Tòa Thành Bị Vùi Lấp - Chương 25
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
150


Tòa Thành Bị Vùi Lấp


Chương 25


Bên trong là một mảnh tối đen, đưa tay ra cũng không thấy được bàn tay mình. Chỉ đến khi đèn pin được bật lên, Ngôn Tiêu mới nhìn rõ cảnh tượng trước mắt.

Một gian nhỏ khoảng hai mét vuông, bốn phía là ngọc bích nhẵn bóng, chân được bao phủ bằng đá, có một khối bệ đá nho nhỏ ở giữa phòng. Ngoài những thứ đó ra thì xung quanh không còn gì khác.

Ngôn Tiêu xem qua một vòng, nhìn lại: “Thế này thôi?” Quan Dược gật đầu: “Nên tôi mới nói cô sẽ thất vọng.” “Không phải nói đây là cổ mộ sao?”

“Có một mô đất, đáng lẽ là một ngôi cổ mộ, nhưng không hiểu vì sao khi đào ra lại chỉ có vậy.” Ngôn Tiêu nhìn lại lần nữa. Trong này quá trống rỗng, đừng nói là quan tài, ngay cả chỗ để đặt đồ

chôn cất cũng không có. “Mấy người tìm được gì trong này?” “Chỉ có mấy miếng Hoàng Ngọc kia, còn lại không có gì cả.” “…”

Quan Dược giơ đèn pin chiếu về hướng bệ đá: “Tìm được ở chỗ kia.”

Ngôn Tiêu đến gần, cúi xuống nhìn, trên bệ đá một khe rãnh nông, cô dùng ngón tay xoa nhẹ, chính là hình dáng miếng Hoàng Ngọc, mỗi miếng tương ứng với một rãnh, có tất cả năm miếng.

Năm rãnh tạo thành một vòng tròn không nối liền, vì còn thiếu một bộ phận. “Hoàng Ngọc phải có đủ sáu miếng, tại sao ở đây chỉ có năm rãnh?” Quan Dược nói: “Lúc tìm thấy thì chỉ có như vậy, năm miếng tất cả.” “Bị trộm sao?”

“Không có khả năng. Hoàng Ngọc đều được đặt trong những rãnh này. Nếu có sáu miếng thì cũng phải có sáu rãnh chứ?”

Ngôn Tiêu suy nghĩ một lát: “Vì vậy có hai khả năng, một là không phải có sáu miếng, hai là có sáu miếng nhưng miếng thứ sáu không ở chỗ này.”

“Ừ, Cuối cùng thì phải dựa vào kết quả đánh giá của cô.”

Ngôn Tiêu trầm mặc, vốn dĩ việc xuất hiện một cổ mộ ở sa mạc không một bóng người nãy đã rất cổ quái rồi, nhưng đây căn bản không thể xem là mộ. Càng kỳ lạ hơn là bên trong không có gì cả, chỉ có vài miếng Hoàng Ngọc, còn thiếu một chi tiết. Đây giống như một câu đố.

Không còn gì để xem, hai người quay trở về.

Quan Dược đột nhiên hỏi: “Nhanh nhất bao giờ có kết quả?”

Ngôn Tiêu hỏi ngược lại: “Anh gấp lắm à?”

“Tôi hy vọng càng nhanh càng tốt.”

Ngôn Tiêu không trực tiếp trả lời, hơn nữa còn cảm thấy kỳ lạ: “Người khác nếu gặp phải tình huống thế này, chắc đã từ bỏ rồi. Người sáng suốt sẽ cho rằng chỗ này không có giá trị nghiên cứu, vì sao anh lại muốn tìm cho ra kết quả?”

Giọng nói trầm ấm của Quan Dược trong hành lang hẹp tối vang lên: “Việc này rất quan trọng.” “Quan trọng thế nào?”

Dừng một lát, anh mới nói: “Có hữu ích.”

Ngôn Tiêu không hỏi, cô cảm thấy dù có hỏi anh cũng sẽ không nói.

Ra khỏi hành lang xuống đáy hố, ngẩng đầu lên thấy trời đã rất âm u.

Ngôn Tiêu nhìn những bức tường lồi lõm trong hố, sau đó quay sang nhìn Quan Dược. Anh đang chùng gối tựa vào tường, trông như đang đứng tấn, hai tay đan vào nhau: “Giẫm lên tay tôi leo lên.”

Một tay Ngôn Tiêu nắm bả vai anh, giẫm lên lòng bàn tay, Quan Dược đột nhiên dùng lực nhấc tay,

cả người cô bị nâng lên, cô vô ý thức ôm lấy đầu anh.

Quan Dược từ trong tay cô ngẩng đầu lên, đôi mắt anh nhìn cô chăm chú.

Đáy hố tối tăm, đáy mắt anh lại càng tối hơn. Ngôn Tiêu nhìn thấy khuôn mặt mình trong đôi mắt ấy. Trong mắt anh có cô, trong mắt cô cũng có anh. Trên trời mây mù bao phủ, dưới một tấc đất hố này lại chỉ có hai người bọn họ.

Vô tình hay hữu ý, tay của cô sờ lên gò má anh, nhỏ giọng nói: “Thật là lạnh.”

Khuôn mặt bị gió thổi lạnh, con người ấy cũng lạnh.

Quan Dược cúi thấp mặt, trầm giọng nói: “Lên đi!”

Ngôn Tiêu giơ tay túm lấy vách nhô lên trên miệng hố trèo lên, quả thực rất khó, sau cùng chỉ còn cách giẫm lên vai anh leo lên.

Ngồi chờ một lát thì thấy Quan Dược bò lên, cô nói: “Chỗ này phải để một cái thang cuốn.”

“Thực ra có, để đề phòng Chu Mâu chạy trốn.” Anh vừa nói vừa vỗ vỗ bả vai, trên đó có dấu giày của Ngôn Tiêu, phủi một hồi vẫn không hết.

“Sao hôm nay không mang theo?”

Quan Dược bị hỏi nên dừng phủi áo: “Quên.”

“Ồ, thì ra là quên, tôi còn tưởng anh cô ý.” Ngôn Tiêu đứng dậy, phủi quần áo rồi rời đi.

Quan Dược nhìn chằm chằm theo bóng lưng cô, nắm chặt tay kìm chế. Nghe khẩu khí của cô, chắc chắn là do lúc ở dưới hố anh bất ngờ đẩy tay lên.

Người phụ nữ này, ngay cả trả đũa cũng đều coi là lẽ đương nhiên.

Lúc đến gần trại, Ngôn Tiêu hỏi anh: “Ai đang giữ ba miếng Hoàng Ngọc còn lại? Tôi cần tập hợp chúng để nghiên cứu.”

Quan Dược nói: “Ở chỗ Tiểu Bồ, trở về sẽ bảo cô ấy đưa cho cô.”

Ngôn Tiêu liếc nhìn anh đầy ẩn ý: “Không ngờ anh cũng rất tín nhiệm cô ấy nha.”

Tín nhiệm đến mức có thể giao cho cô ấy cả ba miếng. Không hiểu sao cô lại nhớ tới hai miếng ngọc trong tay mình.

“Cô ấy đáng được tín nhiệm.”

“Vậy à, vì cô ta một lòng một dạ với anh sao?”

Quan Dược lạnh mặt: “Cô cứ làm tốt việc của mình là được.”

“Đương nhiên.” Ngôn Tiêu mỉm cười đầy ẩn ý, sau đó đi vào lều của mình.

Đến tối, Bồ Giai Dung mới đem Hoàng Ngọc đến.

Ngôn Tiêu lúc này đang ở bên trong bật công tắc điện. Nơi này không có điện nhưng trong đội có máy phát. Cô phải ấn nhiều lần đèn mới sáng, bên ngoài giọng nói Bồ Giai Dung chầm chậm gọi: “Cô Ngôn.”

Không ngờ cô ta lại dùng kính ngữ, Ngôn Tiêu cũng khuôn buồn chỉnh lại: “Vào đi.”

Bồ Giai Dung đi tới, đặt chiếc hộp đang cầm trên tay lên bàn: “Tôi để đồ ở đây.” “Được.”

Bồ Giai Dung nhạt nhẽo như mọi khi, đưa đồ xong nói: “Vậy tôi đi.” “Ừ.”

Đợi cô ta ra cửa, Ngôn Tiêu mở hộp ra, đeo một đôi găng tay màu trắng lên.

Mấy miếng Hoàng Ngọc trông tương tự nhau, ba miếng ngọc này cũng như vậy, nhưng khi nhìn kỹ thì họa tiết trên ngọc cũng không hoàn toàn giống nhau. Cô cầm một miếng trong hộp ra ước tính trọng lượng, sắc mặt đột nhiên trầm xuống.

Bồ Giai Dung đi được nửa đường, phía sau có người gọi theo: “Cô Bồ.”

Cô ta quay đầu lại, trông thấy thân ảnh cao gầy của Ngôn Tiêu bước đến dưới ánh hoàng hôn. “Vội vàng đi như thế làm gì, hai ta tán gẫu một chút.”

Bồ Giai Dung có chút sững sờ: “Ồ, cô muốn tán gẫu chuyện gì?”

“Gì cũng được.” Ngôn Tiêu chậm rãi đi quanh cô ấy, cẩn thận quan sát: “Cô biết làm đồ phục chế sao?”

Bồ Giai Dung cúi đầu “Ừ” một tiếng: “Nhiệm vụ của tôi ở trong đội là phục chế di vật và mài đá*.

*tiếng anh là Stone-rubbing – cái này hiểu nhưng ko biết thuật ngữ chuyên môn trong tiếng Việt là

“Như vậy trong đội cô chỉ chịu trách nhiệm làm phục chế Hoàng Ngọc và stone-rubbing?” “Phải.”

Ngôn Tiêu gật đầu, giọng nói lạnh nhạt: “Tôi mới đến, đối với cô có thể xem như khách khí?” “Ừ… cô rất khách khí.”

Ngôn Tiêu hơi cúi đầu, nhìn thẳng vào cô ta: “Phải chăng vì tôi đối với cô quá khách khí, khiến cô thấy tôi dễ bắt nạt? Cô dám mang ba miếng Hoàng Ngọc giả đến lừa tôi?”

Sắc mặt Bồ Giai Dung trắng bạch, nắm chặt tay. Cái hộp cô ta mang đến bị Ngôn Tiêu ném trở lại.

“Thế nào, cô còn gì để nói không?” Ngôn Tiêu thẳng người.

Lúc cầm trên tay mấy miếng ngọc cô ta cầm đến, Ngôn Tiêu đã cảm thấy trọng lượng không ổn, đó chỉ là ngọc phục chế thứ đẳng, so với cổ ngọc hoàn toàn không cùng cấp bậc.

“Tôi…” Bồ Giai Dung muốn mở miệng nhưng lại không nói được gì.

Ngôn Tiêu lấy bao thuốc trong túi, rút ra một điếu kẹp trong tay, bật lửa châm lên, tiến đến gần cô ta, cười lạnh một tiếng: “Đều là phụ nữ nên tôi nể tình, thật lòng nhắc nhở cô một câu. Đừng chọc giận tôi, con người tôi tính tình không tốt, không tin thì có thế đi hỏi gã họ Quan đó.”

Bồ Giai Dung nhanh chóng ngẩng đầu liếc nhìn Ngôn Tiêu, lúng túng nói: “Không phải tôi muốn chọc giận cô.”

“Không muốn chọc giận tôi nhưng lại mang ba miếng ngọc giả đến lừa tôi?” “…”

“Có chuyện gì?” Một giọng nam đột ngột chen vào.

Ngôn Tiêu nhìn sang, thấy Quan Dược từ xa đi tới.

Cô nhả một ngụm khói, nghiêng người, quay lưng về phía anh: “Đừng hỏi tôi, hỏi cô Bồ ấy.”

Quan Dược nhìn cô, sau đó gọi Bồ Giai Dung: “Cô qua đây một chút.” Bồ Giai Dung đi theo anh ra xa.

” Xảy ra chuyện gì?” Quan Dược đứng thẳng, một tay đút vào túi.

Bồ Giai Dung chậm rãi nói: “Em có nghe qua chuyện của cô ấy. Nghe nói cô ấy không biết giám định, cùng đường ở Thượng Hải mới đến đội chúng ta, cho nên em…”

“Nên cô muốn thử xem cô ấy có biết giám định không?” Bồ Giai Dung gật đầu.

Quan Dược cứng họng, một lát sau mới nói lên lời: “Lần sau đừng như vậy, cô ấy không giống như lời bên ngoài đồn. Nếu nghi ngờ gì thì tìm tôi, cô ấy không dễ chọc đâu.”

Cô ấy không dễ chọc.

Bồ Giai Dung nhìn người phụ nữ đang đứng ở phía xa. Ngôn Tiêu khi nãy nói bản thân mình không dễ chọc, còn nói nếu không tin thì đi hỏi Quan đội, có vẻ như anh hiểu rất rõ người đó.

Tay cô ta chà xát vạt áo, gật đầu: “Em biết rồi.”

Quan Dược nói: “Được rồi, cô đi đi, trở về nhớ đưa đồ thật qua.”

“Vâng.” Bồ Giai Dung chần chừ, còn có lời muốn nói, nhưng khi ngẩng đầu lên, Quan Dược đã xoay người đi trước.

Cô ta nhìn Ngôn Tiêu một cái, cúi đầu rời đi.

Ngôn Tiêu vẫn đang hút thuốc, Quan Dược đến gần, nhìn khuôn mặt nghiêng của cô, dù không có biểu hiện gì nhưng lại thoát lên cảm giác lạnh lùng.

Hiểu rõ tính cô, anh tránh nặng tìm nhẹ: “Tôi nói với cô ấy rồi, cô đừng để bụng.”

Ngôn Tiêu hừ một tiếng: “Không muốn tôi làm thì cứ nói thẳng, chẳng qua là đi thôi, tôi lại không phải bắt buộc phải đến”.

“Không có ai không muốn muốn cô làm, cô đi cái gì mà đi.”

“Ồ.” Ngôn Tiêu nhả khói: “Gây khó dễ cho tôi còn không phải là không muốn tôi làm?

Quan Dược nói: “Sau này không có ai gây khó dễ cô, bọn họ sẽ phối hợp với cô.” “Còn anh? Anh cũng sẽ phối hợp với tôi?” “Đương nhiên, chỉ cần sớm có kết quả.”

Ngôn Tiêu gật đầu, thái độ vẫn rất thờ ờ, tay cầm thuốc đưa lên miệng hút.

Quan Dược nhìn vào tay cô, trên tay vẫn còn đeo bao tay màu trắng. “Sao hút thuốc lại phải đeo bao tay?”

“Hả?” Ngôn Tiêu theo ánh mắt anh nhìn vào tay mình: “Khi giám định phải dùng bao tay, đặc biệt là ngọc. Hơn nữa còn cần phân biệt mùi, vì vậy không thể để mùi thuốc dính vào tay.”

Cô cho thuốc lên miệng, tháo bao tay ra, giơ tay về phía anh: “Ngửi xem, thấy mùi thuốc lá không?”

Trời chạng vạng tối, đôi mắt người đàn ông đó sâu thẳm, sau lưng là sa mạc mịt mù, dưới chân là cát bụi. Anh rất phù hợp đứng trong bóng đêm, trời và đất tựa như áo khoác ngoài của anh.

Ngôn Tiêu vẫn giơ ngón tay trước mũi anh, cảm nhận được từng đợt hơi thở ấm áp phả vào tay:

“Có không?”

Quan Dược không có lý do gì để phản bác, là do anh tự mình hỏi, tự làm tự chịu.

Anh nghiêng mặt, tránh ra hai bước: “Không có.”

“Anh thực sự ngửi thấy?”

Quan Dược không đáp, quay đầu đi.

Ngôn Tiêu chà xát ngón tay, hơi thở của anh sâu, dường như vẫn còn vương trên đầu ngón tay cô. Chẳng bao lâu trời đã tối. Thời tiết ban ngày âm u xám xịt, đến tối mưa gió gào thét, cát bay đá

chạy.

Thạch Trung Chu vốn muốn tổ chức một bữa ăn mừng Ngôn Tiêu đến đội, Trương Đại Minh còn đặc biệt nấu thêm nhiều món ăn, nhưng lại phải tiếc nuối hủy bỏ dưới thời tiết thế này.

Thực ra dù kế hoạch có thực hiện được thì cũng không vui vẻ gì, Bồ Giai Dung tâm trạng có vẻ không tốt, lúc ăn cơm Ngôn Tiêu không thấy cô ấy.

Trở lại lều của mình, Ngôn Tiêu ngồi trên giường, đặt hai miếng Hoàng Ngọc dưới đèn nghiên cứu.

Men ngọc* dưới ánh sáng tựa như dầu mỡ trơn bóng, cô nhìn chăm chú vào các họa tiết trên miếng ngọc, có vẻ như đã có phát hiện trong đầu. Cô cất Hoàng Ngọc, chờ sáng mai nghiên cứu tiếp, dưới ánh sáng tự nhiên sẽ cho kết quả tốt hơn.

*包浆 nói đến các cổ vật sau một thời gian dài, trên bề mặt tạo thành một lớp lấp lánh tự nhiên.

Mình không biết thuật ngữ này trong tiếng Việt là gì, nên dùng tạm “men ngọc”.

Sa mạc đêm nay là một đêm bão cát.

Sáng hôm sau, Ngôn Tiêu vừa rửa mặt trở về, thấy Bồ Giai Dung đứng chờ ở cửa.

Trông thấy Ngôn Tiêu, cô ấy có vẻ lảng tránh, vẫn là bộ dáng chậm chạp từ tốn: “Tôi đến đưa Hoàng Ngọc.”

Ngôn Tiêu đưa tay vén rèm cửa: “Lần này là thật?”

“Ừ.” Giọng cô ta rất nhỏ, như tiếng muỗi vo ve.

“Cô vào đi.”

Bồ Giai Dung đi vào.

“Cứ đặt đồ ở đó. Cô có thể đi.”

“…” Bồ Giai Dung đặt ba miếng Hoàng Ngọc lên bàn, do dự một chút, đứng yên ở đó: “Ngày hôm qua… thật xin lỗi cô.”

Ngôn Tiêu ngẩng đầu, nhìn cô ta một cái, cười lạnh lùng: “Ừ, tôi chấp nhận lời xin lỗi của cô.” Tâm trạng Bồ Giai Dung thả lỏng, không hiểu sao khi đối diện với người phụ nữ này, cô luôn có

cảm giác bị áp bức.

Cô ta cắn môi tìm đề tài nói chuyện: “Cô có đầu mối gì chưa?”

Ngôn Tiêu nói: ” Nghe có vẻ như cô tìm được manh mối gì rồi, nói thử một chút xem.”

Hôm qua Bồ Giai Dung đã thấy được bản lĩnh của Ngôn Tiêu, nên giờ nói chuyện có phần thiếu tự tin: “Tôi cảm thấy bộ Hoàng Ngọc này có lẽ có từ triều nhà Hán(1).”

“Vậy sao? Đông Hán(2) hay Tây Hán(3)?”

“Không xác định.”

“Lăng mộ triều Hán rất ưa chuộng bích họa(4), mà lăng mộ kia không có điểm nào phù hợp với hình thức mộ táng Hán triều cả. Bốn bức tường nhẵn nhụi không có gì. Sao có thể là đồ vật từ triều Hán được?”

Ngôn Tiêu trên người mặc một chiếc sơ mi màu trắng, tay áo xắn lên hai vòng, để lộ ra cánh tay trắng nõn. Lúc cô nói chuyện không nhìn vào người khác, tay nghịch nghịch mấy miếng Hoàng Ngọc để trên bàn, thần sắc thư thái, hơi thở toát ra sự tự tin.

Bồ Giai Dung nhất thời không biết nói gì, đành hỏi: “Vậy cô cảm thấy từ thời đại nào?”

“Lùi về trước, chí ít là trước thời Xuân Thu(5), nếu không có ngoại lệ thì có lẽ là đồ thời nhà Thương Chu(6).”

Ngôn Tiêu nói xong, hỏi cô ta: “Sao cô lại quan tâm đến vậy?”

“Vì Quan đội luôn muốn sớm có được kết quả, nên cả đội đều rất quan tâm chuyện này.” “Ồ, là vì Quan đội…” Ngôn Tiêu bắt lấy trọng điểm.

Bồ Giai Dung hơi đỏ mặt, bước đi về phía cửa. Ngôn Tiêu cho rằng cô ấy muốn rời đi nên cũng không khách khí, không ngờ cô ấy đột nhiên dừng lại.

“Tôi với Quan đội không có gì, anh ấy…”

Ngôn Tiêu định buột miệng nói “Liên quan gì tới tôi”, nhưng khi nghe thấy khẩu khí của cô ta, liền liếc mắt nhìn sang: “Anh ta thế nào?”

Bồ Giai Dung có vẻ đang cân nhắc câu chữ, một lúc sau mới nói: “Tôi từng nói chuyện với anh ấy, anh ấy nói hiện giờ không có tâm tư cho những chuyện như vậy. Trong lòng anh ấy đang có một việc hết sức quan trọng, không thể để mắt đến người nào, cho nên… Tôi với anh ấy không có gì cả.”

Ngôn Tiêu hiểu ra: “Cô nói với tôi chuyện này làm gì?” “Tôi cho rằng hai người…”

“Hai chúng tôi làm sao?” Ngôn Tiêu tựa như cười như không, ôm tay đứng tựa vào bàn: “Tôi với anh ta cũng không có gì. Cho dù có cái gì, cũng không giống như “cái gì” đó của cô.”

“…” Bồ Giai Dung không phản bác được, đành quay người đi ra.

(1) Nhà Hán (206 TCN – 220): được thành lập bởi Lưu Bang, là triều đại kế tục nhà Tần và được tiếp nối bởi thời kỳ Tam Quốc.

(2) Đông Hán và (3) Tây Hán: Nhà Hán được chia thành hai giai đoạn là Tây Hán (206 TCN – 9) với kinh đô ở Trường An và Đông Hán (23 – 220) với kinh đô ở Lạc Dương.

(4) bích họa: tranh vẽ lên tường.

(5) Xuân Thu: là tên gọi một giai đoạn lịch sử từ 771 đến 476 TCN trong lịch sử Trung Quốc.

Giai đoạn này xảy ra rất nhiều các trận chiến và sự sáp nhập khoảng 170 nước nhỏ.

(6) Nhà Thương (1766 TCN–1122 TCN): là triều đại đầu tiên được công nhận về mặt lịch sử là một triều đại Trung Quốc.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN