Vụ Bí Ẩn: Con Gà Đội Vương Miện
Chương 9
LỜI CẢNH CÁO MỚI
Hannibal nắm rõ những yêu cầu truyền hình, nên biết rằng việc quay Drippin’ Chicken chưa kết thúc. Nhưng không ngờ sẽ kéo dài đến năm tiếng… Người ta quay lại khoảng hai chục lần. Cứ sau mỗi lần quay, Big Barney Coop lại cắn miếng Drippin’ Chicken rồi nhả trở ra, ngay khi đạo diễn kêu: “Cắt!”.
Khi quay xong, Big Barney Coop la lên: “Bây giờ liên hoan!” rồi ông mời mọi người ăn Drippin’ Chicken.
Lò vi ba giúp hâm nóng bánh gà. Tất cả lao đến để ăn thử. Hannibal chăm chú quan sát cảnh tượng.
Không ai ngã lăn đùng ra chết. Không ai ngã xuống quằn quại. Không ai than phiền ớn lạnh hay có những triệu chứng trúng độc nào khác. Những tiếng kêu mà Hannibal nghe chỉ là của những người thích thú được ăn một món ngon…
Hannibal kín đáo lên đến bàn còn vài bánh Drippin’ Chicken trên mâm bạc.
Chỉ còn có hai cái bánh. Lúc Hannibal chuẩn bị lấy một cái, Bob vỗ nhẹ lên vai cậu.
– Thấy không? Chỉ có hai người không ăn… – Bob kêu khẽ.
Hannibal nhìn từng thực khách một.
– Big Barney Coop và Prandro Mishkin. – Bob nói – Tại sao hai người nắm rõ thông tin nhất về Drippin’ Chicken lại là những người duy nhất không ăn?
Hannibal lưỡng lự trước khi lấy bánh và lỡ mất cơ hôi.
– Xin lỗi. – Một người phụ nữ trẻ nói rồi huơ hai cái bánh cuối cùng – Tôi đến lấy một cái cho bạn trai, nhưng cưỡng lại không nổi, phải lấy cho cả tôi nữa.
Rồi cô vừa ăn vừa bỏ đi.
Hannibal có vẻ hơi thất vọng nhưng rồi bình tĩnh lại:
– Nếu mình hiểu đúng thì không có thuốc độc. Mình sẽ có dịp ăn thử ở quán ăn nhanh Chicken Coop!
Trước khi bữa tiệc kết thúc một chút, bộ ba ra ngoài hóng mát. Ba bạn đứng tựa vào xe chờ Juliet và Kelly.
Cuối cùng hai cô gái ra đến. Kelly vừa đi vừa chải mái tóc đen dài.
– Em đến nhà chị Juliet lấy quần áo của em lại. – Kelly tuyên bố.
Hannibal không đồng ý lắm. Nhất định phải tìm ra cái cớ tốt để Kelly được gặp Juliet thường xuyên nhất. Nên, lợi dụng lúc Juliet nhìn chỗ khác, thám tử trưởng gật đầu với Kelly. Kelly nháy mắt lại để trả lời là đã hiểu bức thông điệp. Rồi Kelly leo lên xe Jullet.
– Xe Gà đang tới. – Peter thốt lên và chỉ một chiếc Cadilac vàng và cam có biểu tượng Chicken Coop gắn trên capô.
Khi ngồi vào tay lái, Big Barney Coop bóp còi: Ò Ó O!
– Không hiểu ông ấy đi đâu… – Hannibal nói.
– Chắc là đi ăn tối. – Peter nói.
– Lén lút vào quán Mac Donald ăn. – Bob nói đùa.
– Peter, cậu đi theo ông ta đi, Hannibal ra lệnh. – Còn Bob và mình sẽ theo Pandro Mishkin. Nếu gặp may, một trong cả hai sẽ dẫn ta đến một điều gì đó hay ho.
Peter lái xe của Kelly. Bob leo lên xe mình, Hanniibal ngồi bên cạnh, chỉ còn chờ Pandro Mishkin.
Chẳng bao lâu, Pandro Mishkin xuất hiện và nổ máy một chiếc Lincohn có các cánh cửa xe trang trí logo của Chicken Coop.
° ° °
Việc theo dõi kéo dài suốt mấy tiếng. Trước hết, Pandro dừng lại ở một nhà hàng bên bờ biển, ăn tối một mình, rồi dừng ở một ngôi nhà nhỏ trên đỉnh một đồi cao dốc tên là Sugarloaf Canyon. Dưới bầu trời hoàng hôn, trông khu này rùng rợn, có nhiều nhà lẻ tẻ, khó đến.
Hai thám tử bước xuống xe, ra trốn sau hàng rào bụi cây bao quanh nhà.
– Nhìn kìa. Hắn không vào nhà. – Bob nhận xét – Hắn đi vòng qua.
– Đi! – Hannibal ra lệnh.
Hai thám tử để cho Pandro đi một khoảng, rồi theo ông từ xa. Ngôi nhà chìm hoàn toàn trong bóng tối. Phía bên kia, có chút ánh sáng từ một cái đèn gắn trên cây.
– Có hàng rào. – Hannibal nhận xét – Xét kiểu hàng rào và chiều cao, chắc là phía sau có hồ bơi.
Thám tử trưởng vừa nói xong, thì có tiếng nước văng vang lên trong bầu không khí ấm của đêm mùa hè.
– Nào cưng! Cưng sẽ làm được mà! Nào! Một! Hai! Ba! Bơi!
Đó là giọng của Pandro.
Tiếng động lập lại nhiều lần. Qua khe hở hàng rào gỗ ánh sáng đèn tạo một vè kỳ quặc cho nơi này.
– Không hiểu ông ta nói chuyện với ai! – Bob nói và nhìn Hannibal.
– Đến xem không? – Thám tử trường hỏi.
Bob gật đầu rồi cả hai bước đến gần cổng dẫn vào hồ bơi. Hai thám tử mở cổng thật nhẹ nhàng, rồi chui vào khe. Một nhà chòi nhỏ xíu, để tắm và cất đồ che khuất hết một phần hồ bơi. Hannibal thận trọng bước đến nhà chòi để tiện quan sát. Bob đi theo.
Đột nhiên Hannibal vấp phải ống nước, ngã xuống cái ghế dài gây tiếng động ồn ào. Bob và Hannibal nhanh chóng hiểu ra Pandro Mishkin đang nói chuyện với ai. Tiếng sủa khủng khiếp, tiếng gầm gừ và tiếng nước bắn vang lên. Hai con chó doberman bước ra từ hồ bơi. To tướng.
– Bắt lấy chúng, Pétunia! Cắn đi, Zeus! Không tha! Cắn! – Mishkin hét lên.
Để thoát hai con thú dữ, Hannibal bị trầy tay, vấp ngã và cứ tưởng mình đã đến số. Hai con doberman theo sát gót. Bob chạy phía trước. Hai thám tử tuyệt vọng cố chạy thật nhanh, vừa chạy vừa kêu cứu. Nhưng ai nghe được? Hàng xóm ở cách đó mấy cây số…
Cổng! Mong sao không bị đóng! Thoát! Cổng kia rồi!
Hai thám tử hổn hển chạy qua cổng. Bob còn đủ sức đóng cổng lại, nhốt hai con chó. Hai bạn trở ra thật nhanh trên lối đi, để về xe.
– Hết cảnh một. – Bob nói khi ngồi sau tay lái.
Bob xuất phát nhanh đến nỗi chiếc Volkswagen nhỏ làm bắn những đám sỏi. Hannibal không nói tiếng nào. Cậu như muốn đứt hơi và cảm thấy tim đập muốn vỡ. Sau vài cây số, Hannibal hít thở thật mạnh rồi làm chủ tình hình trở lại, tức là phân tích tình thế và ra lệnh.
– Ta không biết được gì thêm ngoài điều rằng Pandro Mishkin có hệ thống bảo vệ tại nhà. Và một hệ thống đặc biệt! Tại sao? Đó chính là câu hỏi! Ta hãy về bộ tham mưu: cần phải suy nghĩ.
Khi cả bọn đã về đầy đủ trong xưởng của Hannibal, Bob kể lại cho Peter và Kelly chuyện đã xảy ra. Dĩ nhiên là thỉnh thoảng Hannibal chỉnh thêm vài chi tiết trong câu chuyện.
– Mình đi theo Big Barney Coop đến một quán bán món xà lách trộn. Ở tiệm Veg Out. Ông ta kêu món xà lách trộn đặc biệt, mang theo rồi đến chỗ Don Dellasandro.
– Miracle Tastes hả? – Hannibal hỏi.
– Đúng. Don Dellasandro sở hữu một tòa nhà văn phòng có phòng thí nghiệm và kho bãi ở Long Beach.
– Hệ thống an toàn?
– Người bảo vệ, thoạt nhìn, dường như không có vũ trang. Nhưng hệ thống an toàn ở cửa vào dễ sợ lắm. Nhiều thiết bị báo động, thẻ điện tử…
– Còn em, thì thành công. – Kelly thốt lên rồi cười – Lúc chị Juliet trả quần áo cho em, em xoay xở để làm đổ ly trà đá. Chị Juliet đề nghị sẽ mang đến tiệm giặt. Em sẽ ghé nhà chị Juliet lấy lại quần áo ngày mai.
– Hay ngày mốt, hay trễ hơn nữa! – Hannibal mỉm cười nói – Em giỏi lắm, Kelly à!
Hannibal đột nhiên quay đầu ra cửa xưởng. Thám tử trưởng để một ngón tay lên môi rồi ra hiệu kêu Peter đi theo. Cả hai rón rén ra cửa, mỗi thám tử đứng một bên chờ. Rồi Hannibal đột ngột mở cửa thật mạnh.
Không có ai. Bên ngoài, trời tối đen. Trên ngưỡng cửa là một cái hộp. Cớ một hộp giầy số lớn, hộp bọc giấy nâu, cột dây đỏ.
Có đề dòng chữ viết tay: gửi Hannibal Jones.
Peter dùng mũi giày đụng vào hộp.
– Có vẻ nặng.
– Cậu mở ra không? – Bob hỏi trong khi Hannibal lượm hộp mang vào trong, để cửa mở.
– Đừng. – Kelly kêu rồi chụp lấy cánh tay Peter.
Hannibal lắng tai nghe. Không có tiếng động nào thốt ra từ cái hộp. Rồi thám tử trưởng lắng nghe hàng ngàn tiếng động đêm khuya. Tất cả bắt chước Hannibal, sẵn sàng ra tay nếu có gì bất bình thường. Không có gì.
Hannibal quyết định tháo dây ra. Khi cầm hộp trong tay, thám tử trưởng có cảm giác nó nhúc nhích.
Rồi Hannibal tháo giấy gói ra. Do Hannibal đang cầm hộp ngược, phần chứa trong hộp rơi xuống chân cậu.
BỊCH!
Kelly hét lên một tiếng, còn mặt Hantlibal tái mét di.
Trên đôi giày mọi da trắng mới tinh của Hannibal, có một con gà chết. Cái xác mềm nhũn với một vệt máu ở cổ.
Cuối cùng Hannibal thấy bức thông điệp cũng bị dính máu gà.
HANNIBAL JONES,
MÀY ĐỦ MẬP ĐỂ BỊ CẮT CỔ.
ĐỨNG XÍA MŨI VÀO CHUYỆN NGƯỜI KHÁC!
ĐÂY LÀ CẢNH CÁO CUỐI CÙNG
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!