Trái Tim Bị Đánh Cắp
Chương 29: Bước ngoặt mới
Sáng hôm sau, Diệp lão gia có mặt rất sớm ở bệnh viện..Chỉ là cánh cửa phòng vẫn đóng chặt..Thím Ngô và ông đưa mắt nhìn nhau không biết nên làm thế nào.
Diệp Thành suy nghĩ, hôm nay Diệp Tâm xuất viện.Còn lời hứa hôm qua của Trình Khang nữa..có chút trầm tư suy nghĩ..
Bên trong phòng bệnh lúc này..Diệp Tâm ngồi trên giường đưa mắt nhìn Trình Khang đang nghiêng cứu cái váy của cô..
-” Cái này phía trước sao..Nào em giơ tay lên.Anh mặc cho..”
Diệp Tâm nghe lời giơ hai tay lên đầu cho anh mặc vào..
Sợ cô lạnh vừa cởi chiếc áo bệnh nhân ra.
Anh mặc vào chiếc váy màu xanh cho cô..
Lúc này mới cởi chiếc quần dài còn vướng víu trên người cô…
Nhìn đôi chân trắng ngần, Trình Khang ho nhẹ đứng thẳng người..Kéo lấy mái tóc dài cẩn thẩn buộc lại cho cô..Thường thì Diệp Tâm không thích ai chạm đến mình, buộc tóc càng không thể..Nên cô luôn xõa ra..
Hôm nay được Trình Khang cột cao lên gọn gàng, nhìn khuôn mặt xinh đẹp khác lạ lộ rõ đôi mắt to tròn rất đáng yêu..Trình Khang vừa lòng béo lấy má cô…
-” Xong rồi..Tâm Tâm của anh rất đẹp “
Đúng vậy cô vốn rất xinh đẹp.Chỉ là cột sơ mái tóc khuôn mặt không chút phấn son thế mà vô cùng hút mắt..
Diệp lão gia có chút sốt ruột đi qua đi lại.Bất ngờ lúc này cánh cửa mở ra..
Trình Khang nhìn ông mỉm cười có chút ái nái..
-” Xin lỗi để ông chờ lâu..”
Diệp Thành xua tay ý bảo không sao, rồi bước vào trong…
Hai mắt ông trừng lớn nhìn diện mạo khác hẳn ngày thường cùa cháu gái..Ông bước đến gật gù nắm lấy tay Diệp Tâm..
-” Ôi! Tiểu Tâm của ông xinh đẹp quá..”
Diệp Tâm cắn cắn môi nhìn ông, cũng không quan tâm Diệp lão gia nói gì, rồi lại xoay mặt tìm kiếm Trình Khang..Thấy anh ngồi ở một cái ghế khá xa với mình..
Diệp Tâm rút tay mình ra khỏi tay Diệp lão gia..Bước xuống giường đi đến bên cạnh anh..
Trình Khang vội đứng dậy bế cô lên..
-” Sao lại đi chân đất.Bệnh thì làm sao?”
Ôm lấy cô cùng ngồi xuống chiếc ghế, đặt Diệp Tâm ở trên đùi..Diệp Tâm dựa vào ngực anh..môi nhỏ nhếch nhẹ rất đáng yêu..
Tuy bị cháu gái phũ phàng lại nhìn tình cảnh trước mắt..Diệp lão gia vui không tả xiết..Ông có chút chần chừ nhìn Trình Khang..
-” Ông đã cho người làm giấy xuất viện rồi..”
Trình Khang vuốt lấy lưng Diệp Tâm, gật đầu nhìn ông..
Anh không nhanh không chậm mở lời..
-” Ông cũng biết cháu mới ly hôn.Nên hiện tại cháu không thể cho Tâm Tâm danh phận rõ ràng…”
Lại cúi xuống nhìn Diệp Tâm đang ở trong lòng mình, chân thành nói tiếp…
-” Nhưng cháu cũng không muốn rời xa cô ấy..Cháu muốn bên cạnh chăm sóc bảo vệ cho Tâm Tâm.Nếu ông cho phép cháu muốn đưa Tâm Tâm về ở chung với cháu…”
Diệp lão gia nhìn đứa cháu gái đáng yêu của mình có chút không đành lòng..Nhưng nếu ông không đồng ý người khổ lại là cháu của ông..
Biết là vậy nhưng đường đường là thiên kim tiểu thư của Diệp gia lại chịu thiệt thòi như vậy ông lại không cam lòng..
Trình Khang như nhìn ra suy nghĩ của Diệp Thành..Anh nắm lấy bàn tay búp măng trắng mịn của Diệp Tâm, ngón trỏ xoa nhè nhẹ..
-” Cháu hiểu ông suy nghĩ điều gì..Cháu thật lòng với Tâm Tâm, cháu sẽ dùng hành động để chứng minh.Chỉ là cháu cần thời gian sắp xếp một số chuyện..Tuy chưa thể công khai danh phận cho Tâm Tâm.Nhưng cháu muốn đăng kí kết hôn với Tâm Tâm trước.”
Chưa thể cho người khác biết sự hiện diện của cô.Vì anh muốn chuyên tâm chữa bệnh cho cô, không muốn bị ai quấy rầy..
Tuy vậy anh không muốn cô gái ngốc của anh phải thiệt thòi.Đã quyết tâm ở bên cạnh chăm sóc cho cô thì tờ giấy kết hôn có hay không, không quan trọng nhưng anh biết Diệp gia chắc chắn sẽ chạnh lòng..
Chỉ là anh mới ly hôn, bây giờ kết hôn có chút khó khăn..Nếu lọt ra ngoài chắc chắn nhiều người sẽ nói anh là người đàn ông phụ bạc, có mới nới cũ..
Lại cuối đầu nhìn Diệp Tâm..Cảm thấy dù có ra sao đi nữa, điều xứng đáng..Ai bảo trái tim anh lại bị cô gái ngốc này trộm lấy mất rồi…
Diệp lão gia như không tin những gì mình vừa nghe..Ông mừng rỡ hỏi lại..
-” Cháu..cháu muốn kết hôn với con bé..”
Trịnh Khang kiên định gật đầu..
Diệp lão gia có chút lo lắng nói…
-” Ông sống đến từng tuổi này chắc chắn nhìn không nhầm người.Dù Tiểu Tâm có bệnh nhưng nó là hòn ngọc trên tay của ông.Ông sẽ không bao giờ để cháu gái mình thiệt thòi..Ông cũng không muốn bắt ép cháu..
Nhưng cháu hãy suy nghĩ kĩ trước khi quyết định..Rủi đâu là sự thương hại rồi may này cháu sẽ hối hận..Lúc đó…”
Ông không dám nói tiếp, với cô gái khác chắc chắn còn có tương lai..Nhưng với cháu gái tội nghiệp của ông xem như mọi thứ chấm hết…Sự sống xem như kết thúc..
Trình Khang mỉm cười, lắc đầu..
-” Lúc đầu cháu cũng nghĩ như vậy.Nhưng từ đêm qua suy nghĩ ấy hoàn toàn biến mất..”
Đúng vậy cảm giác đêm qua thật đáng sợ..
Anh không muốn lập lại cảm giác kinh hoàng đấy.
Vậy thì chỉ còn cách cột chặt cô ấy vào anh mà thôi.Tuy có chút vội vàng nhưng đây là cách tốt nhất..
Từ nhỏ Trình Khang luôn lí trí rõ ràng với mọi lựa chọn của mình..Huống gì với người đàn ông vừa đổ vỡ hôn nhân..Nên anh rất rõ con tim mình muốn gì..
Diệp Thành lúc này hoàn toàn tin với quyết định của Trình Khang..Ông vui vẻ cảm khái nói..
-” Được.Vậy ông đã yên tâm.Tiểu Tâm giao cho cháu..”
-” Cháu muốn nhờ ông giúp một chuyện.?”
-” Cháu nói đi “
Trình Khang đưa mắt nhìn Diệp Tâm, rồi ngẩng mặt nhìn Diệp Thành..
-” Cháu mới ly hôn.Còn Tâm Tâm không tiện xuất hiện những nơi đông người.Về việc đăng kí kết hôn cháu có thể nhờ ông giúp được không?”
Diệp Thành không cần suy nghĩ liền gật đầu ngay..
-” Yên tâm cứ để ông lo..”
Trình Khang nhẹ lòng lại nói tiếp..
-” Hai tuần nữa sau khi lấy giấy kết hôn.
Cháu muốn đưa Tâm Tâm sang Mỹ một thời gian.Sẵn tiện cháu sẽ đưa cô ấy đến bạn của cháu điều trị cũng như cháu muốn nghỉ ngơi sau thời gian làm việc mệt mỏi…”
Tuy anh không nói rõ nhưng Diệp Thành ngầm hiểu được..
Anh muốn tạm thời tránh xa thị phi nơi đây.Hạn chế mọi việc không hay có thể xảy ra..Khi Diệp Tâm bệnh tình tốt hơn, anh sẽ đưa cô về..
-” Đi nước ngoài à..Được rồi..Con bé vài ngày nữa đã là vợ của cháu..Chồng đâu thì vợ ở đó..Chỉ cần con bé vui vẻ thì ông thế nào cũng được…”
Cuộc nói chuyện cuối cùng cũng đã kết thúc, Diệp lão gia rất không đành lòng nhìn cháu gái mình nuôi mười chín năm qua lúc này bị người đàn ông khác đem đi..
Ông rất đau lòng nha..
Chỉ là cháu gái vô tâm mà chẳng hề nuối tiếc, vẻ mặt hớn hở đôi mắt to tròn điều đặt lên người Trình Khang..
Trình Khang nắm lấy tay Diệp Tâm ra xe..để cô ngồi vào xe thắt dây an toàn, rồi mới đi vòng qua nói với Diệp Thành..
-” Cháu đi đây.”
Diệp lão gia gật đầu..
-” Ông sẽ cho người đem đồ đến.À! mai ông đến thăm Tiểu Tâm”
Ông cũng muốn đi theo nhưng bây giờ lại có chuyện quan trọng hơn để lo..
-” Vâng.Chào ông..”
Diệp Tâm lúc này có chút gì đó ngay ngực rấm rức đưa mắt nhìn Diệp lão gia..Khi xe bắt đầu lăn bánh, cô xoay đầu nhìn ra sau, ánh mắt thể hiện rõ sự quyến luyến buồn bã.
Trình Khang cảm nhận được sự khác thường của cô, anh xoa mặt cô..
-” Tâm Tâm mai ông sẽ đến thăm em…”
Nghe anh nói cô mới xoay người nhìn anh, mấp máy môi, hai mắt rũ xuống..mấp máy môi..
-” Ông…”
Hôm qua, biết cô đã chịu nói nên lúc này Trình Khang không có bất ngờ cho lắm..
Anh kéo tay cô hỏi..
-” Ông làm sao..?”
Hàng mi dày chớp chớp, Diệp Tâm khẽ chau mày, chu môi..
-” Nhớ..”
Chẳng biết ý cô là ông sẽ nhớ cô hay cô sẽ nhớ ông..Nhưng anh biết cô cảm nhận được phải xa người thân dù sau Diệp lão gia cũng bên cạnh cô mười chín năm qua..Là một trong những người cô không bày xích..Dĩ nhiên phải có tình cảm..
Diệp Tâm vốn không phải tự kĩ bẩm sinh..cô do bị tâm lí mới sinh bệnh..nên cô vốn hiểu được, cảm nhận được cảm xúc của mình..
Trình Khang đưa tay cô lên miệng hôn nhẹ..cười nói..
-” Ngốc à.Bây giờ em có anh rồi biết không?”
Tuy là không đúng nhưng không biết bao giờ anh lại trở nên ích kỉ.Chỉ muốn tâm tư của cô đặt vào mình anh..Hiaz..
Diệp Tâm không biết có hiểu anh nói hay không, mà cô trở lấy bàn tay anh nắm áp vào má anh rồi mỉm cười..nụ cười của cô như nụ hoa hé nở ngọt ngọt tinh khiết…
Khiến trái tim ai đí nhộn nhào khó diễn tả..
Trình Khang cũng cười, nắm chặt tay cô không buông…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!