc. “Tôi từ chối nghe thêm bất cứ lời nói dối kinh tởm nào nữa.”

Thậm chí Max cũng lắc đầu. “Sara, đây là lời buộc tội nghiêm trọng đấy.”

Nàng lờ sự can thiệp này. Mắt vẫn nhìn quý ngài Ivor, nàng cay nghiệt hỏi, “Jenny bao nhiêu tuổi? Ông biết Jenny đúng không quý ngài Ivor? Jenny nhỏ bé? Cô bé làm việc cho ông. Cô bé là người hầu. Beckett nói rằng ông sẽ ở cùng cô bé đêm nay. Cô bé 12? 13?” Rồi nàng vỡ ra một tiếng thì thào. “Em gái tôi, Lucy, nói rằng ông làm nó nổi da gà. Tôi nên hỏi nó nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng ông quấy rối nó. Thậm chí vợ ông cũng biết ông thích nhưng cô gái nhỏ. Đó là lý do tại sao bà ấy không bao giờ lớn lên? Ông đã quấy rối bao nhiêu cô gái nhỏ rồi, quý ngài Ivor? Ông nghĩ rằng ông có thể giữ bí mật ư? Tôi sẽ tìm ra. Tôi hứa với ông. Tôi sẽ tìm ra.”

“Nói dối!” Quý ngài Ivor gầm lên. “Đó là lời nói mê sảng của người điên! Cô không chứng minh được gì đâu!”

Sara thở ra chầm chậm. “Ồ, nhưng tôi có thể. Ông đã giết William đêm đó, ở chính căn phòng này, rồi ông giấu thi thể của hắn trong phòng chứa bí mật bên dưới lò sưởi. Max, nhìn vào lò sưởi. Em biết nó không có các góc lò nhưng nó gần như là bản sao của lò sưởi trong ngôi nhà bà goá. Nhìn vào những viên gạch trang trí. Lò sưởi này có cùng chủ thầu xây dựng với lò sưởi ở ngôi nhà bà goá.”

“Congreve.” Max nói. “Peter đã kể ta nghe về ông ta.” Chàng di chuyển đến bức tường của lò sưởi và nghiên cứu nó cẩn thận. “Chúa tôi, Sara, em đúng.”

“Nó sẽ có một cơ cấu-”

Nàng đột nhiên ngừng lại khi quý ngài Ivor bất ngờ chộp lấy nàng từ phía sau, một tay vòng ngang ngực nàng khoá chặt nàng như gọng kìm. Ông ta di chuyển với tốc độ và sự im lặng của loài báo. Có một khẩu súng trong tay ông ta khi ông ta lên đạn, Max xoay người lại.

“Không được di chuyển,” quý ngài Ivor nói, “nếu không cô ta sẽ chết.” Ông ta dí súng lên đầu Sara.

“Tôi không tin một nửa những gì Sara nói,” Max nói.

“Em cũng thế,” Sara nói. “Và để nói ra sự thật, gần như toàn bộ là phỏng đoán. Max, em yêu chàng.”

“Tôi sẽ đưa cô ta đi cùng tôi.” Quý ngài Ivor bắt đầu kéo Sara ra phía cửa. “Nếu như ngài cố can thiệp, tôi thề tôi sẽ cho cô ả một viên đạn vào đầu mà không cần nghĩ đến lần thứ hai.”

Max giang rộng tay ra. “Tốt nhất ông nên bắn tôi.” Chàng từ từ thận trọng tiến đến.

“Bởi vì nếu ông làm hại đến một sợi tóc trên đầu cô ấy, tôi thề sẽ lùng theo bắt ông và giết ông bằng tay không.”

Ông nhìn qua vai quý ngài Ivor. “A! Ngài cảnh sát. Ông đã đến rất đúng lúc.”

“Cái quái quỷ gì thế này!” Ngài cảnh sát Evan, một người đàn ông bụng bia đang đứng chắn ở cửa vào, la lên.

Khi quý ngài Ivor rời mắt khỏi Max, Max nhảy đến bên ông ta.

Chàng vung chân đi giày của mình lên, giống như một vận động viên đang thực hiện cú nhảy cao, và khẩu súng của quý ngài Ivor xoay tròn bay khỏi tay ông ta. Sara lôi mình thoát ra và Max hạ chính một cú đấm móc nguy hiểm vào hàm quý ngài Ivor. Hổn hển vì đau đớn, quý ngài Ivor sụp xuống gối. Thất bại, đầu cúi gằm, ông ta không chống đối gì khi ngài cảnh sát còng tay ông ta ra sau lưng rồi lôi ông ta đứng dậy.

“Và giờ,” ngài cảnh sát nói, “ngài có phiền nói cho tôi biết chuyện chết tiệt gì đang điễn ra ở đây không?”

Ngài cảnh sát chẳng vội vã tìm kiếm căn phòng bí mật nơi thi thể có thể bị giấu. Sau khi ngài cảnh sát nhận ra mình vừa bắt giữ người đàn ông quyền lực nhất ở Tây Hampshire, ông trở nên thận trọng hơn. Ông ước rằng giá mà Streatham trẻ đi đến nhà của quan hành chính Orr thay vì nhà ông. Ông sẽ bị đày xuống địa ngục mất nếu như ông vượt quá quyền hạn của mình trong việc này. Ông có sáu đứa con phải nuôi nấng và nếu ông bị đuổi việc, ông sẽ không biết làm sao để có bánh mì trên bàn ăn. Đó là lý do ông cử Streatham quay lại Stoneleigh để gọi quan hành chính. Orr thuộc tầng lớp cao chỉ thấp hơn quý tộc. Ông biết phải xử lý việc này thế nào.

Ông thực sự rất ghét khi bị gọi đi xử lý những người ở tầng lớp cao hơn. Họ đều như nhau. Họ nghĩ họ chỉ việc nói với bạn điều gì đó và bạn không thể thắc mắc gì hết. Vấn đề là mỗi người nói một phách.

Và vị trí của ông lại càng rầy rà hơn bởi vì một trong những người buộc tội quý ngài Ivor là Sara Carstairs, người ông đã bắt giữ ba năm trước vì giết hại Neville con. Giờ cô đã kết hôn với một người rất quan trọng và ông không biết nên gọi cô là quý bà Worthe hay quý bà Maxwell, nên ông chả gọi cô là gì hết. Ông ước Orr sẽ đến đây và chịu trách nhiệm.

Giờ có bốn người, bởi vì không lâu sau khi ông đến, quý bà Neville đã đến trên chiếc xe lăn của mình. Trong tất cả mọi người, bà làm ông lo lắng nhất. Bà cứ quang quác về hậu quả thảm khốc của ông vì tội bắt nhầm người. Những người khác thì yên lặng hơn khi họ đợi quan hành chính Orr đến. Thực tế, quý ngài Ivor ngồi yên như khối đá và gần như không mở miệng. Mắt Sara Carstair nhắm lại và chồng cô giục cô nhấp thêm một ngụm nữa từ cốc brandy mà ngài ấy để dưới môi cô.

Ngài cảnh sát nhìn Max. “Đó là gì vậy thưa ngài?”

Sự kiên nhẫn của Max gần đến giới hạn. Chàng nhanh chóng nhìn ra rằng ngài cảnh sát chậm chạp và trì độn, nhưng đó là giới hạn. Người đàn ông phải là kẻ ngu đần mới không thể nói rằng quý ngài Ivor có tội.

“Nhìn xem,” chàng nói, cố kiên nhẫn, “ngài đã bắt gặp quý ngài Ivor dí súng vào đầu vợ tôi. Ông ta biết chúng tôi phát hiện ra nơi giấu xác con trai ông ta, và nếu ngài chỉ cần cho tôi vài phút để tìm cơ chế mở cửa sập, tôi sẽ chứng minh điều đó cho ngài thấy.”

“Không,” Cảnh sát Evan nói, “cho đến khi quan hành chính Orr đến đây, thưa ngài. Ông ấy là người duy nhất có thẩm quyền khám xét nhà quý ngài Ivor.” Ông không chắc đó có phải thật không nhưng ông chẳng có cơ hội nào.

Khuôn mặt trẻ con của quý bà Neville trông vừa sợ hãi vừa giận dữ. “Đó là sự sỉ nhục! Tất nhiên William không ở đây. Chỉ có Sara Carstairs biết nó ở đâu. Ngài không hiểu gì sao ngài cảnh sát? Tôi khiến ả về nhà vì mục đích đó, dẫn tôi đến thi thể William. Và nếu ngài không can thiệp, đó chính xác là điều cô ta sẽ làm.”

Lần đầu tiên sau một lúc lâu, quý ngài Ivor chuyển động. “Bà đang nói gì thế Jessica? Sao bà có thể khiến ả đàn bà này về nhà?”

“Tôi gửi thư cho cô ta theo kiểu chữ viết tay của William. Ồ, Ivor, Ông nghĩ tại sao mà tôi gia nhập hội phụ nữ ở nhà thờ? Ông nghĩ tại sao tôi kết bạn với người đàn bà không chịu nổi đó, Constance Carstairs, đúng thế, và tại sao tôi hứa giúp con gái bà ta gia nhập với xã hội? Đó chỉ là để phát hiện ra địa chỉ của Sara Carstairs để tôi có thể gửi những bức thư đó tới cô ta theo kiểu chữ của William. Để đưa cô ta về nhà, ông thấy đấy. Để khiến cô ả tự hỏi William còn sống hay không.”

Bà nhìn quanh và thấy mọi người đang nhìn mình, và giống như một đứa trẻ phát triển sớm, bà diễn với họ. “Không ai biết quý ngài Ivor và tôi phải chịu đựng không biết điều gì đã xảy ra cho con trai mình thế nào. Chỉ để cho nó một lễ chôn cất theo đúng thủ tục của nhà thờ cũng an ủi chúng tôi rất nhiều. Sao các ngài có thể nghi ngờ quý ngài Ivor không yêu con mình chứ? Ông ấy đã đưa ra phần thưởng cho bất cứ ai tìm được di thể của William. Các ngài không nên làm phiền chồng tôi bằng những câu hỏi. Các ngài sẽ không tìm thấy William ở đây đâu.” Bà chỉ ngón tay run rẩy về phía Sara. “Thi thể con tôi bị giấu ở vùng dưới. Cô ta đang đưa Beckett đến đó khi Đức ngài Maxwell đến. Hỏi cô ta đi.” Giọng bà vỡ vụn. “Làm cho cô ta chỉ cho các ngài biết nơi cô ta giấu cơ thể con trai thôi.”

Quý ngài Ivor ngồi ở mép ghế, tay ông ta bị trói ngoặt ra sau lưng. “Bà đã mang con mụ đàn bà đó quay lại Stoneleigh à? Mà không nói với tôi một lời à?”

Quý bà Neville chớp mắt trước giọng cay nghiệt của chồng mình. Đôi lông mày của bà dướn lên. “Beckett muốn phần thưởng, Ivor. Anh ta nói ông có thể không trả cho anh ta nếu ông biết. Chỉ có một cách duy nhất tôi có thể khiến anh ta giúp tôi thôi. Và anh ta nghĩ ông có thể tán đồng phương pháp của chúng tôi.” Tay bà cứ nắm ra nắm vào khi bà nhận ra quý ngài Ivor giận tím ruột. “Tôi làm thế vì ông Ivor. Khi ông cứ không ngừng tăng giải thưởng, tôi biết việc tìm ra di thể William có ý nghĩa thế nào với ông. Tôi biểt rằng ông yêu William và tôi muốn giúp ông tìm ra nó.”

Với một tiếng gầm hung dữ, quý ngài Ivor nhảy bổ dậy. “Bà là con bò đần độn!” ông rống lên. “Bà đã đưa tôi đến giá treo cổ rồi đấy!”

Khi quý ngài Ivor bắt đầu tiến đến phía quý bà Neville, Max vội vàng can thiệp và lôi ông ta lại. “Con bò đần độn!” quý ngài Ivor la hét, chiến đấu chống không cho Max giữ ông ta lại. “Mày không thể thấy mày đã làm gì sao? Cô ta là người mà tao sợ hãi. Tao không muốn cô ta quay lại đây, đặt câu hỏi, khuấy tung mọi thứ lên. Tao vẫn an toàn miễn cô ta ở xa.”

Có một sự im lặng đáng sợ.

Quý ngài Ivor bắt đầu hiểu ra. Ông ta cũng sợ hãi. Ông ta đóng băng, khuôn mặt hốc hác. Một lúc sau ông ta lắc lắc đầu và thở ra một hơi dài.

Giọng quý bà Neville gần như cuồng loạn. “Tại sao ông lại nói như điều đó Ivor? Người đàn bà đó đã giết William. Sara Carstairs. Ai cũng biết điều đó. Không ai khiến tôi từng tin rằng cô ta không làm điều đó.”

Quý ngài Ivor nhìn ngài cảnh sát. “Thi thể con trai tôi ở chính xác nơi mà Đức ngài Maxwell bảo, ngay dưới chân ngài. Nếu ngài ấn viên gạch bên trái rồi viên thứ tư kể từ đó thì cửa sập sẽ mở ra sau giỏ đựng gỗ. Tôi thú nhận đã giết con trai mình. Nó là đồ vô tích sự và không làm việc gì ra hồn cả. Tôi cãi vã với nó. Tôi đánh nó. Và đó là tất cả những gì tôi sẽ nói. Giờ hãy cho tôi ra khỏi đây trước khi tôi bị ép buộc phải nghe thêm một lời nào khác từ con bò cái đần độn đó nữa.”

“Ngài cho phép tôi khám xét nhà ngài à?” ngài cảnh sát hỏi.

“Đúng thế! Xúc tiến việc đó đi! Rồi đưa ngay tôi ra khỏi đây!”

Cảnh sát Evan gọi hai người ông dẫn theo mình và bảo họ đưa quý ngài Ivor ra ngoài và đợi.

Quý bà Neville lấy tay che mặt và khóc sướt mướt. “Không phải là thật,” bà nức nở. “Quý ngài Ivor yêu William. Đó là lỗi của ả đàn bà đó. Cô ta chắc hẳn đã bỏ bùa ông ấy. Ông ấy đã chịu tội thay cô ta, ngài không thấy ư?”

Bà vẫn còn lải nhải như vậy khi ngài cảnh sát hiện ra từ cái hốc giáo sĩ dưới lòng lò sưởi.

“Anh ta ở đó,”ông nói, “hoặc là di thể anh ta. Tôi tìm thấy chiếc đồng hồ này. Nó được khắc phía sau với tên ‘William Neville’.”

“Về nhà thôi,” Max nói, và giơ tay ra cho Sara.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN