Tòa Thành Bị Vùi Lấp
Chương 11
Ánh sáng trong cửa hàng rất tối. Khi đi vào, Ngôn Tiêu phải dừng ở cửa một lát mới thích ứng được với ánh sáng trong phòng.
Bên trong có một người đàn ông trẻ tuổi đang ngồi trên ghế, mái tóc dài buộc thành túm, anh ta ngẩng đầu lên hỏi: “Mua gì?”
Ngôn Tiêu nhìn xung quanh, thong thả bước đến: “Chỗ anh có gì?” “Đặc sản Thiểm Tây, đủ cả.”
“Mấy thứ này mà được gọi là đặc sản Thiểm Tây sao? Đặc sản thực sự của Thiểm Tây không chỉ có thế này.”
Cậu thanh niên bị lời nói này của Ngôn Tiêu làm cho hứng thú, đứng dậy nói: “Rốt cuộc cô muốn mua gì?”
Ngôn Tiêu: “Tôi vừa gặp Tống Phương ở bên ngoài, ông ấy kêu tôi tới đây, nói bên trong có bán “đặc sản” đáng mua.”
Thái độ của cậu thanh niên liền nhiệt tình hẳn lên: “Hóa ra là do anh Tống giới thiệu, cô đi theo tôi.”
Ngôn Tiêu theo cậu ta đi vào trong. Bên trong còn có một cánh cửa, đẩy ra là một gian phòng so với gian ngoài lớn hơn nhiều. Hai cửa sổ được che bởi rèm rất dày khiến cho căn phòng trở nên tối tăm, dù đang là ban ngày nhưng trong phòng vẫn bật đèn.
Trên vách tường treo rất nhiều tranh chữ, bên cạnh có một vài tủ lớn, trên ngăn bày rất nhiều đồ gốm sứ trắng. Bên kia gian phòng là bộ bàn ghế sofa, trên đó đặt một khay trà, một ấm đun trà được đặt trên bàn, nước sôi khiến chiếc nắp bình nhấp nhô lên xuống.
Ngôn Tiêu nhìn xung quanh không thấy ai trong phòng. Cô hỏi cậu thanh niên: “Chỗ cậu chỉ có từng này thôi?”
Cậu ta trợn tròn mắt: “Làm sao, cô vẫn còn chê nhỏ à. Chỗ tôi đồ rất nhiều, cô muốn gì cứ nói. Chỉ có đồ cô không nghĩ ra, chứ ở đây thì không có gì là không có.”
Khẩu khí thật không nhỏ.
Ngôn Tiêu ngồi xuống ghế, gã Chu Mâu kia có vẻ như không ở trong này.
“Cô đang chơi đồ gì?” Cậu thanh niên đứng bên cạnh rót chà mời cô.
Chơi cái gì ở đây chính là muốn hỏi cô cất giữ món đồ gì. Ngôn Tiêu suy nghĩ một lát rồi nói:
“Ngọc.”
“Ồ, vậy thì cô đến đúng nơi rồi đấy. Ngọc chỗ chúng tôi đứng hàng đầu!” Cậu thanh niên bỏ ấm trà xuống đi về phía tủ, cúi người tìm trong ngăn tủ, lấy ra hai chiếc hộp, quay lại đặt chúng lên bàn.
Một hộp đựng một miếng ngọc như ý dài bằng một ngón tay, hộp còn lại đựng một chiếc nhẫn làm bằng ngọc bích. Trước tiên cậu ta chỉ tay vào miếng ngọc như ý, sau đó chỉ sang chiếc nhẫn ngọc, nói: “Cẩm thạch và điền ngọc. Cô ưng ý cái nào?”
Ngôn tiêu nhìn lướt qua, lắc đầu nói: “Đều không có gì đặc sắc. Tống Phương nói với tôi trong này rất nhiều đồ tốt, thế này thì có gì đặc biệt?”
“Chỗ nào không đặc biệt, cô nói xem nào?”
“Ví dụ như…” Ngôn Tiêu cố ý kéo dài giọng: “Hàng quỷ.”
Sắc mặt cậu thanh niên ngay tức khắc trở nên nghiêm túc: “Những lời này không thể nói bừa, hàng quỷ đều là đồ trộm mộ. Bán loại hàng này là phạm pháp, chỗ này tôi buôn bán tuân thủ pháp luật.”
“Vậy ở đây không có dúng không? Được thôi, tôi đi vậy.” Ngôn Tiêu đứng dậy.
Vừa định đi thì cậu ta cản lại, nhìn Ngôn Tiêu từ trên xuống dưới rồi thấp giọng: “Có, cô chờ đã.”
Ngôn Tiêu lại ngồi xuống.
Cậu ta từ ngăn tủ lấy ra một cái hộp mang qua, mở nắp đưa về phía Ngôn Tiêu: “Hàng vừa về hôm nay, coi như có duyên với cô.”
Ngôn Tiêu nheo mắt lại. Trong hộp đặt một miếng Hoàng Ngọc, giống hệt cái cô đã xem cho gã đeo vòng vàng trong quán bar ngày đó.
Cô cầm miếng ngọc tinh tế trong tay, kích thước, chất lượng, kết cấu, trọng lượng, mùi vị… đều không sai biệt so với miếng ngọc kia.
“Đây chính là hàng quỷ, mới khai quật không lâu. Nếu không phải cần đẩy đi sớm thì tôi không nỡ lấy ra đâu.” Cậu thanh niên hạ giọng nói.
Lúc này Ngôn Tiêu đã nắm rõ, Chu Mâu muốn nhanh chóng cắt đứt mối liên hệ với gã đeo vòng vàng nên quay sang tìm một người tẩu tán mới.
Vừa nghĩ đến đây thì bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng bước chân.
Ngôn Tiêu bỏ miếng ngọc xuống, bước nhanh ra ngoài. Có một bóng người lướt nhanh từ cửa bên ra bên ngoài, dáng người gầy còm. Chỗ đó còn có vài người đang đứng, trông có vẻ là bảo vệ.
Vì trong phòng rất tối nên khi bước vào cô không để ý bên trong còn có một cánh cửa bên nữa.
“Có vấn đề gì?” Cậu thanh niên đuổi theo, nhìn Ngôn Tiêu một cách cảnh giác.
Ngôn Tiêu nói: “Tôi với cậu đang mua bán, đột nhiên có người ra vào thì cũng phải ra xem một cái, nhỡ xảy ra chuyện gì thì phải làm sao?” Cô vừa nói vừa lấy điện thoại ra, “Tôi nghe điện đã”
Rất hợp tình hợp lý nên cậu ta không thể nói gì, chỉ có thể nhìn người phụ nữ đi ra cửa nghe điện thoại.
Ngôn Tiêu để điện thoại bên tai, giả bộ nói: “Hey”. Đi đến cửa thì ngó ra ngoài, Quan Dược lúc này còn đứng ở đầu hẻm, thân hình cao lớn của anh bị che phân nửa, hướng về phía cô.
Ngôn Tiêu quay đầu, hơi hất nhẹ theo hướng cửa bên cạnh. Quan Dược gật dầu một cái tỏ ý hiểu
rõ.
Ngôn Tiêu cất điện thoại, nghe thấy giọng của cậu thanh niên kia hỏi: “Thế nào, cô còn xem nữa hay không?”
Ngôn Tiêu nghĩ một lát rồi nói: “Xem, đương nhiên là xem.”
Đi thẳng vào phòng trong, ngồi xuống ghế. Đôi mắt cậu thanh niên kia vẫn chăm chú nhìn Ngôn Tiêu.
Cô ngồi vắt chân, nâng chén trà lên uống một hớp, nói: “Tôi mua, ra giá đi.”
“Cô thực sự muốn?”
“Thực sự muốn.”
Cậu ta ngồi xuống đối diện cô, trầm mặc một lát rồi xòe bàn tay ra: “Năm vạn.*” *khoảng 180 triệu VNĐ
Ngôn Tiêu cười một tiếng: “Đừng kéo giá, rất vô vị, đều là người trong giới, nói thẳng giá bán đi.”
“Người trong giới?” Cậu ta hiển nhiên không tin: “Cô làm nghề gì?” Ngôn Tiêu không nhiều lời, từ trong túi lấy ra tấm danh thiếp đặt lên bàn.
Phòng đấu giá cổ vật Hoa Nham Thượng Hải, giám định viên cấp cao, Ngôn Tiêu.
Cậu ta cầm tấm danh thiếp nhìn đi nhìn lại: “Cô là giám định viên cấp cao của Hoa Nham? Còn trẻ như vậy…”
“Ai gặp tôi cũng nói thế.” Ngôn Tiêu ngắt lời: “Đồ của cậu không phải là đồ đầy đủ mà chỉ là một mảnh trong cả bộ. Hơn nữa lại không phải hàng đường hoàng, giá giao dịch nhiều nhất là phương.”
Từ 万 (vạn) thêm một dấu (.) là thành 方(phương). Ở đây chính là 1 vạn (10.000 Nhân dân tệ = 36 triệu VNĐ, rẻ nhỉ).
Cậu thanh niên bị chặt giá như thế thì nhíu mày, nhưng lúc này người phụ nữ kia lại từ túi rút ra
một tập tiền. Cậu ta nhớ đến người giao hàng từng yêu cầu: Nhanh chóng đẩy đi, càng nhanh càng tốt.
Ngôn Tiêu không mang đủ một vạn tiền mặt, đếm ba nghìn đặt trên bàn: “Tôi đưa tiền đặc cọc
trước, lát nữa sẽ kêu người mang tiền qua.”
Cậu ta liền tỏ ý bất mãn: “Làm gì có kiểu buôn bán như vậy. Cô không trả hết tiền thì tôi không giao hàng. Không có tiền mặt thì quẹt thẻ.”
Ngôn Tiêu tựa vào ghế nhìn cậu ta. Cậu ta bị cô nhìn thì không hiểu chuyện gì, đưa tay sờ lên mặt mình: “Cô nhìn gì thế?”
“Ài…” Ngôn Tiêu thở dài, một ngón tay chầm rãi xoa xoa: “Được rồi, tôi nói lời thật lòng nhé. Hoa Nham chúng tôi làm ăn lớn, nguồn cung cấp không đủ nên mới kêu tôi đi tìm hàng tốt. Gần đây Ngọc là mặt hàng đang đắt khách, thời cơ thu mua tốt. Cậu không cần lo hàng lai lịch bất chính, chúng tôi là phòng đấu giá lớn, có thể thu xếp được cho cậu. Hơn nữa giá cả cao hơn cậu tưởng tượng gấp mấy chục lần, thậm chí trăm lần.”
Cậu ta dù sao cũng là một chàng thanh niên trẻ tuổi, nghe thấy Ngôn Tiêu nói, dù không lên tiếng nhưng biểu tình trên mặt đã thay đổi rõ ràng.
Ngôn Tiêu tiếp tục: “Thực tế mà nói tôi có thể nói đây là đồ tôi tự mình mua về, như vậy lợi nhuận đều thuộc về một mình tôi. Nếu hiện giờ đã nói ra thì cứ theo cách này đi.Tôi đưa trước cho cậu ba nghìn là tiền đặt cọc, hàng tôi mang đi, sau này đấu giá thì trích phần trăm cho cậu.”
Cậu ta vẫn không nói lời nào, chỉ có con ngươi đảo qua lại. Ngôn Tiêu thấy cậu ta đã giao động, Nhưng sau đó cậu ta quay lại nói: “Không được, đây là hàng của khách. Tôi cùng người đó hợp tác làm ăn, không thể như vậy mà quay sang hợp tác với cô.”
“Không phải hợp tác với tôi mà là với Hoa Nham. Chuyện này tôi không nói, cậu không nói thì ai biết được? Cậu cứ nói bán nó với giá một vạn, tính ra là một phần một vạn. Sau đó cậu lại được chia một phần hoa hồng, cớ sao không làm?”
Cậu ta xoa xoa tay, khoảng chừng một hai phút sau thì nói: “Sao tôi đảm bảo cô không lừa tôi?” “Danh thiếp của tôi đang ở chỗ cậu, hòa thượng chạy được nhưng miếu thì không, hơn nữa còn có
Tống Phương sao?”
Cậu ta trầm mặc suy nghĩ.
Ngôn Tiêu một tay cầm miếng ngọc, một tay đẩy ba nghìn về phía cậu ta: “Đừng dẫn lửa thiêu thân, loại hàng này cậu đẩy đi càng sớm càng tốt, muộn một chút là tiền mất tật mang.”
Đây quả là một đòn trí mạng. Cậu ta lo lắng nhất chính là điểm này, vừa mới thất thần một lúc thì đã thấy Ngôn Tiêu cầm theo ngọc đi ra khỏi cửa.
Cậu ta ngồi trên ghế một lát rồi lấy di động ra gọi một cuộc điện thoại: “Vâng, anh Tống…”
Lúc Ngôn Tiêu ra khỏi đó đã là bốn giờ chiều. Cô đút tay trong túi quần, trên vai đeo túi xách, bình tĩnh bước đi, thực ra tốc độ bước chân của cô rất nhanh.
Đi được một đoạn xa, Ngôn Tiêu quay đầu lại thì thấy cậu thanh niên chạy ra cửa, bên cạnh có một vài người đàn ông, đó là mấy người đứng canh cửa trước đó, có lẽ là bảo vệ của Tổ tử này.
Chắc hẳn bọn họ đã phát hiện ra cô không còn làm ở Hoa Nham, cậu ta phát hiện ra nhanh hơn cô nghĩ.
Khi Ngôn Tiêu rẽ sang một đường khác thì có một bàn vươn ra kéo tay cô. Ngôn Tiêu kéo ba lô xuống đánh về phía đó thì bị đối phương bắt lấy.
“Là tôi.” Quan Dược đứng ở phía sau nói.
Vừa rồi lúc đi qua đầu ngõ không thấy anh, cô còn tưởng anh đang đuổi theo Chu Mâu. Cô lấy lại túi rồi nói nhanh: “Đi.”
Quan Dược không nói nhiều, lập tức cùng cô rời khỏi.
Phía sau có người đuổi theo, Quan Dược quay đầu lại nhìn thấy mấy người đàn ông bao vây đi
đến, dồn hai người vào giữa, không hề giấu giếm để lộ dao và mã tấu, hỗn loạn lộn xộn.
Một người trong số họ vươn tay giật lấy ba lô của Ngôn Tiêu, Quan Dược bắt được tay của gã ta bẻ quặt ra sau, giơ chân đạp vào mặt gã sau đó kéo tay Ngôn Tiêu chạy về phía trước.
Người qua đường vây lại xem, ai cũng hiếu kỳ hoảng hốt nhưng không có người nào ra tay giúp đỡ. Bước chân Quan Dược rất nhanh, Ngôn Tiêu hoàn toàn là bị anh kéo lấy chạy về phía trước. Từ xa nhìn thấy chiếc xe việt dã, tốc độ của anh càng nhanh hơn. Khi đến gần xe, một tay anh ôm eo Ngôn
Tiêu, một tay mở cửa đẩy Ngôn Tiêu vào trong xe.
Quan Dược nhanh chóng vòng sang bên cửa lái, mở khóa, đạp chân ga, nhanh chóng dứt khoát.
Chiếc xe lao đi khiến những người đàn ông kia không thể đuổi theo.
Hai người không hề nói chuyện, đi lòng vòng quanh thị trấn đến khi chắc chắn cắt đuôi được đám người kia thì mới cho xe dừng lại.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Quan Dược nắm tay lái.
“Ôi.” Ngôn Tiêu bật cười, vừa cười vừa nghiêng người sang nói với anh: “Lại đây.”
Quan Dược nhìn sang, phát hiện sắc mặt cô trắng bệch, nhưng nụ cười lại vô cùng rạng rỡ, đôi mắt cũng cong cong theo, ánh mắt cô sáng ngời.
Thấy Quan Dược không di chuyển, Ngôn Tiêu đành phải đành phải vươn tay kéo bàn tay đang đặt trên bánh lái, đặt vào tay anh miếng Hoàng Ngọc.
Quan Dược hơi ngạc nhiên nhìn cô.
Ngôn Tiêu ghé lại gần nói: “Lợi hại chưa, tôi vừa vào đội đã làm được việc lớn thế này, mấy người các anh cũng lợi hại lắm.” Nói xong lại cười hai tiếng.
Đột nhiên cô thấy trong lòng bàn tay đang cầm Hoàng Ngọc dính máu. Ngôn Tiêu không cười nữa, ngồi thằng người, nghiêng cổ một cái, giơ tay sờ tóc phía sau vai.
Cô vén tóc lên, lấy tay sờ vào sau gáy rồi giơ ra, mở miệng chửi một tiếng: “Fuck.”
Trên tay cô đều là máu.
—————————————————————
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!