Vụ Bí Ẩn: Con Mèo Nháy Mắt
Chương 6: Ronny đến gặp ba thám tử trẻ
Tối hôm đó, Peter rất khó ngủ. Peter cố nghĩ ra một cách thức để buộc ông Carson phải tâm sự với Ba thám tử trẻ. Nhưng Peter không nghĩ ra được gì… Có thể Bob và Hannibal may mắn hơn…
Peter dậy thật sớm và ngạc nhiên thấy ba dậy còn sớm hơn nữa.
– Ba mới nhận được cú điện thoại khẩn của ông Alfred Hitchcock, – ông Crentch giải thích cho con trai – ông ấy có công việc khó cần giao cho ba trước khi bắt đầu quay bộ phim mới. Peter ơi, phiền cái là ba hứa với mẹ con là sẽ dọn dẹp hầm kho ngày hôm nay. E rằng con phải làm việc đó thay cho ba!
Peter thầm nguyền rủa ông Alfred Hitchcock, nhưng vẫn trả lời:
– Tất nhiên rồi, ba! Con sẽ làm.
Do trở ngại bất ngờ này, Peter chỉ lên đường đi đến Thiên Đường Đồ Cổ sau bữa ăn trưa.
Thám tử trưởng đặt ngay câu hỏi nghị sự:
– Cậu có nghĩ ra cách bắt buộc ông Carson phải nhờ ta giúp đỡ không?
– Mình có suy nghĩ! Peter thở dài và thừa nhận. Nhưng không nghĩ ra được gì.
– Mình cũng vậy, Hannibal rầu rĩ nói. Chỉ còn hy vọng vào Bob thôi. Có thể Bob tìm ra cái gì hay hay ở thư viện. Mình đang trông chờ Bob từ nãy giờ. Bob có hứa là sẽ ra sớm hơn thường ngày.
Hai phút sau, Lưu Trữ Nghiên Cứu xuất hiện. Bob đang cầm quyển sổ trong tay và có vẻ rất kích động.
– Cậu phát hiện được điều gì hả? Peter hỏi.
– Có chứ! Bob rạng rỡ đáp. Mất cả buổi sáng, nhưng thành công! Mình phát hiện rằng thời gian gần đây hội chợ Carson không được may mắn lắm! Vì đó là một vụ không quan trọng, nên mình đã phải xem kỹ các tờ báo địa phương ở các thành phố nhỏ để thu thập đủ các thông tin cần thiết.
– Cuối cùng thì cậu tìm được cái gì? Hannibal nóng lòng hỏi.
Bob mở sổ ra.
– Cách đây ba tuần, Bob bắt đầu nói, gánh xiếc đã phải bỏ tiết mục ngựa poney. Ba chú ngựa poney bị chết: có thuốc độc trong cỏ ăn của chúng. Chuyện xảy ra ở Ventura. Rồi đầu tuần này, ở San Mateo, một vụ hỏa hoạn đã xảy ra. Bốn cái lều bị lửa làm cháy: lều của nghệ sĩ nuốt lửa, của nghệ sĩ ném vòng, của sư tử và phần lều của quầy bắn súng.
– Lều sư tử! Peter thốt lên. Vậy là chú Dimitri bị rắc rối hai lần!
– Mình không muốn kết luận vội, – Hannibal nói, nhưng dường như cái chết của ba chú ngựa poney, và vụ hỏa hoạn không phải là sự cố… mà là âm mưu phá hoại! Này, Lưu Trữ ơi, mình dám chắc cậu còn tìm ra một vụ khác, ngoài hai vụ này chứ?
– Đúng! Sao cậu biết tài vậy? Bob thắc mắc hỏi.
– Nhớ lại đi, tối hôm qua, chúng ta đã nghe Khan nói đến tính mê tín của dân hội chợ. Mà cậu cũng biết là theo tín ngưỡng dân gian, bất hạnh luôn đến hàng loạt! Người ta hay nói “Đã bị hai lần, thế nào cũng bị thêm lần ba”. Vụ xổng chuồng của Rajah là vụ xui xẻo thứ ba!
– Úi chà! Cậu nghĩ dân hội chợ mê tín dị đoan đến thế sao? Peter hỏi.
– Mình vừa nảy ra một sáng kiến thế này – Hanibal nói.
Thám tử trưởng trình bày kế hoạch. Bob và Peter mỉm cười tán thành.
Một hồi sau, Peter, mắt dán vào thị kính của kính tiềm vọng, thông báo:
– Ronny đến! Chuẩn bị nhé!
Khi bước đến xưởng trong sân bãi, Ronny thấy Peter đi nhanh ra đón.
– Có chuyện gì vậy? Ronny hỏi Peter. Tại sao các cậu gọi điện thoại kêu mình tới đây?
– Bọn mình nghĩ cậu sẽ thích tham quan Bộ Tham Mưu và xem Ba thám tử trẻ làm việc như thế nào, Peter trả lời. Đi theo mình.
Peter dẫn Ronny đến đường hầm số hai. Sau khi đẩy cửa sập, cả hai chui lên xe lán. Ronny ngạc nhiên thốt lên:
– Chỗ gì mà lạ quá!
Ronny chăm chú nhìn kính hiển vi, kính tiềm vọng, các bộ đàm treo trên tường, hồ sơ đầy tài liệu, máy dò kim loại, kệ sách và các dụng cụ chuyên dùng mà ba thám tử đã cố tình bày ra cho dễ thấy.
Rồi Ronny nhìn thấy Bob và Hannibal, có vẻ đang chăm chú làm việc miệt mài. Không ai ngẩng đầu lên khỏi công việc. Hannibal đang xem xét cái khóa bằng kính lúp. Bob đang nghiên cứu mấy sợi vải trên một tấm kính nhỏ, có rọi đèn từ phía dưới. Peter nói thật nhỏ vào tai Ronny:
– Bọn mình biết rằng ở hội chợ có những chuyện khả nghi, Ronny à. Bọn mình đang điều tra một số chi tiết.
– Không thể nào có được! Ronny đáp khẽ. Các cậu không biết gì mà…
– Khoa học và sự tinh ý sẽ giúp bọn mình biết được những điều mà cậu không chịu nói ra! – Peter tuyên bố với một giọng điệu mà cậu cố làm trịnh trọng cho giống thám tử trưởng.
Đúng lúc đó, Hannibal ngẩng đầu lên.
– Chính một chuyên gia tội ác đã mở chuồng Rajah, các cậu à! Hannibal thông báo cho Bob và Peter, như thể không thấy Ronny đang có mặt trong phòng. Không còn gì nghi ngờ nữa hết. Dấu vết quanh ổ khóa rất đặc trưng. Và nếu Rajah được thả ra, dĩ nhiên có kẻ muốn phá hoại!
Ronny lắng nghe, kinh ngạc. Trước khi Ronny kịp phản ứng, Bob nói tiếp:
– Cách đây ba tuần, có kẻ đã bỏ thuốc độc giết mấy chú ngựa poney, chính là để buộc ông Carson rút tiết mục này ra khỏi chương trình, chuyện này quá hiển nhiên. Cũng như vụ cháy đã phá hủy hay làm hư ba cái lều và một phần quầy bắn súng. Làm cho giám đốc hội chợ bị mất rất nhiều tiền và hiện không có khả năng trả lương cho nhân viên.
Vẫn giả vờ như không thấy Ronny, Hannibal lắc đầu hỏi:
– Còn về người của hội chợ, thì ta biết gì?
– Lực sĩ Khan từ lâu không làm việc ở một hội chợ nào, Bob tuyên bố. Rất có thể đây là kẻ giả danh.
Trong khi thám tử trưởng và Lưu Trữ Nghiên Cứu diễn kịch như thế, miệng Ronny càng lúc càng há to hơn. Cuối cùng, Ronny không chịu được nữa:
– Ai nói cho các cậu nghe những chuyện này? Ronny nóng lòng hỏi.
Hannibal và Bob giật mình, quay sang Ronny, giả bộ ngạc nhiên phát hiện khách.
– Ủa. Cậu đến rồi hả? Hannibal hết sức vô tư hỏi.
– Ai cho các cậu biết về tình hình ở hội chợ?
Ronny không trả lời hỏi lại.
Hannibal lắc đầu:
Không, Ronny à! Không có ai đâu. Chúng tôi là thám tử và chúng tôi đã tự mình phát hiện ra… Nếu mình hiểu không sai, thì các suy luận của bọn mình là chính xác?
– Phải, Ronny thừa nhận. Tất cả những gì các cậu nói là đúng sự thật. Các cậu cũng không lầm về Khan, ông ấy dùng tên giả làm việc ở hội chợ. Thật ra, ông ấy chỉ là nghệ sĩ xiếc. Nhưng vì không còn hợp đồng nào nữa, ông ấy rất vui được làm việc ở hội chợ của ba. Nhưng ông ấy không muốn người ta biết. Khan rất tự kiêu! Hội chợ Carson không được nổi tiếng lắm. Ba và mình không biết tên thật của Khan, nhưng ông ấy đóng vai lực sĩ hội chợ rất tốt.
– Có thể những gì cậu nói là đúng, nhưng dù sao chắc chắn có kẻ đang muốn phá hoại công việc của ba cậu! Hannibal nghiêm trang thông báo. Và bọn mình rất muốn vạch mặt thủ phạm… nếu ba cậu cho phép.
Ronny nhìn Ba thám tử trẻ:
– Nếu không ai kể cho các cậu biết, thì các cậu hãy nói cho mình nghe bằng cách nào các cậu đã tìm ra được những thông tin này. Mình không tin là có ảo thuật. Nào, giải thích cho mình đi…
Hannibal, Bob và Peter mỉm cười. Rồi, thám tử trưởng trình bày cách Ba thám tử trẻ tiến hành để đạt kết quả có giá trị. Ronny lắng nghe đến cùng, nét mặt khâm phục. Cuối cùng, Ronny hăng hái la lên:
– Hay quá! Gần như không thể nào tin nổi! Các cậu tài thật! Đúng là thám tử chuyên nghiệp. Mình tin chắc các cậu hoàn toàn có khả năng tìm ra hiện đang có âm mưu gì ở hội chợ. Khổ nỗi, dân hội chợ rất hay tự ái… và ba mình kiên quyết tự xoay xở lấy. Ba sẽ không bao giờ chấp nhận sự giúp đỡ từ bên ngoài!
– Nhưng ba cậu có thể bị mất hết trong thời gian ngắn, Ronny à! Hannibal nhận xét.
– Mình biết. – Ronny thở dài. Nếu tuần sau mà ba mình không trả lương…
Ronny ngưng nói, có vẻ phân vân một lúc. Rồi nét mặt Ronny trở nên cương quyết:
– Được rồi! Ronny nói bằng một giọng cứng rắn. Nếu ba từ chối không muốn các cậu giúp, thì mình, ngược lại, mình rất muốn. Thà nói ngay sự thật cho các cậu nghe: nếu hiện có kẻ đang tìm cách làm cho ba mình sạt nghiệp… thì đó là tại mình!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!