Tòa Thành Bị Vùi Lấp
Chương 23
Thạch Trung Chu và Vương Truyện Học chờ ở lối vào thị trấn đã bốn tiếng đồng hồ, đây là nơi cuối cùng có người sinh sống trên đường quay trở lại đội.
Khoảng bốn giờ chiều, hai chiếc xe tải nhỏ đi đến, dừng lại ở phía xa, cửa xe mở ra, có hai người bước xuống.
Là Quan Dược và Ngôn Tiêu.
Một ông già và một cô gái cũng thò đầu từ trong xe ra, giơ tay vẫy chào tạm biệt.
Hai người Thạch Trung Chu và Vương Truyện Học chạy tới.
“Quan đội, bọn họ là ai thế?”
Quan Dược: “Là một đội khảo cổ.”
Hóa ra là đồng hành, chẳng trách lại nhiệt tình như vậy.
Thạch Trung Chu ân cần cầm túi giúp Ngôn Tiêu, thấy quần áo của cô và Quan Dược thì không nhịn được cười: “Ngôn tỷ với Quan đội ở cùng nhau cũng không tệ lắm nhỉ.”
Còn mặc cả đồ đôi nữa chứ.
Ngôn Tiêu ngoài cười trong không cười: “Ở cùng với đội trưởng của các cậu lúc không chọc tức người khác cũng không tệ lắm đâu.”
Thạch Trung Chu: “…”
Vừa đi vừa nói chuyện, cả bốn người đã vào trong trấn. Lúc đi qua chỗ rẽ, Vương Truyện Học và Thạch Trung Chu vượt lên phía trước, Ngôn Tiêu bị một cánh tay kéo lại.
Quan Dược nhìn cô: “Tôi nhắc nhở cô, đây cũng là đội của cô. Tôi không chỉ là đội trưởng của bọn họ, mà cũng là đội trưởng của cô.”
Ngôn Tiêu nghĩ một lúc mới hiểu được câu nói “đội trưởng của cô” của anh là nhắm vào cô.
“Ồ, vậy hóa ra anh là…” Cô cố ý kéo dài giọng, híp mắt nhìn anh một cái, sau đó mới nói nốt:
“Đội trưởng của tôi.”
Quan Dược mím môi: “Tôi biết rõ cô bực mình chuyện của Ngũ Gia, nhưng đừng lôi tôi ra tiêu khiển.”
Sắc mặt Ngôn Tiêu nhạt đi: “Anh bớt dùng Ngũ Gia chọc tức tôi đi.” “Cô được phép đùa bỡn tôi, nhưng không cho tôi chọc cô?” “Đúng vậy.”
“…” Quan Dược gần như bị độ vô liêm sĩ của cô chọc cười, không buồn nói nữa, nhấc chân đi trước.
Thị trấn này rất hẻo lánh, khác hẳn so với trấn nhỏ trước. Ở đây hoàn toàn không có các hoạt động buôn bán, phần lớn các gia đình đều là dân tộc thiểu số, đi dọc đường còn có thể thấy những bầy dê được thả đi ăn cỏ khắp nơi. Nói là thị trấn nhưng thực chất chỉ là một thôn làng.
Chiếc xe việt dã đỗ bên ngoài một căn nhà mái bằng, có vài người đi lại, một đám trẻ con đang túm tụm lại đùa nghịch. Bọn chúng dùng nhánh cây chọc vào lốp, thậm chí dùng đá ném vào cửa xe.
Một cô bé bị chặn ở đuôi xe, miệng liên tục trách mắng, bọn trẻ con thấy có người đến, trong nháy mắt chạy hết sạch.
Thạch Trung Chu từ xa đi đến liền cười: “Từ đâu ra một gái ngoan như vậy, còn trông xe giúp anh nữa.”
Cô bé không hề sợ người lạ, từ trong túi lấy ra một chiếc đồng hồ đeo tay cũ kỹ, nhìn Thạch Trung Chu nói: “Em trông xe giúp anh tổng cộng trong ba giờ bốn mươi hai phút, một tiếng năm đồng, anh trả tiền đi.”
Thạch Trung Chu sững sờ, quay đầu lại nói: “Làm sao đây, gặp phải ăn vạ rồi.”
Vương Truyện Học nói: “Thôi, đừng lề mề nữa, con bé đòi tiền thì đưa cho nó.”
“Được rồi.” Thạch Trung Chu lấy ra 20 đồng đưa cho cô bé: “Đây.” “Em trả lại anh tiền thừa.” Cô bé tìm tiền trong túi. “Không cần không cần, bọn anh phải đi luôn.”
Cô bé tránh sang một bên, nhìn mấy người lên xe.
Ngôn Tiêu từ bên cạnh đi ra, nhìn bé gái. Cô bé vừa nhỏ vừa gầy, khuôn mặt rất đen, đặc biệt là đôi tay, làn da nứt nẻ, thô ráp, hoàn toàn không phù hợp với độ tuổi.
“Em không phải đi học sao?”
Hôm nay không phải là cuối tuần.
Cô bé nhìn Ngôn Tiêu, lắc đầu: “Trong nhà không có tiền.” “Cho nên đến đây kiếm tiền?” “Vâng.”
Ngôn Tiêu cười: “Em rất có đầu óc buôn bán.”
Cô bé bị cười nên xấu hổ, nhưng có vẻ không đồng ý, nhỏ giọng nói: “Em dựa vào bản lĩnh để kiếm tiền.”
Ngôn Tiêu nhìn xuống cô bé, hỏi: “Năm nay em bao nhiêu tuổi?” “Mười sáu ạ.”
Năm cha mẹ nuôi qua đời cô cũng mười sáu tuổi.
“Ngôn tỷ?”
“Hả?” Ngôn tiêu hoàn hồn.
Thạch Trung Chu ở trên xe gọi cô: “Lên đường thôi.”
“Đợi một chút.” Ngôn Tiêu đưa túi mình cho cậu ta, quay đầu lại gọi cô bé: “Em đi theo chị một lát.”
Cô bé không hiểu lắm, đi theo Ngôn Tiêu đến bên cạnh căn nhà trong ngõ. Vừa vào nhà, thấy Ngôn Tiêu mở túi lấy ra ví tiền. Một tập tiền đỏ được rút ra, từng tờ từng tờ rút ra thành một tập trong tay.
Cô bé nhìn chằm chằm, từ nhỏ đến giờ chưa từng thấy nhiều tiền như vậy.
Ngôn Tiêu đưa tập tiền nhét vào tay cô bé: “Cầm lấy.”
“Cho em?” Cô bé mở to mắt.
“Ừ.”
Cô bé đưa tay ra nhận, vẫn nghĩ mình đang mơ.
Ngôn Tiêu khoác túi lên vai, nhẹ nhàng nói: “Có thể đi học thì hãy đi học.”
Cô bé vẫn đứng ngây ra, trong đầu vẫn lẩm bẩm, sao lại có người lạ lùng như thế.
Thạch Trung Chu núp ở trong ngõ hẻm, lén lút chạy trở lại xe, giơ hai tay trước mặt hai người, khoa trương kêu lên: “Ngôn tỷ cho cô bé rất rất nhiều tiền, ít nhất từng này, em thấy ví của chị ấy cũng cạn sạch rồi.”
Vương Truyện Học ngạc nhiên kêu lên: “Thật á?”
“Lừa cậu là rùa rụt đầu.”
Quan Dược tay đang đặt trên bánh lái, mắt nhìn về hướng con hẻm nhỏ, đúng lúc Ngôn Tiêu đi ra. Thạch Trung Chu không nhịn được, vừa thấy cô lên xe, chưa để cô kịp ngồi đã vội hỏi: “Ngôn tỷ,
sao chị tốt với cô bé kia quá vậy?”
Ngôn Tiêu vừa cài dây an toàn vừa nói: “Giúp đỡ người nghèo thôi.” “Hả? Chị đâu có giống người hay làm từ thiện.”
Ngôn Tiêu liếc mắt ra sau: “Ừ, tôi là kiểu không biết thương người đúng không?”
Thạch Trung Chu biết mình lỡ lời, lấy tay vỗ vỗ vào miệng mình: “Không phải, không phải, là em
nói sai. Ngôn tỷ chính là Bồ Tát sống.”
Ngôn Tiêu lườm cậu ta một cái, quay đầu lại nhìn Quan Dược: “Thế nào, anh cũng thấy kỳ lạ?”
Quan Dược nói: “Tùy cô, tiền của cô, cô thích làm gì thì làm.”
Ngôn Tiêu cười: “Cũng có gì khác đâu.”
Quan Dược lái xe, nghĩ đến lời cô vừa nói “Giúp đỡ người nghèo”, không hiểu sao lại liên tưởng đến những gì cô nói khi mua xe máy: “Nghèo đến mức tiền học phí cũng không đóng nổi. Để tiết kiệm tiền điện, đến ăn mỳ tôm cũng không dám dùng nước nóng.”
Mặt trời dần khuất về phía tây, nhưng những tia nắng vẫn như còn lưu luyến, chiếc xe việt dã rời khỏi trấn nhỏ, tiến dần vào hoang mạc.
Mặt đường lồi lõm, cát bụi bay mịt mù, dưới ánh nắng mặt rời, dường như có thể trông thấy từng hạt cát nhỏ li ti.
Lúc này đã cách đội khảo cổ rất gần, cả Vương Truyện Học và Thạch Trung Chu đều có chút hưng phấn, không biết mệt mỏi mà đề nghị luân phiên nhau lái xe qua đêm, hi vọng sáng mai sẽ đến nơi. Quan Dược để mặc bọn họ bàn bạc với nhau.
Màn đêm buông xuống, lúc này điện thoại của Ngôn Tiêu vang lên, báo hiệu có tin nhắn.
Cô ấn mật mã điện thoại, một hình ảnh hiện lên, là ảnh chụp màn hình tin tức Tống Phương bị tước giấy phép, do Bùi Minh Sinh cho người truyền ra ngoài.
Ngôn Tiêu cẩn thận đánh giá, ảnh cô chụp không tệ, so với hình Tống Phương chụp cô thì rõ nét hơn rất nhiều.
“Nhìn này.” Cô giơ di động lên trước mặt Quan Dược.
Anh vừa lái xe, vừa quay sang nhìn, lại thấy gương mặt cô bị ánh sáng từ điện thoại chiếu lên, hốc mắt càng sâu hơn: “Vui sao?”
“Cũng tạm.” Ngôn Tiêu mỉm cười, khóe mắt cong lên như lưỡi liềm, nhìn kỹ sẽ thấy trên khóe miệng bên phải của cô có một lúm đồng tiền nhẹ nhàng, trước giờ anh chưa từng chú ý đến.
Quan Dược thu mắt nhìn trở lại đường, tập trung lái xe.
“Ngôn tỷ, mau nhìn bên ngoài.” Vương Truyện Học đột nhiên ở phía sau la lên.
Ngôn Tiêu nhìn ra: “Cái gì?”
“Đó là rừng Hồ Dương, chị thấy không?”
Ngôn Tiêu nhìn theo, cánh rừng Hồ Dương hiện ra trước mặt, một mảng lớn màu vàng trong xa mạc chói mắt như pháo hoa.
*cây Hồ Dương: xem ảnh đính kèm ^^
“Nơi này chính là cảnh đẹp số một, chị có muốn xuống xem một lát không?”
Ngôn Tiêu nói: “Có.”
Quan Dược dừng xe.
Thạch Trung Chu và Vương Truyện Học xuống xe trước, khí thế bừng bừng dẫn đường. Ngôn Tiêu xuống sau, quay lại thấy Quan Dược vẫn ngồi yên, hỏi: “Anh không đi à?” “Có Tiểu Thạch và Tiểu Vương dẫn cô đi là được.”
“Vậy không được.” Ngôn Tiêu vịn vào cửa xe, nhàn nhã nói: “Anh không phải là ~ đội trưởng ~ của tôi sao?”
Quan Dược trầm mặt, liếc nhìn cô một cái.
Ngôn Tiêu không cử động, vẫn đứng chờ anh.
Anh đành phải cởi dây an toàn ra.
Cây Hồ Dương có sức chống chịu mạnh mẽ đối với thời tiết khô hạn, còn được gọi là loài cây anh hùng trong sa mạc. Tuy nhiên vẫn rất hiếm thấy được một cánh rừng Hồ Dương rộng lớn thế này. Trong rừng không hề thấy dấu vết của con người, giống như tách biệt khỏi phần còn lại của thế giới.
Ngôn Tiêu di loanh quanh, thấy một cây Hồ Dương chết héo khô trên mặt đất, thân cây trụi lủi, trên đó có khắc chữ. Cô ghé sát vào nhìn mới phát hiện đó là tên người, là tên Vương Truyện Học và Thạch Trung Chu.
“Hai người khắc à?”
Vương Truyện Học đứng phía sau cười hì hì: “Vâng. Lần đầu bọn em đến sợ lạc đường, nên khắc tên lên thân cây bị chết này.”
Ngôn Tiêu chăm chú nhìn, quay đầu lại hỏi Quan Dược: “Không có anh?”
Thạch Trung Chu cướp lời: “Có chứ, là Quan đội nghiêm khắc yêu cầu bọn em phải khắc một hoặc tên cả hai người, cứ như ngốc vậy, nhưng mà không ở chỗ này.” Cậu ta quay lại, chỉ tay lên phía trước: “Chắc là ở bên kia.”
Vương Truyện Học nói ngược lại: “Đầu bên kia chứ.”
Hai người tách ra đi tìm chỗ khắc. Ngôn Tiêu cũng thầm nghĩ trong đầu “Ngốc thật”, cứ trực tiếp hỏi đương sự là được chứ sao.
Cô đi đến bên cạnh Quan Dược: “Anh dẫn tôi đi xem.” “Khắc chữ thì có gì hay mà xem.”
“Không phải đến nơi thế này để nhìn ngó lung tung sao?” Quan Dược không trả lời, đi trước dẫn đường.
Càng đi sâu vào trong trời càng tối, ánh sáng bên trong cánh rừng mông lung, lúc này Quan Dược dừng lại: “Chỗ này.”
Ngôn Tiêu ngôi xổm xuống nhìn, cũng là một thân cây đã héo khô, giống với gốc cây lúc trước, khó trách bọn họ sợ lạc đường.
Tìm cả buổi mới tìm được chữ khắc, bên trên bề mặt thân cây chỉ khắc một chữ “Dược” qua loa lấy lệ.
Cô ngẩng đầu: “Có dao không?”
Quan Dược: “Làm gì?”
“Tôi cũng muốn khắc.”
Quan Dược khom lưng, cúi người nhặt một hòn đá sắc đưa cho cô.
Ngôn Tiêu nhíu mày: “Dùng cái này?”
“Bọn tôi đều dùng nó để khắc.”
Ngôn Tiêu cầm hòn đá trong tay, ấn lên trên thân cây, lắc đầu: “Không khắc được, chắc phải dùng lực mạnh như anh mới khắc được”
Quan Dược thấy trời sắp tối, ngồi xổm xuống, lấy hòn đá trong tay cô: “Tôi giúp cô, khắc chỗ nào?”
“Khắc bên cạnh tên anh.”
“…”
Quan Dược nắm chặt hòn đá, vẽ xuống bên cạnh chữ “Dược”.
Bỗng có một bày tay đưa ra, phủ lên mu bàn tay anh, Ngôn Tiêu cầm tay anh nói: “Sai, phải khắc chữ “Tiêu”. Anh khắc chữ “Dược”, tôi đương nhiên phải khắc chữ “Tiêu”. Thế mới tương xứng chứ?” Quan Dược quay đầu, khuỷu tay anh đang chạm vào ngực cô, mặt cô kề sát trước mắt, gần đến mức
có thể thấy rõ những sợi tóc tơ trên trán cô.
Ngôn Tiêu nhìn chằm chằm anh, lòng bàn tay cô đặt trên mu bàn tay anh, nhẹ nhàng xoa một cái.
Anh vẫn bất động.
Cô xòe bàn tay ra, đan xen kẽ vào ngón tay anh.
Bốn bề không một tiếng động, bàn tay cô như một tấm lưới, lặng lẽ bao lấy.
Quan Dược nghiến chặt hàm, đáy mắt tối lại.
Tiếng Ngôn Tiêu nỉ non: “Khắc đi ~”
Anh bỗng nhiên rút nhanh tay ra, mạnh mẽ nắm lấy cô.
“Bớt giở trò này với tôi.” Giọng nói anh rít qua kẽ răng: “Đừng cho rằng tôi không dám làm gì cô, nếu không phải cô là người do nhà tài trợ đưa đến thì tôi cũng không nhịn cô như vậy. Lập tức trở về đội, cô an phận một chút cho tôi.”
Ngôn Tiêu tiến lên phía trước dựa vào, dán môi sát tai anh: “Anh dám làm gì tôi? Anh là cái dạng gà đưa đến cửa cũng không dám động… Fuck!”
Quan Dược đột nhiên dùng sức, ngón tay cô bị bóp chặt, đau đến đổ mồ hôi sau lưng. “Là không dám hay không muốn, cô nói rõ cho tôi.”
Ngôn Tiêu cắn răng: “Thế anh đối với tôi không dám hay là không muốn, hả?”
“Không muốn.” Quan Dược trả lời như chém đinh chặt sắt: “Tôi không có hứng thú với cô.”
Ngôn Tiêu nheo mắt, cười lạnh: “Không có hứng thú với tôi hay không có hứng thú với phụ nữ?” “Đối với cô.” Quan Dược dường như nghiến răng nghiến lợi: “Tôi đối với cô không có hứng thú.” Ngôn Tiêu chậm rãi mím môi, mặt không chút biểu cảm.
Từ xa có tiếng gọi bọn họ, Quan Dược buông cô ra, đứng lên.
Ngôn Tiêu vẫn ngồi ở chỗ đó. Khoảng chừng nửa phút sau cô cuối cùng cũng đứng dậy, dưới chân vang lên âm thanh cành cây bị giẫm gãy.
Cô đi ra ngoài, khi ngang qua anh, cô kiễng chân nói nhỏ vào tai anh: “Anh chờ xem.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!