Trọng Sinh Phúc Hắc Nữ Chủ - Thái Tử Gả Cho Ta Đi! - Chương 12: Giá trị lợi dụng của ta chỉ đáng thế thôi?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
127


Trọng Sinh Phúc Hắc Nữ Chủ - Thái Tử Gả Cho Ta Đi!


Chương 12: Giá trị lợi dụng của ta chỉ đáng thế thôi?


Vào phủ, nhìn bài trí xa hoa của nơi này, Bạch Khả Y tấm tắc chậc lưỡi. Xem ra tên này Giang thành thành chủ cũng là vơ vét được không ít đâu nhỉ, trình độ “liêm khiết” của hắn chắc phải ở mức thượng thừa rồi! Dạy dỗ ra như vậy một cực phẩm vô lại nhi tử, quả không hổ danh hổ phụ sinh hổ tử a!

– Mời các vị đến đại sảnh hảo hảo uống trà nói chuyện.

– Không cần! Công tử nhà chúng ta muốn lập tức qua xem bệnh. Ngài ấy còn chuyện phải làm, không thể trì hoãn lâu!

– Hảo hảo! Mời công tử theo ta!

Đến biệt viện của tên béo ị kia, Bạch Khả Y nhẹ nhàng lấy một khăn lụa trắng đưa cho Cổ Đông Sơ. Nàng cũng tự đem một cái khăn lụa che mặt lại.

Khó hiểu nhìn sang sư muội nhà mình, bắt gặp ánh mắt chín phần giản xảo một phần chột dạ của nàng, Cổ Đông Sơ dám khẳng định này chuyện xấu, chính không thiếu nàng một người gây họa. Đây là đem hắn làm bình phong chắn gió đi?

– Mời Đông Sơ công tử, tiểu nhi chính là nghỉ ngơi trong này!

Bước vào trong, mùi dược vị hòa với nồng nặc hôi tanh ập vào khoang mũi. Trên giường, tên béo ị đang nằm, thấy Hồ Thắng bước vào thì không ngừng la hét:

– Cha! Cứu con! Ngứa…. aaa… đau quá…

Thấy nhi tử nhà mình bị trói nằm trên giường, nửa dưới chỉ duy một mảnh vải che lại, khắp nơi nổi mẩn đỏ, đã vậy mẩn đỏ còn có dấu hiệu bắt đầu lan ra thối rữa.

Hắn đau lòng chạy lại, mặc kệ có hay không lây nhiễm, giữ chặt lấy nhi tử an ủi:

– Ngoan! Cha ở đây! Cha mời cho con người trị bệnh, sẽ rất nhanh khỏi! Các ngươi một lũ phế vật, không phải ta đã bảo giữ chặt thiếu gia rồi sao? Sao vẫn còn để nó cào loạn thế này?

– Lão gia tha mạng! Chúng tiểu nhân không ngăn được thiếu gia!

– Phế vật!

Hạ Thắng nhấc chân đạp tên người hầu một cái, quay qua phía Bạch Khả Y:

– Đông Sơ công tử, nhờ công tử cứu giúp tiểu nhi! Ta chỉ có duy nhất đứa con này nối dõi tông đường, chỉ cần cứu nó, ta sẽ hảo hảo cảm tạ!

Chưa kịp nói gì, Cổ Đông Sơ bị một bàn tay ngăn lại. Truyền âm giọng nói đột ngột rơi vào tai hắn.

– Huynh nói với bọn họ, muốn chữa khỏi bệnh cho hắn nhi tử, dùng xác Huyết Cơ xà làm thuốc dẫn!

Huyết Cơ xà! Tiểu nha đầu này đúng là công phu sư tử ngoạm đi? Hóa ra mục đích của nàng là Huyết Cơ xà, độc vật trăm năm khó gặp, bảo bối gia truyền nhà họ Hạ. Hắn biết mà! Nha đầu này làm gì từ bi như vậy? Chọc phải nàng chính là xui xẻo tám kiếp đi!

Cổ Đông Sơ liếc nhìn tên béo kia, đại khái đoán ra mọi chuyện. Cái gì bệnh? Cái gì hiểm nghèo? Lừa quỷ! Rõ ràng là trúng độc! Mà độc này cùng tiểu sư muội nhà hắn khẳng định có liên quan.

Cổ Đông Sơ mười phần mặc niệm cho Hạ gia. Các ngươi thật đúng là xui xẻo đi! Chọc ai không chọc, chọc tới tổ tông này làm gì? 

– Đông Sơ công tử?

– Khụ…

Ho khan che đi vẻ chột dạ, Cổ Đông Sơ lại bày ra vẻ phong lưu chết người, cố gắng làm vẻ mặt nghiêm trọng nhưng đôi mắt hoa đào yêu dã tràn đầy tiếu ý đã hoàn toàn bán đứng hắn. Bắt mạch một lúc, hắn nhẹ nhàng mở miệng:

– Thành chủ nhi tử, căn bản không phải mắc cái gì bệnh. Hắn là trúng độc!

– Hả? Cái gì? Trúng độc?

– Đúng vậy!

– Vậy xin nhờ công tử cứu giúp!

– Cái này a… cũng không phải không cứu được… mà là…

– Có gì xin công tử cứ nói!

– Ngươi nhi tử độc, cần xác Huyết Cơ xà làm thuốc dẫn. Huyết Cơ xà là xà cực độc, nhưng lại tương khắc với ngươi nhi tử độc. Độc trị độc mới mong phục hồi hảo!

Nhìn Cổ Đông Sơ ở đó ba hoa trợn mắt nói láo, Bạch Khả Y thật muốn vỗ tay khen hay. Sư huynh của nàng a, tài lẻ chính là không thiếu đi.

Hạ Thắng nghe đến Huyết Cơ xà, trong mắt hiện lên tia cảnh giác. Hắn quan sát vẻ mặt Cổ Đông Sơ, nhìn quả thật là không phải lừa gạt, đáy lòng lập tức do dự.

– Quả thật này Huyết Cơ xà vạn vạn khó cầu. Ta cũng là lực bất tòng tâm, này thành chủ nhi tử đành theo ý trời vậy!

Bạch Khả Y bên cạnh lập tức gíp vui:

– Công tử! Thật không có cách nào sao? Thành chủ chỉ có duy nhất một này nhi tử, nếu có việc gì cơ ngơi sau này biết giao phó cho ai?

– Haizz… ta cũng là lực bất tòng tâm đi!

Bạch Khả Y cùng Cổ Đông Sơ người tung kẻ hứng, thành công đạp nát do dự cuối cùng trong lòng Hạ Thắng. Bảo vật gia truyền cái gì? Nhi tử không còn thì truyền được cho ai?

– Cái này ta có, công tử phiền chờ một lát!

– Hảo!

Một lát sau, xác Huyết Cơ xà được đưa vào, Bạch Khả Y lấy cớ chữa bệnh không làm phiền đuổi hết người ra, hảo hảo xem lại Huyết Cơ xà một lần nữa rồi nhanh chóng cất giấu.

Cổ Đông Sơ thấy vậy bĩu môi, xem ra giá trị lợi dụng của hắn chỉ đến thế thôi! Nha đầu vô lương tâm này!

Bạch Khả Y không nhìn vẻ mặt ai oán của ai đó, ném qua lọ thuốc giải. Cố đại công tử của chúng ta mang vẻ mặt oán phụ, trợn mắt bất mãn uy thuốc cho tên béo kia.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN