Không Khoan Nhượng - Chương 60
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
39


Không Khoan Nhượng


Chương 60


MCLEAN, VIRGINIA

Mặc dù các nhân viên của Sở mật vụ thường phải tuyệt đối tránh những việc có thể đoán trước hay theo thói quen, nhưng trong thời gian nghỉ, Kate Palmer và Carolyn Leonard vẫn thường làm nhiều việc như vậy. Cùng là hàng xóm của nhau ở Bắc Virginia và là hai trong số rất ít phụ nữ bảo vệ Tổng thống Jack Ruthled họ đã sớm trở thành bạn thân. Máy móc mà nói, Carolyn là Sếp của Kate nhưng rời xa công việc vai trò chuyên môn chẳng còn nghĩa lý gì với họ.

Trừ khi Tổng thống đi du lịch, thứ bảy là ngày nghỉ của họ. Thứ bảy nào bọn trẻ nhà Carolyn cũng đến thăm bà vì vậy họ có cả ngày để cùng làm những gì họ thích.

Những ngày thứ bảy của họ bắt đầu bằng lớp đạp xe ở Câu lạc bộ Sức khỏe và Thể thao Rency trên đường Old Meadow sau đó họ cùng tập ở trung tâm rèn luyện sức khỏe của Câu lạc bộ này một tiếng. Sau khi tắm hơi cả hai người đều sẵn sàng cho một hoạt động đầy yêu thích của ngày thứ bảy đó là đi mua sắm.

Trong một lĩnh vực nghề nghiệp mà họ buộc phải cạnh tranh và bị phán xét tương đương như nam giới thì cuối tuần là dịp để Kate và Carolyn say sưa thể hiện nữ tính của mình. Đi mua sắm đã bị coi là một tật xấu của phụ nữ nhưng chẳng ai trong số họ để ý. Cả ngày đi chơi với một người bạn gái và chẳng phải lo lắng gì về gã nào quả là dễ chịu.

Mặc dù Leonard vẫn đang làm việc để trả khoản nợ cho chồng, cô vẫn là một người tiết kiệm thông minh và còn là một nhà đầu tư thông minh hơn nhiều. Toàn bộ công việc và không có cuộc chơi nào có thể khiến cô trở thành một cô gái tẻ nhạt vì vậy cô luôn dành riêng một khoản tiền nho nhỏ để đi chơi với Kate.

Thói quen của họ ở Tysons Galleria lúc nào cũng vậy. Trước hết họ lượn qua các cửa hiệu như Salvatore Ferragamo, Chanel và Versace để tìm xem có món đồ nào giảm giá hay không. Sau đó là Nicole Miller, Ralph Lauren và Burberry nơi họ hiếm khi nào rời khỏi gian hàng mà trên tay mỗi người không cầm theo ít nhất một túi đồ.

Ăn trưa ở một trong ba điểm – Legal Seafoods of Boston, P.F. Chang’s, hay Cheesecake Factory. Ngày hôm nay là P.F. Chang’s. Sau bữa trưa, hai người phụ nữ thanh toán đeo kính vào rồi hướng ra chỗ đỗ xe.

Đi qua chỗ gian hàng Macy, một người đàn ông lực lưỡng chưa từng có tiến tới chỗ họ. Anh ta cao khoảng trên hai mét, tóc đen, mắt xanh dữ tợn. Trông anh ta giống người Ý và mặc một bộ vét màu xám.

Mặc dù là một tay bắn tỉa hoàn hảo, nhưng Philippe Roussard lại thích tấn công con mồi trực diện. Hắn thích tiêu khiển thời gian lắng nghe họ van xin tha mạng sống rồi xem họ chết. Thỉnh thoảng, hắn không làm theo cách của mình. Lần này, hắn sẽ đọc về cái chết của những người phụ nữ này trên báo – nếu báo chí có đưa tin.

“Che bella donna”, vừa nói hắn vừa tiến lại gần. Cả hai người phụ nữ đều rất hấp dẫn, hấp dẫn hơn nhiều so với trong ảnh.

Người Italia, Carolyn Leonard thầm nghĩ. Tôi biết mà.

Thường thì cô không hay thu hút sự chú ý của người lạ, cô đã uống một chút rượu trong bữa trưa. Vả lại, hôm nay cũng là ngày nghỉ của cô mà. Hơn nữa, liệu gã này có gây rắc rối nhiều không nhỉ? Gã làm cho cửa hàng Macy. Cô có thể nhìn thấy lọ nước hoa và cái que thử trong tay gã. Chắc chắn là gã muốn họ mua gì đó nhưng gã lực lưỡng quá.

Cho dù gã bán gì đi nữa, Carolyn Leonard cũng đang trong trạng thái muốn mua. Cô mỉm cười. Cô cao tới gần hai mét và rất gầy. Mái tóc đỏ buộc gọn gàng trông cô thật thon thả.

Roussard cúi đầu cười với cả hai. Điệp viên còn lại, Kate Palmer thấp hơn một chút nhưng cũng rất hấp dẫn, với một cơ thể uyển chuyển mái tóc dài màu nâu, đôi mắt xanh sâu thẳm.

“Ngày hôm nay, các cô là những cô gái xinh đẹp nhất mà tôi thấy ghé qua cửa hàng này”, Hắn nói bằng thứ tiếng Anh nặng trịch.

Carolyn lúng túng. “Hẳn phải là một ngày trôi rất chậm”.

Roussard mỉm cười. “Tôi nói thật đấy”.

“Anh từ đâu tới?” Palmer hỏi.

“Italy”.

“Sao anh không nói rõ, ở nơi nào trên nước Italy?”.

“San Benedetto del Tronto. Cô có biết nơi nào không?”.

“Không”, Leonard trả lời. “Nhưng tôi nghĩ là tôi sẽ thích”.

Roussard giơ lọ nước hoa lên như thể đang giới thiệu công nghệ mới nhất. “Tôi phải làm sao cho giống như thể tôi đang cố bán cho các cô thứ gì đó. Có người giám sát tôi rất cẩn thận, anh ta nói rằng tôi hay tán tỉnh quá.”

Carolyn lại cười. “Xin mời, đó là một phần của việc bán hàng phải không?”.

“Không phải khi cô không có ý đó”, Roussard trả lời.

“Ồ , anh chàng này tốt đây”, Palmer nói với một nụ cười trên môi. “Thực sự tốt”.

“Vâng, tôi không muốn làm anh buồn”, Carolyn nói, “Nhưng cả hai chúng tôi không đi chợ để mua thêm nước hoa mới, phải không?”.

Palmer lắc đầu. “Có lẽ là để lần sau”.

Roussard cười nhăn nhở. ” Ít nhất thì cũng thử xem. Rất dễ chịu và người giám sát tôi sẽ không thể nói rằng tôi đang không làm việc”.

Carolyn nhìn Kate Palmer nhún vai và nói, “Tạo sao không?”.

Roussard trao cho họ cái lọ và lịch sự lùi lại.

Hai người phụ nữ xịt nước hoa vào cổ tay, xoa lên cổ và thậm chí Palmer còn xịt lên cả tóc.

“Không thơm lắm nhỉ”, Carolyn nhận xét.

“Đó là vì nó chưa hòa với mùi cơ thể cậu. Cứ để một lúc, cậu sẽ thấy. Khá ấn tượng đấy”.

Leonard đưa trả cái lọ khi Roussard đưa cho cô và Palmer một danh thiếp có ghi tên sản phẩm và một cụm từ trông như tiếng Italy.

Hai người phụ nữ đi ra chỗ đỗ xe, họ không thể ngờ rằng đã mang vào mình một nỗi kinh hoàng đáng sợ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN