Thiên Thần Và Ác Quỷ - Chương 131
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
56


Thiên Thần Và Ác Quỷ


Chương 131


Giáo chủ Thị thần Carlo Ventresca đứng giữa hai dãy ghế trong nhà nguyện Sistine. Toàn thể Hồng y đoàn đang đứng ở phía trên, gần bàn thờ, và đều đang quay lại nhìn. Robert Langdon đang đứng bên bàn thờ. Cạnh vị giáo sư này là một màn hình ti-vi đang chiếu những cảnh mà Giáo chủ Thị thần nhận ra ngay lập tức, nhưng không thể lý giải nổi tại sao mọi người lại có được những thước phim này. Vittoria Vetra đứng cạnh Langdon, đầu cúi gục.

Giáo chủ Thị thần nhắm mắt lại giây lát, hi vọng rằng những gì vừa hiện ra trước mắt chỉ là ảo giác do thuốc giảm đau gây ra, rằng khi ngài mở mắt ra, mọi thứ sẽ khác hoàn toàn. Nhưng không.

Họ đã biết sự thật.

Thật kỳ lạ, Giáo chủ Thị thần không hề cảm thấy sợ hãi. Xin hãy ban cho con những lời lẽ thích hợp! Xin Người hãy giúp con giải thích cho Hồng y đoàn ý định của Người.

Nhưng chẳng có lời đáp nào vang lên trong tâm trí Giáo chủ Thị thần.

– Thưa Cha, chúng ta đã đi quá xa rồi và không được phép thất bại.

Im lặng.

Họ không thể hiểu nổi những gì mà con vừa làm cùng Cha.

Giáo chủ Thị thần không biết những lời lẽ vang lên trong tâm trí mình có phải là thông điệp của Chúa hay không, nhưng nghe thật khắc nghiệt.

Sự thật sẽ giải thoát cho người!

Giáo chủ Thị thần Carlo Ventresca ngẩng cao đầu và tiến lên phía trước. Những ngọn nến trong nhà nguyện chỉ toả ra một thứ ánh sáng yếu ớt, nhưng vẫn soi rõ những ánh mắt đầy trách cứ đang hướng về phía vị thầy tu trẻ tuổi. Hãy giải thích đi, tất cả mọi ánh mắt lúc này đều mang cùng một thông điệp. Hãy nói rõ nguyên nhân của những trò điên loạn này. Hãy khẳng định rằng những gì chúng ta e sợ đều là sai!

Sự thật! Giáo chủ Thị thần tự nhắc nhở bản thân. Duy nhất chỉ sự thật mà thôi. Những bức tường này đã chứng kiến quá nhiều bí mật rồi, giờ sẽ là sự thật hãi hùng khiến Giáo chủ Thị thần muốn phát điên. Nhưng trong cơn điên loạn ấy, ánh sáng đã toả rạng.

– Nếu có thể hi sinh linh hồn của bản thân để cứu rỗi hàng triệu người khác thì liệu các vị có dám hi sinh không? – Giáo chủ Thị thần vừa tiến lên phía trước vừa nói.

Hồng y đoàn vẫn im phăng phắc. Mọi ánh mắt vẫn chòng chọc nhìn vào Giáo chủ Thị thần. Bên ngoài, tiếng ca hát đang vang lên rộn ràng trên quảng trường St. Peter.

Giáo chủ Thị thần tiến lại gần Hồng y đoàn:

– Tội lỗi nào đáng sợ hơn đây? Tội giết chết quân thù? Hay tội đứng im nhìn những gì ta yêu quý bị chà đạp? Dân chúng đang ca hát trên quảng trường đó!

Giáo chủ Thị thần ngừng lời giây lát, mắt ngước lên nhìn trần nhà nguyện. Trong bức hoạ của Michelangelo trên mái vòm tối sẫm, Chúa đang trông xuống… và ánh mắt của Người dường như đầy vẻ hài lòng.

– Tôi không thể tiếp tục làm thinh được nữa. – Giáo chủ Thị thần nói tiếp

Nhưng càng đến gần Hồng y đoàn, càng không thấy bất kỳ một ánh mắt cảm thông nào. Không lẽ mọi người không thấy sự giản dị đến chói lọi trong những việc làm vừa rồi sao? Không lẽ họ không thấy rằng đã đến lúc phải hành động rồi hay sao?

Đơn giản vô cùng.

Hội Illuminati. Khoa học và quỷ Sa-tăng chính là một.

Làm sống lại một sự khiếp hãi xa xưa, rồi tiêu diệt nó.

Sự khiếp hãi và hi vọng. Gây dựng lại đức tin của loài người.

Đêm nay, sức mạnh của hội Illuminati được phô diễn một cách thật đáng sợ… mang lại thành quả đầy vẻ vang. Sự lạnh nhạt đã bị nghiền nát. Sự khiếp hãi lan truyền khắp hành tinh nhanh như một tia chớp, khiến tất cả mọi người đoàn kết lại. Và sau đó sức mạnh của Chúa đã chế ngự bóng tối.

Tôi không thể tiếp tục đứng nhìn thêm được nữa!

Niềm cảm hứng được đích thân Chúa truyền cho đã đưa đường chỉ lối cho Giáo chủ Thị thần trong cái đêm đau đớn đến tột cùng ấy. Ôi, thế gian mới vô đạo làm sao! Cần phải có người thức tỉnh họ. Chính là ngươi. Nếu không phải là ngươi thì có thể là ai đây? Ngươi được cứu sống chính là vì sứ mệnh lớn lao này. Hãy chỉ cho họ thấy con quỷ xấu xa thời trước. Nhắc cho họ nhớ lại thế nào là sự khiếp hãi. Sự lạnh nhạt chính là cái chết. Nếu không có bóng tối thì cũng không có ánh sáng ban ngày. Hãy để họ chọn. Bóng tối hay ánh sáng. Sự khiếp hãi đâu rồi? Những vị anh hùng đã đi đâu cả rồi? Nếu không phải là lúc này thì là bao giờ?

Bước dọc theo lối đi giữa hai hàng ghế, Giáo chủ Thị thần tiến thẳng tới trước mặt Hồng y đoàn. Được cả một biển mũ đỏ, áo đỏ trước mắt lần lượt rẽ sang hai bên để nhường lối. vị thầy tu trẻ tuổi cảm tường như mình chính là Moses 1. Trước bàn thờ Chúa, Robert Langdon đã tắt ti-vi rồi khoác tay Vittoria, xuống khỏi bục diễn thuyết. Chắc chắn phải được Chúa che chở thì vị giáo sư kia mới có thể thoát chết như thế. Chúa đã cứu mạng Robert Langdon, nhưng Giáo chủ Thị thần không thể hiểu nổi tại sao Người lại làm thế.

Người phụ nữ duy nhất trong nhà nguyện lúc này chính là người đầu tiên lên tiếng, phá vỡ sự im lặng:

– Cha đã sát hại cha của tôi phải không? – Cô gái tiến lên một bước.

Giáo chủ Thị thần quay sang nhìn cô gái, và không thể hiểu nổi những cảm xúc đang hiện lên rõ ràng trên nét mặt trẻ trung ấy – đau đớn, dĩ nhiên rồi, nhưng sao lại phẫn nộ? Chắc chắn là cô gái phải hiểu chứ. Tài năng của cha cô nguy hiểm vô cùng. Cần phải ngăn chặn ngay công trình ấy, vì lợi ích của toàn nhân loại.

– Cha tôi làm việc đó là vì Chúa. – Vittoria nói.

– Những việc làm vì Chúa không thể được tiến hành trong phòng thí nghiệm. Mà phải là trong trái tim.

– Trái tim của cha tôi hoàn toàn thanh khiết! Và công trình của ông ấy đã chứng minh rằng…

– Công trình ấy lại một lần nữa cho thấy trí tuệ của con người đang tiến nhanh hơn tâm hồn của họ! – Cảm thấy mình tỏ ra gay gắt quá mức, Giáo chủ Thị thần hạ giọng xuống – Nếu một người sùng đạo như cha cô có thể tạo ra được một loại vũ khí nguy hiểm như chúng ta vừa được chứng kiến, thì hãy tưởng tượng xem một kẻ phàm phu tục tử sẽ làm gì với thứ vũ khí đó.

– Phàm phu tục tử như cha phải không?

Giáo chủ Thị thần hít một hơi thật sâu. Chẳng lẽ cô ta không hiểu? Sự tiến bộ về luân lý của loài người không thể theo kịp những bước tiến của khoa học. Về mặt ý thức đạo đức, con người chưa thể tiến hoá đến ngang tầm với những nguồn sức mạnh họ đang sở hữu. Chẳng phải loài người đã sử dụng tâm cả mọi loại vũ khí họ có thể chế tạo được đấy thôi! Và ai cũng thấy rằng phản vật chất chẳng có gì là ghê gớm so với kho vũ khí khổng lồ của loài người hiện nay. Loài người đã biết cách huỷ diệt. Họ đã tập làm việc đó từ lâu lắm rồi. Và chính thân mẫu của Giáo chủ Thị thần đã phải đổ máu. Tài năng của Leonardo Vetra là nguy hiểm còn vì một lý do khác nữa.

– Suốt bao thế kỷ qua, – Giáo chủ Thị thần lên tiếng, – nhà thờ đã phải đứng im nhìn khoa học dần dần tiến lên phía trước. Để dần dần hạ bệ những phép màu của tôn giáo, để thúc đẩy trí tuệ phát triển vượt hẳn lên so với tâm hồn. Họ buộc tội tôn giáo là ru ngủ loài người. Họ tuyên bố rằng Chúa thực ra chỉ là một ảo tưởng – một chỗ dựa mang nặng tính ảo tưởng đối với những người yếu đuối đến mức không thể chấp nhận sự thật là cuộc sống này hoàn toàn vô nghĩa. Tôi không thể tiếp tục khoanh tay đứng nhìn khi khoa học sắp sửa khai thác cả sức mạnh của chính bản thân Chúa! Thế nào các người cũng sẽ hỏi bằng chứng đâu. Đúng đấy, bằng chứng về sự ngu ngốc của khoa học. Thừa nhận rằng có những thứ vượt ra ngoài tầm hiểu biết của chúng ta thì có gì là sai trái đâu! Cái ngày mà người ta có thể tái tạo được Chúa trong phòng thí nghiệm cũng sẽ chính là ngày mà nhân loại không cần đến đức tin làm gì nữa!

– Cha muốn nói rằng nhân loại sẽ không cần đến nhà thờ của cha nữa chứ gì? – Vittoria phản bác. – Hoài nghi chính là thứ vũ khí duy nhất còn lại của những người như cha. Vì còn tiếp tục hoài nghi nên người ta còn tìm đến với nhà thờ. Tất cả chúng ta đều cần được biết ý nghĩa của cuộc sống. Cảm giác bất an trong lòng chúng ta, cùng với niềm khát khao muốn tiếp cận với một linh hồn cao thượng hơn để khẳng định với chúng ta rằng tất cả mọi thứ trên đời này đều thuộc về một kế hoạch vĩ đại nào đó. Nhưng nhà thờ đâu phải là cách thức duy nhất để tiếp cận linh hồn cao thượng ấy! Tất cả chúng ta đều đang đi tìm Chúa, nhưng bằng những con đường khác nhau. Cha sợ cái gì vậy? Sợ rằng Người sẽ hiển linh ở một nơi nào đó chứ không phải trong bốn bức tường này phải không? Rằng mọi người sẽ tìm thấy Người trong chính bản thân họ, và quên lãng những nghi lễ cổ lỗ của cha chứ gì? Tôn giáo cũng cần phải thay đổi! Trí não tìm thấy những câu trả lời, và trái tim sẽ phải tập làm quen với những chân lý mới. Cha của tôi cũng cùng trên một hành trình với cha. Hai con đường song song! Cha không nhận thấy điều đó sao? Chúa đâu phải là một đấng quyền năng tối thượng nào đó trên cao, sẵn sàng ném vào lò lửa địa ngục tất cả những kẻ không chịu tuân phục. Chúa chính là dòng năng lượng chảy tràn tới từng tế bào thần kinh, chan hoà trong trái tim của chúng ta! Chúa hiện hữu ở mọi nơi!

– Trừ khoa học! – Giáo chủ Thị thần ngay lập tức bác lại, vẻ mặt đầy thương hại. – Về bản chất, khoa học là vô đạo. Và tách biệt khỏi đời sống tinh thần. Những phép màu của khoa học, ví dụ như phản vật chất, không bao giờ xuất hiện cùng với những lời giáo huấn về đạo đức. Vô cùng nguy hiểm! Nhưng giờ đây khoa học lại còn rắp tâm biến chính nó thành con đường khai sáng; và hứa hẹn tìm ra đáp án cho những câu hỏi vốn được coi là cao đẹp chính vì không ai tin được câu trả lời. Không thể được! – Giáo chủ Thị thần lắc đầu.

Trong giây lát, nhà nguyện Sistine chìm trong yên lặng. Giáo chủ Thị thần bỗng cảm thấy kiệt sức, và quay về phía Vittoria.

Cô gái vẫn giữ nguyên ánh mắt không khoan nhượng. Giây phút này chẳng hề giống như những tường tượng của vị thầy tu trẻ. Không lẽ đây chính là thử thách cuối cùng của Chúa?

Rồi Hồng y Mortati phá tan bầu không khí yên lặng:

– Bốn vị được lựa chọn. – Giọng nói của ngài run run. – Baggia và những người khác. Hãy nói với ta rằng cha không…

Giáo chủ Thị thần quay lại, ngạc nhiên trước thái độ đau xót ấy Chắc chắn đức cha Mortati phải hiểu chứ. Ngày nào báo chí cũng chạy những dòng tít lớn nói về những phát minh khoa học. Tôn giáo chẳng còn được nhắc đến nữa, từ khi nào? Đã nhiều thế kỷ nay. Cần phải có một phép màu dành cho tôn giáo! Cần có một sự kiện để thức tỉnh cả thế giới! Để đưa họ trở lại với con đường đúng đắn. Để khôi phục lại đức tin. Dù sao thì bốn vị được lựa chọn cũng chưa phải là Giáo hoàng, họ chỉ là những linh hồn tự do muốn hoà manh vào thế giới mới, muốn lìa xa thế giới cũ! Đây là cách duy nhất! Cần phải có một lãnh tụ tôn giáo mới. Trẻ trung. Đầy quyền năng. Đầy sức sống. Và tài ba. Bằng cái chết, bốn vị được lựa chọn đã mang lại lợi ích cho giáo hội hơn hẳn. Sự khiếp hãi và Hi vọng. Hi sinh bốn linh hồn để cứu vớt hàng trăm linh hồn khác! Cả thế giới sẽ mãi mãi nhớ đến họ như những vị thánh tử vì đạo. Giáo hội sẽ tôn xưng họ. Vì vinh quang của Chúa, biết bao nhiêu người đã phải hi sinh mạng sống của mình. Chỉ có bốn mạng sống thôi mà.

– Những người được lựa chọn. – Hồng y Mortati nhắc lại.

– Tôi cũng cùng chung nỗi đau với họ. – Giáo chủ Thị thần biện bạch, đưa tay chỉ lên ngực mình. – Và tôi cũng sẵn sàng chết vì Chúa, nhưng vì sứ mạng của tôi giờ mới chỉ bắt đầu. Đấy, dân chúng đang ca hát trên quảng trường đấy!

Thấy ánh mắt của Hồng y Mortati đầy kinh hãi, Giáo chủ Thị thần không thể hiểu nổi. Hay là do ảnh hưởng của thuốc giảm đau? Hồng y Mortati đang nhìn lên với ánh mắt đầy buộc tội, như thể Giáo chủ Thị thần đã tự tay giết chết họ. Nếu cần thì cả việc đó nữa tôi cũng sẵn sàng, vì Chúa, Giáo chủ Thị thần thầm nghĩ. Mà thực ra đâu phải thế. Tất cả những việc đó đều do một sát thủ tiến hành – một kẻ ngoại đạo đã dại dột tin rằng những việc hắn làm là vì hội Illuminati. Ta là Janus, Giáo chủ Thị thần đã nói với hắn như vậy. Ta sẽ cho ngươi thấy sức mạnh của ta. Và Giáo chủ Thị thần đã chứng minh, để rồi sự thù hận trong lòng tên sát thủ đã biến hắn thành con tốt thí.

– Các vị hãy nghe xem, dân chúng đang ca hát đấy! – Giáo chủ Thị thần vừa nói vừa cười mỉm, lòng rộn rã không sức mạnh nào có tác dụng gắn kết bằng sự hiện diện của quỷ dữ. Hãy đốt cháy một thánh đường, và cả cộng đồng sẽ cùng đứng dậy, miệng hát vang những bài ca ngợi Chúa, và chung tay xây dựng lại nhà thờ. Hãy xem đêm nay người ta đã đổ về đây như thế nào. Nỗi khiếp hãi đã kéo họ đến với nhà thờ. Phải tạo ra những con quỷ hiện đại cho những con người của thời hiện đại. Sự lạnh nhạt đã bị triệt tiêu. Hãy vạch mặt quỷ dữ cho họ thấy – những con quỷ Sa-tăng vốn đang trà trộn giữa đám đông, đang điều hành bộ máy chính quyền, nhà băng, trường học, và đang rắp tâm dùng khoa học làm chiêu bài để xoá sổ ngôi nhà của Chúa. Sự đối bại đã đến mức không thể chấp nhận nổi. Nhân loại cần phải cảnh giác. Cần phải đi tìm cái tốt và trở thành cái tốt!

Hồng y đoàn im lặng. Hi vọng họ sẽ hiểu. Không hề có chuyện Illuminati tái xuất hiện. Hội kín này đã bị xoá số từ lâu. Chỉ còn lại những truyền thuyết về họ mà thôi. Và Giáo chủ Thị thần đã dựng lên câu chuyện về Illuminati để nhắc nhở loài người. Những người đã biết về lịch sử tồn tại của nó sẽ lại cảm thấy sợ hãi. Những ai chưa biết sẽ được biết, sẽ phải kinh ngạc vì sự thiếu hiểu biết của bản thân. Những con quỷ của quá khứ đã bị dựng dậy để đánh thức lương tri của nhân loại.

– Thế còn những dấu sắt nung? – Hồng y Mortati gằn giọng, đầy vẻ phẫn nộ.

Giáo chủ Thị thần không trả lời. Hồng y Mortati không hề biết chuyện này. Toà thánh đã tịch thu được những con dấu này từ cách đây hơn một thế kỷ. Chúng đã bị khoá kỹ trong thư viện của Đức Thánh Cha, trong toà nhà Borgia, bị bụi phủ, bị quên lãng. Trong thư viện của Giáo hoàng có những đồ vật mà toà thánh coi là quá nguy hiểm, và chỉ duy nhất Giáo hoàng được quyền tiếp cận chúng.

Tại sao lại phải giấu kín những thứ khiến cho người ta thấy sợ hãi? Sự sợ hãi khiến cho mọi người tìm đến tới Chúa!

Chìa khoá của thư viện này được truyền từ đời Giáo hoàng này sang đời Giáo hoàng khác. Giáo chủ Thị thần Carlo Ventresca đã ăn cắp chìa khoá, và lẻn vào trong; nghe đồn rằng thư viện này chứa đựng những vật đầy mê hoặc – bản chép tay 14 cuốn của bộ kinh thánh đầu tiên Apocrypha, lời sấm nguyền thứ ba của Fatima. Hai lời sấm nguyền đầu tiên đã trở thành hiện thực, còn lời sấm nguyền thứ ba dáng sợ đến nỗi nhà thờ không bao giờ chịu tiết lộ ra ngoài. Ngoài ra, Giáo chủ Thị thần còn thấy một loạt những đồ vật liên quan đến Illuminati – toàn bộ những bí mật mà giáo hội đã tìm ra sau khi trục xuất hội kín này khỏi thành Rome… con đường ánh sáng… trò xảo trá đáng ghê tởm của Bernini, một trong những nghệ sĩ hàng đầu của Vatican… những buổi hội họp bí mật của các nhà khoa học hàng đầu châu Âu ngay trong khuôn viên của cung điện St. Angelo. Trong đống đồ vật bí mật đó, Giáo chủ Thị thần tìm thấy một chiếc hộp hình ngôi sao năm cánh đựng những con dấu bằng sắt và viên kim cương Illuminati huyền thoại. Chúng thuộc về một giai đoạn trong lịch sử của Vatican, và các tu si tiến bối tin rằng tốt hơn hết là quên chúng đi. Tuy nhiên, Giáo chủ Thị thần lại không cùng chung quan điểm với họ.

– Nhưng còn phản vật chất… – Vittoria chất vấn. – Cha hành động mạo hiểm đến mức dám tiêu huỷ toàn bộ toà thánh hay sao?

– Khi đã được Chúa phù hộ thì chẳng có gì là mạo hiểm hết. – Giáo chủ Thị thần đáp. – Đó chính là hành động tôn vinh Chúa.

– Cha bị mất trí thật rồi! – Vittoria gằn giọng.

– Hàng triệu linh hồn sẽ được cứu vớt.

– Rất nhiều người đã bị sát hại!

– Linh hồn của họ được cứu rỗi!

– Cha hãy nói điều đó với cha của tôi và Max Kohler!

– Cần phải cho cả thế giới thấy rõ sự ngạo mạn của CERN. Một giọt chất lỏng có thể thiêu rụi gần 1 km! Thế mà cô còn nói rằng ta bị mất trí hay sao? – Giáo chủ Thị thần bắt đầu cảm thấy phẫn nộ – Mọi người tưởng nhiệm vụ mà ta đang phải gánh vác đơn giản lắm hay sao? Những ai có đức tin đều phải trải qua những thử thách của Chúa! Chúa đã yêu cầu Abraham hi sinh người con trai của mình! Chúa đã yêu cầu Giê-su phải chịu đau đớn trên cây thập giá! Vì thế cho nên ngày nay chúng ta mới tôn vinh biểu tượng cây thánh giá – thấm đầy máu, đau đớn chất chồng – để nhắc chúng ta về sức mạnh của quỷ dữ! Để giúp chúng ta luôn luôn cảnh giác! Những vết sẹo trên thân thể Giê-su chính là bằng chứng cho sự tồn tại của những thế lực đen tối! Sẹo trên thân thể ta cũng thế! Cái xấu đang tồn tại, nhưng cuối cùng thì sức mạnh của Chúa sẽ chiến thắng!

Những lời nói sang sảng vang dội giữa bốn bức tường nhà nguyện Sistine, tiếp theo đó là sự yên lặng bao trùm. Thời gian như ngừng trôi. Bức bích hoạ “Lời phán xét cuối cùng” của Michelangelo hiện lên sau lưng Giáo chủ Thị thần như muốn báo điềm gở… Giê-su ném những kẻ tội đồ xuống địa ngục. Đôi mắt Hồng y Mortati nhoà lệ.

– Ông đã làm gì hả Carlo? – Đức cha hỏi, giọng gần như thì thào. Rồi Ngài nhắm mắt lại, hai giọt lệ lăn xuống má. – Với Đức Thánh Cha ấy

Rất nhiều người thở dài, như thể mọi người có mặt trong nhà nguyện đều đã nhất thời quên mất: Giáo hoàng. Bị đầu độc.

– Ông ta chỉ là đồ giả dối đê tiện. – Giáo chủ Thị thần đáp.

Hồng y Mortati có vẻ kinh hãi:

– Cha nói cái gì thế? Đức Thánh Cha là người trung thực. Và Người… rất mực yêu quý cha.

– Và tôi cũng đã từng kính yêu ông ấy.

Ôi, tôi đã từng yêu quý ông ấy biết bao nhiêu! Nhưng trò giả trá ấy! Ông ấy đã bội ước với Chúa!

Giáo chủ Thị thần biết lúc này mọi người không thể nào hiểu nổi, nhưng rồi họ sẽ biết sự thật. Khi được biết sự thật, họ sẽ hiểu! Đức Thánh Cha chính là kẻ dối trá đê tiện nhất trong toàn bộ lịch sử tồn tại của giáo hội. Giáo chủ Thị thần vẫn nhớ như in cái đêm hôm ấy. Vị thầy tu trẻ vừa từ CERN quay trở về mang theo tin tức về phát kiến của Vetra, cũng như sức huỷ diệt khủng khiếp của phản vật chất. Những tưởng Đức Thánh Cha sẽ nhận thấy những hiểm hoạ tiềm tàng trong công trình khoa học này, nhưng không, Người chỉ thấy toàn những triền vọng sáng sủa. Giáo hoàng còn định tài trợ cho công trình này bằng tiền lấy từ ngân quỹ của toà thánh, để thể hiện thiện chí của giáo hội đối với những nghiên cứu khoa học dựa trên tôn giáo.

Thật điên rồ! Ai đời nhà thờ lại đi tài trợ cho một công trình đang đe đoạ biên giáo hội thành thứ đồ thừa trong xã hội! Cho một công trình có thể tạo ra một loại vũ khí giết người hàng loạt! Mẹ của Giáo chủ Thị thần năm xưa cũng đã thiệt mạng vì một loại vũ khí như thế…

– Nhưng mà… không thể làm thế được! – Giáo chủ Thị thần thốt lên.

– Ta mang nợ khoa học. – Giáo hoàng trả lời. – Có một điều mà ta đã giấu kín suốt cả cuộc đời. Khi còn trẻ, ta đã được khoa học ban tặng một món quà. Món quà mà ta không thể nào quên.

– Con không hiểu. Khoa học có gì để ban tặng cho một con người đã nguyện hiến mình cho Chúa đây?

– Chuyện dài lắm. – Giáo hoàng nói – Phải có thời gian thì ta mới kể cặn kẽ cho con nghe được. Nhưng trước hết, con hãy biết một sự thật rất đơn giản về bản thân ta. Suốt bao nhiêu năm qua ta đã giữ bí mật điều này. Nhưng đã đến lúc con phải được biết.

Sau đó Giáo hoàng đã nói ra sự thật kinh hoàng đó.

— —— —— —— ——-

1 Moses: Một lãnh đạo về tôn giáo, nhà lập pháp, nhà tiên tri, sứ gia, và là một lãnh tụ quân đội của người Do Thái.

132

Giáo chủ Thị thần nằm co ro trên nền đất trước mộ phần của thánh Peter. Thành phố của người chết thật lạnh lẽo, nhưng chính hơi lạnh lại góp phần làm đông máu rỉ ra từ những vết thương trên khắp thân thể vị thầy tu trẻ. Ở đây thì Đức Thánh Cha không thể tìm ra, và chẳng một ai khác có thể tìm ra được…

Câu chuyện này dài lắm. Những lời nói của Giáo hoàng vẫn còn âm vang trong tâm trí vị thầy tu trẻ tuổi. Phải có thời gian thì ta mới giải thích với con được…

Nhưng bao nhiêu thời gian cũng sẽ là không đủ để giải thích, Giáo chủ Thị thần biết thế.

Đồ dối trá! Tôi đã đặt trọn niềm tin ở ông! CHÚA cũng đã tin tưởng ông!

Chỉ bằng một câu nói ấy, Giáo hoàng đã khiến cho toàn bộ thế giới đổ sụp quanh Giáo chủ Thị thần. Bao nhiêu niềm tin mà vị thầy tu trẻ tuổi dành cho Giáo hoàng từ bấy lâu nay giờ bị dập tắt ngay tức thì. Sự thật kinh hoàng ấy đã xoáy thẳng vào trái tim trẻ trung của Giáo chủ Thị thần, và xoáy mạnh đến nỗi vị thầy tu trẻ phải loạng choạng bước giật lùi ra khỏi phòng làm việc của Giáo hoàng, rồi nôn mửa ngay trên hành lang.

– Đợi đã nào! – Giáo hoàng vừa gọi vừa chạy đuổi theo. – Hãy để ta giải thích đã nào!

Nhưng Giáo chủ Thị thần bỏ chạy. Làm sao Ngài có thể chịu đựng được hơn thế kia chứ? Ôi, đồi bại làm sao! Nhỡ có người phát hiện ra thì sao? Lúc ấy thì thanh danh của toàn thể giáo hội sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng! Chẳng lẽ lời thề nguyền trước Chúa không có ý nghĩa gì đối với Giáo hoàng hay sao?

Ngay lập tức sự hoảng loạn bủa vây lấy Giáo chủ Thị thần, tác động vào thính giác của vị thầy tu trẻ tuổi bằng những âm thanh riết róng, cho đến tận lúc ngài tỉnh dậy trên nền đất, trước mộ phần của thánh Peter. Đó cũng là lúc Chúa hiển linh, với sức mạnh thật phi phàm.

CHÚA CỦA NGƯƠI MUỐN BÁO THÙ!

Cùng với Chúa, Giáo chủ Thị thần đã lên kế hoạch. Cùng nhau, họ sẽ bảo vệ giáo hội. Cùng nhau, họ sẽ khôi phục lại đức tin cho thế giới vô đạo này. Cái xấu hiện diện khắp mọi nơi. Thế nhưng cả thế giới đã trở nên chai lỳ vô cảm! Cùng nhau, họ sẽ vạch trần cái xấu, để cho toàn thể nhân loại được thấy tận mắt… và rồi Chúa sẽ chế ngự! Sự Khiếp hãi và Hy vọng. Rồi cả thế giới sẽ phải tin!

Thứ thách đầu tiên của Chúa hoá ra không đến nỗi đáng sợ như Giáo chủ Thị thần vẫn nghĩ. Lẻn vào phòng ngủ của Đức Thánh Cha… bơm đầy một xi-lanh… bịt miệng kẻ dối trá lại, để cho ông ta co giật đến chết. Trong ánh trăng vằng vặc, đôi mắt của Giáo hoàng như có điều gì muốn nói.

Nhưng đã quá muộn.

Giáo hoàng đã nói quá đủ rồi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN