Tòa Thành Bị Vùi Lấp
Chương 26
Thời tiết trên sa mạc Gobi không thể nào đoán trước được, bão cát thường xuyên xảy ra, ngay sau khi bão qua lại có thể thấy ánh sáng mặt trời rực rỡ chiếu trên cao.
Quan Dược đi kiểm tra xung quanh trở về, khi ngang qua ngôi mộ thì bắt gặp Thạch Trung Chu và Vương Truyện Học vừa hoàn tất đo vẽ bản đồ.
“Quan đội.” Thạch Trung Chu vẫy tay, trên mặt đầy hưng phấn: “Anh nghe Tiểu Bồ nói chưa? Ngôn tỷ nói Hoàng Ngọc là từ thời Thương Chu.”
Quan Dược ngạc nhiên, không ngờ tiến triển nhanh như thế: “Cô ấy nói vậy?”
“Vâng.” Thạch Trung Chu ôm vai Quan Dược, ái muội nháy mắt: “Quan đội, anh nói xem, chúng ta đưa cả bộ Hoàng Ngọc cho Ngôn tỷ đánh giá, với tốc độ như thế này, nói không chừng chẳng bao lâu sẽ xong việc rời đi, có phải rất đáng tiếc hay không?”
Quan Dược đứng thẳng người dưới ánh mặt trời: “Đáng tiếc cái gì?”
“Lại còn vờ vịt, đừng nói anh với Ngôn tỷ không có gì với nhau. Lúc trước hai người cùng nhau bỏ trốn không phát sinh gì sao?”
“Không có.” Quan Dược đẩy cậu ta ra, cúi đầu bước đi: “Cô ấy có thể sớm hoàn thành công việc là tốt nhất.”
“…”
Trong lều, một miếng vải đen được trải trên bàn, năm miếng Hoàng Ngọc được xếp theo thứ tự dựa theo họa tiết trên bề mặt, mép của các lỗ dùng một sợi dây nhỏ cố định các miếng ngọc lại với nhau, liên kết thành một vòng tròn mở.
Ngôn Tiêu bắt đầu giám định.
Cô ngồi xếp bằng trên giường, bên cạnh là tài liệu mang theo, từng tờ từng tờ phủ kín trên giường.
Xem đến trang cuối cùng, cô lấy thuốc ra ngoài hút.
Lúc Quan Dược trở lại trại liền thấy Ngôn Tiêu đang ngồi trên sườn dốc hút thuốc, dưới chân rải rác vài tàn thuốc.
Ánh mặt trời chiếu xuống bóng lưng mảnh mai của cô tạo thành một cái bóng dài trên mặt đất. Anh đi tới, anh vừa vặn che nắng cho cô.
“Cô khẳng định Hoàng Ngọc có xuất sứ từ thời nhà Thương?”
Ngôn Tiêu ngẩng đầu, ánh mặt trời chói chang khiến cô phải nheo mắt lại khi nhìn anh. “Ừ, chắc chắn. Đương đây là phán đoán của tôi, anh có thể không tin.”
Quan Dược nhìn cô, lúc cô hút thuốc ấn đường khẽ nhíu lại. Có lẽ bản thân cô cũng không biết điều này. “Còn phát hiện gì nữa?”
“Có sáu miếng Hoàng Ngọc”. Ngôn Tiêu lấy điện thoại ra, đưa ảnh cho anh xem: “Hai đầu mỗi miếng đều có lỗ, nếu như không có miếng thứ sáu thì đầu hai miếng ngọc kia chỉ cần một lỗ thôi.”
Quan Dược nhìn ảnh, rồi “Ừ” một tiếng.
“Nhưng tôi không nhìn ra trên đó khắc hoa văn gì.”
Cô đã tìm tất cả tài liệu, đó không phải là hoa văn ác thú, vân sấm văn(1) hay quỳ văn lưu truyền(2) thường gặp thời Thương Chu.
(1) Vân sấm văn: hoa văn hình chim.
(2) Quỳ văn: hoa văn hình con Quỳ – Quỳ là một bò 1 sừng 1 chân trong trang trí truyền thống của Trung Quốc.
Nếu không xác định được hoa văn trên đó sẽ không thể biết rõ nguồn gốc cũng như vị trí của miếng ngọc thứ sáu đang ở đâu.
Quan Dược đột nhiên nói: “Tôi sẽ cho cô manh mối.” “Hả?” Ngôn Tiêu bị anh kéo dậy.
Quan Dược kéo vai cô sang hướng bên trái: “Nhìn về phía trước, là cái gì?”
Anh cúi đầu xuống nói, giọng anh trầm ấm, hơi thở phả vào vành tai cô.
Ngôn Tiêu nói: “Đó là suối nước ngầm.”
Quan Dược lại quay vai cô sang hướng khác: “Hiện giờ?” “Trại của chúng ta.”
Bả vai cô bị đẩy sang bên phải: “Nhìn lại.”
“Ngôi cổ mộ.”
Quan Dược gật đầu: “Chỗ chúng ta đang ở giống như hẻm núi, vốn dĩ bị che khuất, còn có một dòng suối ngầm bên cạnh ngăn cách. Ngôi mộ kia lại rất hẻo lánh, không dựa vào núi, không dựa vào nước, bốn phía có bốn gò đất sừng sững, giống như bị cô lập. Cái này trong phong thủy gọi là địa hung.”
“Địa hung?”
“Ừ.” Anh bổ sung thêm: “Đương nhiên đây là phán đoán của tôi, cô cũng có thể không tin.”
Ngôn Tiêu quay đầu lại, ánh mắt nhìn thẳng vào anh, cười như không cười: “Tôi tin.”
Vương Truyện Học và Thạch Trung Chu vừa trở về, từ xa nhìn thấy hai người đang đứng cùng một chỗ.
“Cắt! Quan đội đã nói giữa họ không có gì!” Thạch Trung Chu cười mờ ám: “Ai cũng nhìn ra ánh mắt Ngôn tỷ nhìn anh ấy không bình thường.”
Vương Truyện Học: “A, tôi nhìn không ra.”
“… Cậu ngốc thôi!”
Tối hôm đó Ngôn Tiêu ngồi trong lều nghiên cứu hơn vài tiếng đồng hồ.
Cô lật mấy tờ bản đồ cổ, xem kỹ Hoàng Ngọc. Khoảng chừng bốn năm phút sau gửi tin nhắn cho Quan Dược: “Đang ở đâu?”
Tín hiệu ở nơi này không tốt, phải một lúc sau Quan Dược mới trả lời: “Trong lều.”
Ngôn Tiêu gõ: “Có tiến triển”. Vừa định nhấn gửi thì cô dừng lại, xóa đi gõ lại: “Năm phút nữa tới tìm tôi.”
Sau vài phút Quan Dược mới nhận được tin nhắn, ước tính thời gian, anh nhanh chóng qua tìm Ngôn Tiêu.
Lúc vào trong lều không thấy ai, anh nhìn sang phía giường. Không rõ Ngôn Tiêu từ lúc nào đã căng một sợi dây, phủ một miếng vải lên trên ngăn lại, cô ở phía sau đang sột soạt thay quần áo.
Cơ thể người phụ nữ dưới ánh đèn phản chiếu lên miếng vải. Anh dời ánh mắt, nhìn Hoàng Ngọc đang nằm trên bàn.
Ngôn Tiêu nghe được thấy tiếng động: “Anh đến rồi à?” “Ừ.”
Rèm được vén lên, cô bước ra.
Quan Dược nhìn sang, nheo mắt.
Ngôn Tiêu mặc trên người một chiếc váy đen, váy ôm lấy thân hình cao gầy mảnh mai của cô. Chiếc váy trễ vai phô bày những điểm hấp dẫn nhất trên cơ thể cô, chiếc cổ thon dài, xương quai xanh gợi cảm, rãnh sâu dưới cổ áo như ẩn như hiện.
“Tìm tôi vì có phát hiện gì mới sao?” Quan Dược nhìn xuống đất, cô đang đi chân trần. Đôi chân kia bước đến bên cạnh anh, bàn chân trắng nõn, móng chân sơn màu đỏ tươi. “Ừ, có tiến triển, nhưng cần anh phối hợp một chút.” “Phối hợp thế nào?”
Ngôn Tiêu nói: “Cởi quần áo.”
Quan Dược nhìn thẳng vào cô: “Cô nói gì?”
Ngôn Tiêu nhếch miệng: “Thế nào, chính miệng anh hứa sẽ phối hợp công việc với tôi, nuốt lời sao?”
“Cái này thì liên quan gì đến công việc của cô?”
“Đương nhiên là liên quan.” Ngôn Tiêu thong thả nói rõ lý do: “Theo giả thiết của anh, chỗ ngôi mộ là địa hung, vương triều Thương Chu không thể nào đem lễ khí của mình chôn ở trên đất xấu. Vì thế có thể xem Hoàng Ngọc là đại biểu cho thế lực thù địch, cũng chính là ngoại tộc. Thời điểm đó khu vực này của Thương Chu thuộc về một ngoại tộc có tên là Hiểm Doãn. Có tư liệu lịch sử viết rằng, đàn ông Hiểm Doãn lúc xung trận, trên lưng có một thứ được mô tả là đầu sói, đó là vật tổ của họ, có lẽ trong ấn tượng của người Thương Chu thì đó là sói. Tôi muốn ở trên lưng anh xác minh, liệu hoa văn được khắc trên miếng Hoàng Ngọc có phải là hình sói. Đây là công việc phải không?”
“…” Nói có sách mách có chứng, Quan Dược không có lý do để từ chối.
Ngay tức khắc anh đứng dậy, cởi áo khoác ngoài. Áo sơ mi được kéo ra khỏi quần, từng cúc áo được mở ra, sau cùng là áo ba lỗ. Nửa người trên để trần, anh cúi đầu hỏi: “Tiếp theo?”
Ngôn Tiêu liếc nhìn anh. Người đàn ông trước mặt có làn da mầu đồng tráng kiện, mỗi tấc thịt trên bả vai và cánh tay đều căng tràn cơ bắp, cơ bụng gồ lên những đường cong rõ nét, đường nhân ngư ẩn hiện trong thắt lưng quần.
Cô nói: “Ngồi lên giường.”
Quan Dược ngồi xuống giường, rất nhanh, anh cảm giác được Ngôn Tiêu đứng sau lưng.
Anh quay lại, thấy cô ở phía sau đang bước chân lên giường, chiếc váy màu đen bị vén lên, làm lộ ra đôi chân thon dài trắng nõn. Khi đến gần sau lưng anh, cô ngồi quỳ xuống.
“Chỗ này bị làm sao?” Ngón tay cô trên bờ vai anh chạm vào. Chỗ đó có một vết sẹo rất sâu, có vẻ như bị thương không nhẹ.
“Không có gì, không cẩn thận bị thương.” Quan Dược không nói nhiều, thúc giục: “Cô làm nhanh
đi.”
Ngôn Tiêu bị anh cắt lời cũng không hỏi tiếp: “Giọng điệu của anh giống như tôi là ác phụ bức hiếp con trai nhà lành vậy.”
“…”
“Đừng cử động.” Cô nhẹ nhàng nói, hơi thở phả qua cổ anh.
Quan Dược cúi thấp đầu, đường cong sau gáy bị kéo căng.
Ngôn Tiêu mở ảnh chụp trong điện thoại ra, vẽ lên lưng Quan Dược theo các chi tiết trên đó. Đường cong phía sau anh càng trở nên rõ ràng hơn, kéo dài đến thắt lưng, tạo nên một hình tam
giác hoàn hảo. (Cơ thể hình tam giác: vai rộng, eo thon)
Không khí trong lều vô cùng yên tĩnh, thậm chí có thể nghe thấy tiếng hít thở của hai người.
Đến vẽ nét cuối cùng, Ngôn Tiêu cố ý thổi một hơi trên lưng anh khiến Quan Dược khẽ rụt người lại, ngoài lần đó ra thì anh gần như không động đậy gì.
“Xong rồi.”
Quan Dược đứng lên như vừa trút được gánh nặng, đi vài bước về phía chiếc bàn.
“Đừng vội.” Ngôn Tiêu xuống giường, đến cạnh bàn cầm một tờ giấy trắng, đặt nó lên lưng anh, dùng bàn tay vuốt mạnh hai cái. Hình được vẽ trên lưng anh được in lên mặt giấy.
Cô đưa tờ giấy cho Quan Dược xem: “Là đầu sói, hoa văn trên miếng ngọc còn thiếu kia chắc là mắt hoặc nanh sói.”
Quan Dược cầm giấy lên xem.
Sức tưởng tượng của người xưa luôn rất phòng phú, nét khắc trên các miếng Hoàng Ngọc rất trừu
tượng. Ngôn Tiêu dựa theo tập hợp trên miếng ngọc mà vẽ lên, anh nhìn một hồi cũng không thể nhìn ra hình đầu sói.
Ngôn Tiêu dựa vào gần, chỉ vào vài đường nét gợi ý cho anh: “Phần này là miệng sói, người xưa thích sử dụng nét cong khoáng đạt để miêu tả miệng to đẫm máu.”
Giọng nói cô rất thấp, có vẻ như cô đang vô cùng kiên nhẫn.
Quan Dược nhìn chằm chằm vào tờ giấy, bức vẽ có màu son như chu sa: “Cô dùng cái gì vẽ?”
Ngôn Tiêu đứng trước mặt anh, giơ một vật ra, xoay một vòng, vẽ một vạch lên ngực anh: “Cái này.”
Là son của cô.
Một vệt màu đỏ được vẽ ngực anh, chói lóa dễ gây sự chú ý.
Trong tích tắc không ai trong hai người lên tiếng, thậm chí quên mất vấn đề họ vừa trao đổi là gì.
Ngôn Tiêu giơ ngón tay ra, đặt lên vết màu đỏ kia, lau đi.
Đầu ngón tay cô chạm vào lồng ngực ấm áp, cũng dính màu son đỏ tươi, ánh mắt cô nhìn lên, chậm rãi rút tay về, đặt lên trên môi mình.
Ánh mắt Quan Dược trầm xuống, hình ảnh cô lúc này hiện lên trong mắt anh, ngón tay đặt trên môi đang từ từ xoa, sau đó đôi môi nhẹ nhàng mím lại.
Tay cô đột nhiên bị nắm chặt.
Bàn tay người đàn ông nắm chặt ngón tay không an phận kia, lòng bàn tay anh nóng bỏng. Ngôn Tiêu hững hờ nhướng mày: “Làm gì thế?”
Quan Dược cúi xuống nhìn cô: “Đừng dùng ánh mắt này nhìn tôi.” “Ánh mắt tôi thế nào?”
Ánh mắt cô thế nào? Quá rõ ràng, không cần nói cũng biết.
Quan Dược nghiến răng, nhớ tới lời cô từng nói trong rừng Hồ Dương: “Anh chờ đấy”. Anh sớm phải biết, người phụ nữ như cô, trong từ điển không có cụm từ “chịu để yên”.
Ngôn Tiêu dán sát người, môi cô gần như chạm vào chỗ vết son đang dính trên ngực anh, thấp giọng như đang nói mê: “Không cho tôi dùng tay, chẳng lẽ muốn tôi dùng thứ khác lau đi?” Lúc nói lời này cánh môi cô chạm nhẹ vào làn da anh.
Trong nháy mắt, Quan Dược xoay người, ép cô sát cạnh bàn. Cả người Ngôn Tiêu bị thân hình cao lớn của anh bao lấy, cô ngẩng đầu nhìn vào mắt anh.
Những đường nét trên khuôn mặt anh dường như sâu hơn, ánh mắt tối lại, cơ thể dán sát vào người cô, tựa như dây cung bị kéo căng.
Bồ Giai Dung từng nói trong lòng anh đang mang trọng trách, không còn để ý đến thứ khác, nhưng hiện tại trong mắt anh có hình ảnh của cô.
Ngôn Tiêu cười nhếch miệng, ngửi thấy mùi hương của anh, không rõ là hương vị gì nhưng cô thấy nó rất đặt biệt, không hề giống bất kỳ ai.
Hơi thở của Quan Dược nặng nề, từng đợt phả trên mặt cô. Anh cúi thấp đầu, đột nhiên nắm lấy cằm cô: “Cô lại phải tốn nhiều tâm tư thế này, nhưng tôi đối với cô vẫn không hề có hứng thú.”
Giọng anh trầm thấp đáng sợ.
Anh đẩy cô ra, lùi về đằng sau vài bước, nhặt áo lên, chỉ mặc lên người chiếc áo khoác, vén rèm bước nhanh ra ngoài.
Điện trong lều không ổn định, chập chờn vài cái rồi vụt tắt.
Xung quanh đột nhiên tối đen, Ngôn Tiêu đứng thật lâu, trong đầu không nghĩ gì, một lúc sau cô châm một điếu thuốc, hít vào một hơi thật sâu.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!