Cú Vọ Và Đàn Bồ Câu
Chương 17
Adam vừa vui vẻ huýt sáo vừa căng lại lưới quần vợt. Đột nhiên cửa Cung Thể thao bật mở, cô giáo Blanche dạy tiếng Pháp, biệt danh “Chuột nhắt” bước ra. Nhìn thấy chàng trai phụ việc, cô tỏ vẻ hết sức ngạc nhiên. Cô ngập ngừng một chút rồi lại quay vào nhà.
“Cô ta có mưu đồ gì chăng mà vừa thò ra thấy mình lại thụt vào như vậy?” Adam thầm nghĩ.
Thái độ cô giáo kia làm Adam đặc biệt chú ý, rõ ràng là thái độ của một kẻ “bị bắt quả tang”.
Lát sau cô giáo Blanche lại mở cửa Cung Thể thao, kín đáo bước ra rồi khép cửa lại thật khẽ. Khi đi ngang qua Adam, cô đứng lại, hỏi:
– Anh sửa lưới quần vợt đấy à?
– Vâng, thưa cô giáo.
– Công trình xây dựng này quả là tuyệt đẹp, không thiếu thứ gì: bể bơi, các sân bóng, toà nhà điền kinh. Bên Anh các anh thể thao rất được coi trọng.
– Có lẽ thế, thưa cô giáo.
– Anh có chơi quần vợt không?
Cô giáo Blanche lộ vẻ quan tâm đến thân hình chàng trai, một kiểu quan tâm rất nữ tính.
– Không, thưa cô giáo – Adam nói dối – Tôi không có thời gian.
– Thế hockev, anh có chơi hockey không?
– Hockey thì có, nhưng hồi còn nhỏ thôi.
Họ im lặng một lát.
– Từ hôm đến đây, tôi chưa có thời giờ đi một vòng xem toàn bộ khu vực – cô Blanche nói – Nhân hôm nay đẹp trời, tôi quyết định sang xem Cung Thể thao, để còn viết thư kể cho mấy đứa bạn đang mở một trường học bên Pháp.
Lại một lần nữa Adam lấy làm lạ. Cô gái người Pháp này việc gì phải thanh minh chuyện cô ta sang Cung Thể thao? Chẳng lẽ cô ta không có quyền đến bất cứ nơi nào trong khu vực trường nữ học này hay sao? Mà tại sao cô lại phải thanh minh với một tên làm vườn phụ việc?
Adam đăm chiêu nhìn cô gái. “Có lẽ ta phải tìm hiểu thêm về nhân vật này chăng?” Anh ta bèn thay đổi thái độ một chút. Vẫn lễ phép, nhưng thoải mái hơn một chút, Adam tự cho phép nhìn cô giáo Blanche một cách … làm duyên.
– Dạy học trong một trường nữ học, hẳn đôi khi cô cũng thấy tẻ nhạt chứ, thưa cô giáo? – Adam bắt chuyện.
– Anh nói đúng. Chẳng thú vị gì.
– Nhưng cô lại có được nhiều lúc rảnh rang, đúng vậy không thưa cô?
Họ lại im lặng. Hẳn là cô giáo Blanche đang suy tính gì đó, kết quả là cô chuyển sang thái độ xa cách, khiến Adam cụt hứng.
– Trong trường này, mọi điều kiện sinh hoạt đều hoàn hảo đến mức không thể chê vào đâu được.
Cô giáo tiếng Pháp khẽ gật đầu “tạm biệt” rồi bước thoăn thoắt đi.
“Đúng là cô ta đang mưu đồ chuyện gì đó”, Adam vẫn tiếp tục thầm nghĩ. “Và mưu đồ kia chắc liên quan đến Cung Thể thao này? “
Dường như theo bản năng, Adam vào toà nhà “Cung Thể thao” xem thử. Đưa mắt quan sát xung quanh, không nhận thấy có gì đặc biệt, nhưng anh ta vẫn chưa thật yên tâm.
Lúc quay ra, Adam chạm trán với cô thư ký Anh Shapland.
– Anh có nhìn thấy bà hiệu trưởng Bulstrode ở đâu không?
– Bà hiệu trưởng quay về văn phòng rồi. Lúc nãy bà ấy nói chuyện với bác Briggs ở đây.
– Anh vừa vào Cung Thể thao làm gì? – Cô thư ký cau mặt hỏi.
Câu hỏi làm Adam khó chịu. “Cô này đa nghi thật”, anh thầm nghĩ. Rồi Adam trả lời giọng có phần hơi sẵng:
– Tôi muốn ngó qua một cái. Không được hay sao?
– Anh nên làm công việc của anh thì hơn.
– Tôi vừa căng xong cái lưới quần vợt.
Rồi quay mặt về phía Cung Thể thao, Adam nói tiếp :
– Cung Thể thao này vừa mới xây xong, phải không bà? Hẳn là tốn kém lắm. Nhà trường không tiếc tiền bạc tạo điều kiện cho các nữ học sinh.
– Thật ra là tiền của học sinh cả – cô thư ký Anh Shapland lạnh lùng đáp.
– Đúng thế – Adam gật đầu tán thành.
Anh không hiểu tại sao anh lại cảm thấy mất cảm tình với cô thư ký này. Phải chăng vì cô ta quá khinh người? Nhưng Shapland đã nhún vai rồi bước đi nhanh. Tuy nhiên được một quãng, cô ta ngoái đấu lại nhìn anh. Cô nhìnA dam rồi nhìn Cung thể thao, và trên khuôn mặt cô lộ một vẻ bí hiểm, cô đi khuất.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!