Vụ Bí Ẩn: Cầu Vồng Biến Mất
Chương 11: Rượt
– Cứu! Cứu! Peter la. Chúng nó bắt được mình rồi.
– Mình cũng bị bắt rồi! Đây là cái bẫy! Hannibal vừa đáp vừa cố gắng đẩy những kẻ tấn công vô hình lại.
Hannibal đu đưa cánh tay thật mạnh; sợi dây đang cột ở tay cậu va vào cổ của một tên tấn công, khiến hắn đau đớn la lên một tiếng rồi lui ra phía sau. Hannibal tức thời được tự do, cậu lao đến cứu giúp Peter, vớ lấy một cái áo vét da trong bóng tối, kéo, rồi xô ra rất mạnh. Tiếng va, rồi tiếng la tức giận báo cho Hannibal biết là mình không mất công vô ích. Peter xô một đối thủ thứ ba ra. Hai bạn ngồi cạnh nhau, thở hổn hển, lưng tựa vào tường.
Hannibal cởi dây ra, cho vào túi.
– Bây giờ, bọn mình làm gì? Peter hỏi.
– Ta thử tìm lại cánh cửa và trở ra ngoài, sếp đáp. Dường như phải đi lối này…
Hai thám tử di chuyển theo hướng Hannibal vừa mới chỉ và tìm ra cánh cửa sắt. Nhưng dù Hannibal cố xoay tay cầm theo mọi chiều hướng, cánh cửa không mở ra.
– Chúng ta đã bị rơi vào bẫy, Hannibal lập lại. Sao cậu chạy nhanh dữ vậy? Đáng lẽ cậu phải đoán ra rằng đó chính là điều chúng muốn ta làm.
– Thêm một bước nữa, là mình bắt được chúng! Peter đáp. Nhưng bây giờ bọn mình kẹt thật. Nghe kìa!
Có tiếng tu huýt vang lên phía bên trái và phía bên phải.
– Bọn chúng chuẩn bị tấn công nữa, Peter nói.
– Ta phải rời khỏi chỗ này. Có thể ta thử ra bằng ngả mặt trước…
– Làm sao mà tìm đường được trong bóng tối?
– Ta có đèn pin. Chúng ta đã quá sợ đến nỗi quên xài đèn pin mất.
Peter vỗ đùi. Phải! Peter vẫn còn đèn pin. Peter bật đèn lên. Chùm sáng chiếu thẳng vào hai hình bóng nhỏ, khiến chúng vội rút lui. Hannibal cũng bật đèn mình lên.
Những giọng nói kỳ lạ, nói một thứ tiếng lạ, vang lên bên tai hai thám tử: đám thần lùn đang hội ý. Chúng không dám tấn công ồ ạt nữa, chúng đã hiểu rằng hai thám tử sẽ chống chọi quyết liệt.
Hannibal tìm cách định hướng. Hai bạn đang ở phần hậu trường: xưa kia, người ta chứa các tấm phối cảnh tại đó. Vẫn còn khá nhiều khung dựng vào tường, và những tấm vải cuộn lại chất thành đống. Một đi văng bị thủng, một cái bàn đầy bụi, một cái thang cũng bị bỏ tại đó.
Có tiếng sột soạt trong không khí. Một vật đen đen là là qua đầu hai thám tử rồi biến mất.
– Dơi! Peter la lên.
– Để ý đến dơi làm gì, Hannibal đáp. Chúng ta sắp bị tấn công rồi.
Thật vậy, đám thần lùn đang cầm gậy gỗ tiến lại gần hai thám tử.
– Ngả này! Peter kêu.
Thám tử phó có năng khiếu định hướng. Cậu đâm thẳng trước mặt, vào lối đi chật hẹp còn lại giữa hai hàng khung. Hannibal đi theo, khi đi ngang làm ngã cái thang. Những tiếng la sau lưng báo cho hai thám tử biết rằng thang rơi trúng đầu đám thần lùn.
Peter dừng lại đột ngột. Hannibal đụng vào Peter từ phía sau. Ở cuối lối đi, có hai thằng người nhỏ bé, tay cắm chùy.
– Bọn mình bị bao vây rồi! Peter hổn hển nói. Phía sau cũng có, phía trước cũng có.
– Vậy ta hãy đi bên hông.
Hannibal đá thật mạnh vào tấm phối cảnh. Tấm vải mục rách ngay. Hai thám tử nhảy vào lỗ hổng. Những cái khung khác cản đường hai cậu. Hai thám tử cúi đầu xuống lao về phía trước.
Xung quanh có tiếng vải rách, kêu sột soạt, lách tách. Đám đuổi theo không biết chạy ngả nào nữa. Chẳng bao lâu, Hannibal và Peter đâm qua tấm vải cảnh cuối cùng và ra đến sân khấu. Phòng hát trải dài ra trước mắt. Ở cuối, chùm sáng đèn pin cho thấy những cánh cửa lớn có lẽ đưa ra ngoài. Nếu đến được đó, sẽ còn phải tháo gỡ các tấm ván bị đóng đinh trên cửa, nhưng đây không phải là chuyện bất khả.
Hai thám tử đang nghiên cứu địa hình, thì có tiếng bước chân nhẹ vang lên ở phía sau. Peter quay lại nhìn: kẻ thù đang tiến tới.
– Chuồn thôi! Thám tử phó kêu.
Để làm gương, Peter nhảy qua hàng đèn chiếu trên sân khấu và chạy trên lối đi chính. Đúng lúc đó, toàn bộ nhà hát không còn tối tăm nữa nhờ bộ đèn chùm đột ngột sáng lên. Một thần lùn chụp lấy sợi dây đang thòng xuống từ cái móc, rồi y hệt như Tarzan đu dây leo, bay trong không gian, rơi trúng trên vai Hannibal. Thám thử trưởng ngã xuống đất, làm rơi đèn pin, và bắt đầu giãy giụa kịch liệt.
Peter quay trở lui, tóm lấy thần lùn ở ngang eo ném thật xa. Bị mắc kẹt giữa hai ghế, hắn thét lên. Bạn bè hắn chạy đến giải thoát cho hắn. Hai thám tử lợi dụng để chạy tiếp. Hai bạn chạy hết gian phòng, không gặp trở ngại gì, và lao vào cánh cửa dẫn ra ngoài đường.
Cửa không nhúc nhích.
– Mấy tấm ván bên ngoài làm kẹt cửa – Peter nói – Ta hãy tìm cửa sổ.
Peter lao vào một hành lang bên hông, leo lên cầu thang dường như đi ra ban công. Bây giờ đèn pin của Peter là nguồn sáng duy nhất. Đi hết thang lầu, hai bạn đến một chỗ giống như phòng giải lao. Peter tắt đèn, rồi vén màn nhung khuôn cửa.
Ngay giữa phòng hát vẫn còn sáng, Peter nhìn thấy bốn thằng người nhỏ bé đang hội ý.
Rồi một người vóc dáng bình thường băng qua sân khấu tiến về nhóm thần lùn.
Peter nhận ra hắn.
– Rawley! Peter nói khẽ. Rawley làm chung với bọn thần lùn!
– Phải – Hannibal buồn rầu nói. Mình đã sai lầm thật là tệ hại, Peter à. Ta sẽ nói chuyện này sau. Nghe đi!
– Ê! Đằng kia! Bọn lùn beo! Rawley nạt đám thần lùn. Tụi mày hãy lục soát tòa nhà này nhanh lên. Phải tìm cho bằng được hai thằng nhóc. Chúng không ra được, tất cả các lối thoát đều bị bịt kín rồi. Nhanh lên nào!
Không trả lời, đám thần lùn phân tán đi khắp phía.
– Tạm thời – Hannibal thì thầm – chúng đã lạc dấu vết của ta. Phải chi chúng ta có chỗ trốn đâu đó. Sớm muộn gì rồi bà Allward cũng sẽ thức dậy…
– Bà sẽ thấy bọn mình mất tích và bà sẽ gọi cảnh sát! Cậu nói đúng! Peter kêu.
– Cảnh sát sẽ tìm thấy máy ảnh của mình ngoài vườn, hình đã rửa ra sẽ cho thấy là trong khu phố này có những chuyện kỳ lạ xảy ra, và chúng ta sẽ được cứu. Vấn đề là phải trốn cho đến lúc đó.
– Vậy thì phải làm nhanh lên – Peter nói – Mình nghe bọn chúng leo lên lầu kìa.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!