Yêu Chiều Tổng Giám Đốc Phúc Hắc
Chương 92: Sữa cho bà bầu
Song Y! cùng ăn trưa nào! – tiếng của Thế phu nhân vang lên từ trong phòng bếp
_ Dạ! – Song Y từ ngoài vườn hoa đi vào, trên tay cô cầm một bó hoa hồng đủ màu tươi thật tươi.
_ Mẹ! người xem có phải rất đẹp? – Song Y hướng đến mẹ chồng vừa đi vừa vui vẻ hít lấy mùi hương của hoa
Thế phu nhân nhìn người cô con dâu một mặt bà ưng, một tay bà chọn vui vui vẻ vẻ hướng đến bà tâm tình của bà đã vui càng vui hơn.
_ Chị Lý đem bó hoa đi cắm đi rồi để nó ở phòng khách. – Giọng nói của Thế phu nhân mang đầu vẻ yêu thương trong đó.
_ Song Y! Nào hai mẹ con mình cùng ăn cơm! – Chỉ thị người làm xong, bà dành 100% sự yêu thương cho người con gái trước mặt.
Thức ăn hôm nay cũng như mọi ngày, tuy rằng Song Y đã ở đây tiếp xúc với nhà Thế Thiên hơn 1 năm nhưng đối với việc ăn sa sỉ thế này quả thật cô không quen.
Hôm nay có món cá kho thơm cô ưa thích, tâm tình vui vẻ đến bàn ăn.
Thế phu nhân gắp cho cô một miếng cá và một miếng thơm bỏ vào chén, miệng bà không thể khép lại cứ mỗi khi ở bên Song Y.
Thức ăn vừa đưa đến miệng thì một cơn buồn nôn xong tới khiến Song Y không kịp phản ứng chỉ có thể buông đũa bịch miệng chạy lại bồn rửa chén.
Thế phu nhân rồi yên một chỗ miệng bà đang cười lại càng kéo căn hơn như muốn kéo đến man tai, mắt mở càng to thật sáng.
_ Lâm quản gia! Chuẩn bị xe tôi cần đến bệnh viện – Bà hướng đến người quản gia ra lệnh.
_ Dạ thưa phu nhân! Người không khoẻ sao? – Mặt của Lâm quản gia lo lắng nhìn đến bà.
_ Ta rất tốt, người không khoẻ là thiếu phu nhân của các người ha ha ha! – Trong giọn nói của bà vui 10 phần đều đủ 10.
Lâm quản gia vốn mới từ ngoài đi vào, cảnh kia quả thật không thấy cho nên lo lắng không thôi liền không chậm một giây nào mà đi gọi bác Trần tài xế.
_ Song Y! Chúng ta đến bệnh viện kiểm tra – Thế phu nhân đi lại vuốt vuốt lưng của Song Y.
_ Con không sao đâu mẹ! – Song Y uống một lúc mấy ngụm nước mới làm cô dễ chịu lại.
_ Sao lại không sao? Chắc chắn là có sao! – Thế phu nhân không nói gì một mực lôi kéo Song Y đến bệnh viện.
Song Y hết cách, cô lúc này nghĩ rằng bao tử mình quả thật có vấn đề đi theo mẹ chồng đến bệnh viện xin thuốc có lẽ cũng tốt.
Khi cô cùng mẹ chồng đi ngang qua bàn ăn, mùi cá kho thơm vẫn nằm ở đó lại khiến cho cô một trận muốn nôn.
_ Mẹ! Mẹ…. Có phải…. Con… Con! – Sau cú buồn nôn này Song Y chợt nhận ra một điều liền trừng mắt hốt hoảng nhìn qua mẹ chồng một cái.
_ Ha ha ha ha! Đến bệnh viện kiểm tra, có kết quả liền! – Thế phu nhân cười thật lớn, bà đây dù biết kinh nghiệm nhưng mà cũng phải đến kiểm tra mới được.
Hai mẹ con lên xe, Trần quản gia hôm nay bị bà chủ nhắc nhở rất nhiều nào là chạy chậm, chánh ổ gà, không được thắng gấp, mở điều hoà nhỏ.
Từ đó đến giờ ông đâu có nghe bà chủ quan tâm nhiều về vấn đề chạy xe này, mà có thì với kinh nghiệm chạy xe của ông hơn 30 năm kèm với phục vụ cho gia đình bà chủ hơn 20 năm thì chưa bao giờ ông có cái gọi là những vấn đề trên.
Không lẽ… Cẩn thận thế này…..
Bình thường đến bệnh viện chỉ tốn 30 phút, riêng hôm nay phải tốn 1 tiếng mới đến được, điều này chứng tỏ ông chạy quá ư là kỹ.
Một dàn bác sĩ đã chờ sẵn trước cửa, thật rất là khoa trương a, người ta nhìn vào cũng biết rằng nhân vật lớn đang đến.
_ Thế phu nhân, Thế thiếu phu nhân hai người đến! – Viện trưởng đứng đợi sẵn, cung kính cuối người 90 độ.
_ Viện trưởng người mau điều bác sĩ khoa sản giỏi nhất đến – Thế phu nhân rất hài lòng không thể nào dấu được niềm vui.
Rất nhanh, Song Y được đưa đến phòng VIP nơi đây được bố trí như một căn hộ trong một cái bệnh viện.
Một lúc sau, một vị bác sĩ trung niên bước vào nhìn mặt bà phúc hậu vô cùng.
_ Khả Như! Bà đến rồi mau mau khám cho con dâu tôi! – Thế phu nhân sốt ruột đến cực độ.
Khả Như! Đây là bác sĩ lão luyện trong khoa sản, bà là người trực tiếp đỡ đẻ cho Thế phu nhân, nói trắng ra Thế Thiên và Thế An đều do một tay và từ lúc còn là giọt máu đến thành hình.
_ Thế phu nhân xem kìa, có con dâu thật tốt! – Khả Như biết rõ vị phu nhân này nhất, bà rất vui vẻ lại hoà đồng năm đó cũng nhờ Thế phu nhân mà bà mới thoát khỏi cơn khủng hoảng kinh tế.
Vậy tính ra bà mang ơn của vị phu nhân này rất nhiều.
_ Nào! Con vào đây với ta. – nhìn bộ dạng sốt ruột kia của Thế phu nhân bà cũng không muốn chậm trễ nữa liền vẫy tay bảo cô gái trẻ đẹp kia vào bên trong.
_ Được rồi! Một chút thôi liền có kết quả! – Giọng nói của bà rất ấm áp, hiền từ.
Sau khi kiểm ra, xét nghiệm 15 phút sau, bản kết quả được đưa đến cho bà.
_ Chúc mừng Thế phu nhân, chúc mừng Thế thiếu phu nhân gia đình có thêm bảo bảo a! – Nhìn kết quả trên tay Khả Như cũng vui vẻ.
_Thật chứ? – Thế phu nhân hỏi lại như vẫn chưa tin được.
_ Đã được 2 tuần! – Khả Như đáp lại rõ ràng.
_ Thật là hồng phúc, hồng phúc mà, cảm ơn, cảm ơn Khả bác sĩ, sau này Song Y nhà tôi cũng là nhờ bác sĩ!- Thế phu nhân bước đến nắm lấy tay của Khả như vui vẻ không thể ngừng.
_ Được! 3 tháng đầu phải thật cẩn thận, không được ăn đồ cay hay uống thứ kích thích như rượu bia, lại một điều nữa là không được vận động! – Vui mừng thì vui mừng nhưng vẫn không quên dặn dò Song Y những chuyện cần thiết.
_ Ta nhớ kỹ, ta nhớ kỹ mà! – Thế phu nhân cướp lời Song Y tiến lên giọng nói có chút cao hơn.
_ Người nhớ kỹ là thiếu phu nhân chứ không phải phu nhân đâu a! – Khả bác sĩ nhìn người phu nhân này vui quá đến lú lẫn cũng cười trộm.
_ Đúng đúng đúng, Song Y con phải nhớ kỹ… Nhớ kỹ nha! – Lúc này Thế phu nhân thật có chút ngượng.
_ Dạ! Con sẽ nhớ kỹ! – Song Y nhìn bộ dạng vui đến không tưởng của mẹ chồng mà lòng cô còn vui hơn thế nữa.
Cô thầm nghĩ không biết Thế Thiên sẽ thế nào khi nghe tin này nhỉ? Bình thường anh không hề nhắc gì đến trẻ con, lại là kiếp trước cô và anh không hề có con nên không biết tâm tình của anh sẽ thế nào.
Sau một hồi cảm ơn thì hai người cũng trở về nhà, trên đường về mẹ Thế không ngừng khuyên bảo con dâu, phải làm gì, không nên làm gì đủ thứ việc.
Song Y nghe một hồi ùm ùm lỗ tai cô quả thật không nghĩ đến có thai phải quá đến như vậy đâu a.
_ A! Ta ghẹo Thiên một chút a, xem phản ứng của hắn thế nào ha! – đang nói luyên thuyên chuyện đầu bì, thì mẹ Thế không hiểu sao lại nhớ đến người kia, khuông mặt hiện rõ nét gian manh.
_ Mẹ tính làm gì? – Song Y một bên nghe không hiểu một chữ nào.
_ Con đợi đấy! – Bà lấy điện thoại ra nhấn nhanh dãy số.
Song Y nhìn qua liền biết số đó là của Thế Thiên.
Tiếng chuông điện thoại vang lên 3 tiếng thì bên kia bắt máy.
_ Mẹ! Người có việc gì? – giọng nói bên kia có chút bất mãn.
_ A, không có việc gì có chút rãnh rỗi nên gọi cho con a! – Mẹ Thế mặt dày nói lớn.
_ Vậy người tìm Lão công mà gọi, con bận! – Thế Thiên đang sử lý công văn, anh nào rãnh đến mức như người này.
_ A a a a! Ta là có việc cần nhờ con a! – Mẹ Thế mặt tà ác nhìn qua Song Y.
Song Y lúc này ngồi một bên cố nhịn cười.
_ Việc gì mau mau con bận! – Giọng nói của Thế Thiên có chút không thể kiên nhẫn được nữa.
_ Chả có gì nghiêm trọng, chỉ là chút con tan làm liền dành một chút thời gian ghé siêu thị mua giùm mẹ một chút đồ, mẹ cần gửi cho một người thân! – Mẹ Thế nói đến đây không thể nào ngăn nổi tâm tình liền nhịn cười đến run cả người.
_ Mua gì? Gửi cho ai? Mẹ nhờ Lâm quản gia là được con không rãnh! – Anh thật không thể kiên nhẫn nữa rồi thật sự muốn tắt máy ngay.
_ A! Người này rất quan trọng với mẹ không thể tùy tiện được đâu a, mẹ chỉ tin tưởng một mình con! – Mẹ Thế giỡn dai giỡn dài không tha.
_ Mua gì? Gửi cho ai? Ở đâu? – Anh thật sự tôn trọng mẹ nhưng mẹ anh có tính cách giỡn quá dai.
_ Mua giùm mẹ mấy lon sữa tốt nhất dành cho bà bầu, gửi đến cho Thế thiếu phu nhân, địa chỉ ở nhà XX trên đường CC lầu 2 – Mẹ Thế nhịn cười mà nói ra từng chi tiết này, nói xong bà không thể nhìn được nữa, liền dùng tay bịch loa điện thoại rồi cười thật lớn.
Đầu dây bên kia Thế Thiên còn chưa tiêu hoá hết câu nói của bà.
_ Thế thiếu phu nhân? Sữa bà bầu? – Thế Thiên sau khi tiêu gần nữa ngày mới bắt đầu lẫm bẫm.
Không lẽ là?….
Đùng… Đùng bịch…. Bịch….
Tiểng rớt đồ trong phòng làm việc của anh.
_ Thư kí Lương hủy hết lịch làm việc chiều nay! – Tiếng ở đó nhưng mà khi Thư kí Lương ngẫn đầu lên thì không thấy bóng người đâu nữa.
_ Ha ha ha! Song Y con xem, Thiên bó cúp máy rồi, chắc chắn hắn đang chạy về nhà! – Tiếng đồ vỡ những hành động lớn trong điện thoại đủ để bà biết người bên kia thế nào.
_ Mẹ! Người thật là…! – Vốn rằng Song Y nghĩ sẽ đợi anh về rồi nói cho anh biết để anh yên ổn lái xe… Bây giờ thì sao đây.
_ Coi kìa! Con đừng lo nó sẽ chạy xe an toàn để về gặp con mà ha ha ha con không mất chồng được đâu, cháu nội của ta sẽ không mất cha đâu! – Thế phu nhân nhìn con dâu lo lắng cho con trai mình trong lòng vui hơn nữa
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!