Hoa Giải Phẫu Học
Chương 2: Vô cùng tuyệt vọng
Chúng ta là giặc cỏ?! Oh My God!!!
Tôi vốn nghĩ rằng, người cuối cùng sẽ lên làm Thừa Tướng thì xuất thân nói thế nào đi chăng nữa cũng thuộc dòng dõi nhà quan, hoặc là gia đình nho giáo, không thì gia cảnh bình thường cũng được. Chứ còn thân phận thổ phỉ ở núi Bát Tử thật vượt quá xa sức tưởng tượng của tôi.
Nhưng mà không sao, hiện tại là Đại Đường vẫn còn đang trong giai đoạn lập quốc, quân thần từ trên xuống dưới không phải đều xuất thân từ Trại Ngõa Cương sao? Mới nói, triều đình chắc sẽ không kì thị giặc cỏ.
*Cuộc khởi nghĩa Ngõa Cương chống lại triều đình trong những năm thống trị cuối cùng của nhà Tùy (581-619), theo sao đó đến đời nhà Đường. Chi tiết tham khảo thêm tại đây
Bây giờ đầu óc tôi thật sự quay cuồng, đầu rất đau, không còn sức để suy nghĩ bất cứ việc gì, dần dần thừ người ra. Nhiếp Thu Viễn thả lỏng tay, nhẹ nhàng đỡ tôi nằm xuống, rồi đắp chăn cho tôi.
Sự dịu dàng này khiến tôi muốn khóc, so với mấy lời thoại cẩu huyết theo kiểu: ‘Ta luôn coi muội là người thân duy nhất’ còn tốt hơn rất nhiều.
Nam thần giọng nói mềm như nhung: “Ngủ một lát đi, lát nữa ta lại đến thăm muội. Đừng nghĩ ngợi nhiều, ngày mai lại là một ngày mới.”
Tomorrow is another day! Giời ạ! Diễn ‘Loạn thế giai nhân’ à?
*Loạn thế giai nhân: phim được coi là “Mỹ nhân tâm kế” thời cận đại, với sự góp mặt của Đường Yên, Trần Kiện Phong, La Tấn. Được ra mắt vào năm 2012.
Nhiếp Thu Viễn nhẹ nhàng đi ra ngoài, vẫy vẫy ống tay áo rồi biến mất như làn khói. Tôi khóc không ra nước mắt.
“Bình tĩnh!” Tôi tự nhủ, “Trước hết phải tìm hiểu một chút tình huống trước mắt, bình tĩnh suy nghĩ một chút, cuối cùng mình phải làm thế nào!”
Căn cứ vào mấy bộ phim xuyên không, giờ phút này hẳn là có một nha hoàn, lúc tôi tỉnh dậy thì vui mừng hô: “Tiểu thư! Người tỉnh rồi!”
Tuy rằng vị trí của nha hoàn bị nam thần thay thế, nhưng mà vẫn cần phải có một nha hoàn!
Tôi thử hô một tiếng: “Người đâu!”
Ngoài cửa có tiếng cọt kẹt, sau đó cánh cửa hé mở, một tiểu cô nương nhút nhát lách vào, bộ dạng như sắp khóc đến nơi.
Vẫn còn có người lo lắng cho tôi, đáy lòng bỗng nhiên dâng lên một loại cảm giác khoan khoái khó tả.
Tiểu cô nương ‘bịch’ một tiếng quỳ xuống, vừa khóc nức nở vừa nói: “Tiểu thư! Nô tì biết sai rồi, xin tiểu thư khai ân!”
Cảm giác khoan khoái nơi đáy lòng bỗng chốc biến thành cảm xúc ‘chả hiểu gì hết’, tôi liền hỏi cô bé: “Đứng lên trước đi, ngươi đã làm sai chuyện gì?”
Chậc chậc, học cổ ngôn thật đúng là lợi hại, nói chuyện còn có thể văn nhã như thế!
Kết quả tiểu cô nương lại nhìn tôi như nhìn người ngoài hành tinh, vẻ mặt hoảng sợ.
“Đứng lên đi.” Tôi đưa tay kéo cô bé, nhưng cô bé giống như bị phỏng nước sôi, mông bệch xuống đất, ‘xoạch xoạch xoạch’ lui về phía sau, tư thế cực kỳ buồn cười.
Nhất thời tôi quên đi bóng ma vĩ đại trong lòng, ‘phốc’ một cái cười thành tiếng.
“Van xin tiểu thư khai ân, tha cho nô tì!” Tiểu nha đầu nước mắt rơi lã chã, chỉ thiếu mấy tiếng gào thét nữa mà thôi.
“Ngươi hại ta?” Tôi bỗng nhiên ý thức được gì đó.
“Không đúng, không đúng!” Tiểu nha đầu vung hai tay loạn xạ, “Mỗi ngày, theo thường lệ tiểu thư đều muốn trách phạt nô tì!”
Lúc này tôi mới phát hiện, trên cổ cũng như cổ tay cô bé đều là loang lổ vết thương.
Hay là…
Bỗng nhiên, một suy đoán chấn động lòng người xuất hiện trong đầu tôi.
Hay là, tính cách của ‘tôi’ rất xấu?
“Đứng lên.” Tôi cố gắng tỏ ra hòa nhã, nói: “Ngươi tên gì?”
Tiểu cô nương cực kỳ kinh ngạc nhưng lại không dám hỏi, cúi đầu ngập ngừng đáp: “Tiểu Hồng…”
Tên đúng quê mùa! Trong lòng thầm nghĩ, còn thiếu một Tiểu Hoa nữa là có thể thành một đôi hoàn hảo trong sách giáo khoa rồi!
“Tiểu Hồng, hiện tại ta nói cho ngươi biết, đầu ta bị đụng trúng, nên bây giờ đầu óc có nhiều chuyện không rõ ràng. Ngươi hãy kể lại cho ta nghe hết thảy chuyện trên núi, nếu có nửa câu nói dối, hậu quả là gì, ngươi có thể đoán được.”
Sau đó, tôi mới biết được nhiều sự thật chó cắn.
Quả thật, nếu tôi sớm biết được những chuyện này thì sẽ hiểu thái độ của Nhiếp Thu Viễn vừa rồi đối với mình quả thực là ‘tận tâm giúp đỡ’. Hóa ra, nhiều năm qua, quan hệ giữa ‘tôi’ và anh ấy cực tệ. Hơn nữa, ‘tôi’ lại có thể âm thầm hãm hại anh ấy mấy lần, suýt chút nữa lấy đi tính mạng của anh.
Nhưng dù ‘tôi’ thế nào, trong thời khắc ‘tôi’ gặp nguy hiểm, anh ấy vẫn ở sát bên mà không rời đi.
Cha ‘tôi’ là ‘Sơn đại vương’ ở núi Bát Tử, bình thường làm việc nhân nghĩa, võ công cao cường, tiếng tăm nổi như cồn, cũng được nhiều người kính yêu. Thân thể người cha kính yêu ấy luôn rất tốt, trước đó cũng không có dấu hiệu nào bất thường. Nhưng hôm nay khi cùng thuộc hạ uống rượu bỗng nhiên lại cảm thấy tức ngực, khó thở, liền trở về phòng nghỉ ngơi. Ai ngờ đâu, đúng lúc này bệnh bộc phát nặng, không bao lâu, một trang anh hùng hào kiệt lại âm thầm ra đi trong cơn say ngủ.
Người đầu tiên phát hiện thi thể phụ thân là ‘tôi’, ‘tôi’ hoảng sợ trượt chân đập đầu vào cột nhà, sau đó biến thành như bây giờ.
Một bên nghe Tiểu Hồng kể, tôi ôm cột run rẩy. Vị ‘nguyên chủ’ này kiêu căng điêu ngoa đến mức nào, thật sự tôi không có cách nào tưởng tượng nổi. Từ lời kể của Tiểu Hồng, những chuyện mà vị cô nương Lưu Huỳnh này đã làm với Nhiếp Thu Viễn, tôi xấu hổ không thể thuật lại, chỉ có thể nói, thật sự là tàn ác đến cực điểm!
Thật tức chết, một người đàn ông hoàn mỹ như vậy không chịu bảo vệ, mà lại có thể ra tay hãm hại thế mới điên chứ?
Nói tóm lại, ‘tôi’ là muội muội của nam thần, một muội muội có quan hệ cực kém. Vết nứt giữa chúng tôi chỉ sợ cả đời cũng bù lại không được.
Tôi không còn muốn khóc nữa, bởi vì tôi đã vô cùng tuyệt vọng, thậm chí còn nghĩ đến cái chết.
Hay dứt khoát từ bỏ, quay trở về lại thế giới của tôi, bắt đầu một cuộc sống mới.
Nhưng mà, bao nhiêu năm nay hai chữ ‘từ bỏ’ này chưa từng xuất hiện trong từ điển của tôi. Huống chi, chưa thử đã buông tay, đó là chuyện Diệp Chân Chân tôi chưa từng làm!
Ngay lúc này đây, một đoạn phim kinh điển như tua lại trong đầu tôi, đó là Đoàn Dự phát hiện tất cả những cô gái đếm không xuể bu quanh anh đều là muội muội của mình, tại thời điểm mấu chốt, mẫu thân cao cao tại thượng Đao Bạch Phượng dùng lời nói mang hàm ý sâu xa: “Con à, con không phải con ruột của phụ thân con, những muội muội này, con thích người nào có thể cưới người đó!”
*Nhân vật Đoàn Dự, Đao Bạch Phượng trong Thiên Long Bát Bộ
Tất nhiên là như vậy!
Tuy rằng rất bất hiếu, nhưng vì tương lai tươi sáng, tôi phải ra sức điều tra cho rõ chuyện này: ‘Tôi’ là do cha cùng người phụ nữ khác sinh ra, còn anh ấy là do mẹ cùng người người đàn ông khác sinh ra.
Nói như vậy, xác suất này….
Tôi thở dài một tiếng, xoay người từ trên giường xuống đất. Lúc này, bộ dáng của tôi đều được phản chiếu qua tấm gương đồng trên bàn trang điểm bên cạnh giường.
Tôi ngây người một lúc, đây coi như là chuyện đáng an ủi nhất trong ngày hôm nay.
Người trong gương, diện mạo tương đối, không xấu, tuy rằng không hề giống vị ‘ca ca’ kia của tôi.
Không giống! Trong lòng tôi lại dấy lên một chút hi vọng.
Diệp Chân Chân, không, tôi hiện tại là Nhiếp Lưu Huỳnh, đã lựa chọn đi đến thế giới này, bất luận kết quả ra sao, không vui vui vẻ vẻ trải nghiệm một phen, có còn xứng với danh hiệu chưa bao giờ khuất phục, chưa bao giờ biết sợ nữa không?
Tôi đang âm thầm ca vang bài hát lấy dũng khí, còn chưa mở miệng, ngoài cửa lại vang lên tiếng cọt kẹt.
Người bước vào là cô nương đẹp tuyệt trần, mặc trên người một bộ váy trắng muốt.
Cực kỳ đẹp, từ khuôn mặt cho đến dáng người đều vô cùng hoàn mỹ, không hề kém cạnh với ‘nguyên chủ’ của tôi, chỉ có khí chất của hai người khác biệt rất lớn.
Bạch y thiếu nữ nhìn tôi đứng đó, bỗng nhiên thở dài một hơi, nước mắt lưng tròng.
“Thật tốt quá…” thanh âm ngọt ngào của người con gái vang lên, có chút nghẹn ngào, “Lưu Huỳnh, cuối cùng tỉ cũng tỉnh rồi…”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!