Ăn Thịt Chi Lữ (Cuộc Hành Trình Ăn Thịt) - Chương 17: Hoàng gia phương tây . Lãnh khốc ca ca-chương 17
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
334


Ăn Thịt Chi Lữ (Cuộc Hành Trình Ăn Thịt)


Chương 17: Hoàng gia phương tây . Lãnh khốc ca ca-chương 17


Cesare càng ngày càng bận rộn, thế cục có lẽ đã đến thời điểm vô cùng
khẩn trương, mặc dù hắn thầm nghĩ thời thời khắc khắc đều bồi bên người
em gái, nhưng để đế quốc không lầm vào một hồi chiến hỏa, hắn không thể
không đi sớm về trễ. Mặc kệ thời điểm hắn về nhà trễ thế nào, Cesare
cũng đều hung hăng yêu thương em gái một hồi, nhưng Diệp Huyên vẫn cảm
thấy càng ngày càng trống rỗng. Cảm giác trống rỗng này không chỉ bời vì cơn khát trên người khó nhịn, nửa năm đã trôi qua, biên giới giữa hiện
thực cùng mơ mộng dường như đều lẫn lộn. Trên thế giới chỉ có nàng cùng
anh trai, bọn họ yêu thương nhau, tra tấn nhau, giống như hiện thực đều
không tồn tại. Nhưng hiện tại, Cesare càng ngày càng bận rộn đem hai
người kéo ra khỏi giấc mộng. Diệp Huyên không dám nghĩ tới, nhưng nàng
cũng không thể hoang đường dâm loạn sống chung cùng anh trai, Cesare
nhốt nàng như vậy, là đại nghịch bất đạo.

Diệp Huyên cảm thấy bản thân bắt đầu hoảng hốt, lúc không có Cesare
bên cạnh, nàng thức trắng đêm, ngồi cuộn người lại, cũng không biết bản
thân suy nghĩ cái gì. Nhưng thời gian Cesare ở bên nàng càng ít đi, Diệp Huyên nghĩ, nàng giống như một con chim bị nhốt trong lồng, sớm hay
muộn cũng tịch mịch chết đi. Đã ba ngày Cesare không trở về, Diệp Huyên
đứng bên cửa sổ, đây là khung cửa sổ duy nhất trong phòng không bị bịt
kín. Bởi vì đây là trên gác xép, cửa sổ rất nhỏ, người trưởng thành
không thể chui qua lối này. Thời tiết bên ngoài dường như rất tốt, có
chút ánh nắng chiếu lên người Diệp Huyên, sưởi ấm thân thể lạnh băng của nàng.

“Lily, Lily…” Thiếu nữ cuộn mình ngồi trên mặt đất, bỗng nhiên nghe
thấy ngoài cửa sổ truyền đến tiếng gọi khe khẽ. Tiếng gọi này vẫn tiếp
tục vang lên, khung cửa sổ cũng bị nhấc lên. Diệp Huyên lúc này mới ý
thức được bên ngoài quả thật có người gọi mình, trái tim kịch liệt nhảy
lên, vội vàng chạy đến bên cửa sổ, kiễng chân nhìn ra. “Lily, là ta a.”
Annie hạ giọng, kích động nhìn Diệp Huyên. “Annie?!” Diệp Huyên vừa sợ
hãi vừa cao hứng, “Ngươi, ngươi thế nào lại tới được đây?”

Ngoại trừ tâm phúc của Cesare trong hoàng cung, tất cả mọi người đều
cho rằng Diệp Huyên đang ở trong tẩm cung dưỡng bệnh. Annie là nữ quan
bên người của Diệp Huyên, không phải là thị nữ, cho nên đêm tân hôn đó
nàng không ở trong tẩm cung, cũng không biết biến cô phát sinh đêm đó.
Ngày thứ hai, Cesare hạ lệnh giới nghiêm toàn cung, Annie muốn tiến cung gặp Diệp Huyên, cũng bị từ chối nói là nữ hoàng đang hôn mê bất tỉnh,
không thể gặp nàng. Nàng là bạn tốt nhất của Margaret, biết được bạn tốt bênh tình nghiêm trọng, Annie chỉ có thể chịu đựng lo lắng tiếp tục chờ đợi, nhưng qua nửa năm rồi, trong cung truyền ra tin tức nữ hoàng tuy
đã tỉnh lại nhưng vẫn rất suy yếu, nhưng thỉnh cầu yết kiến của Annie
vẫn bị từ chối như trước.

Việc này thật sự rất khác thường, Annie là người thông minh, rất nhanh liền ý thức được điểm không thích hợp. Cha của nàng là hầu tước
Nederland, cũng nắm quyên trong tay. Vận dụng lực lượng trong gia tộc
kiểm chứng một phen, Annie mới biết được Diệp Huyên bị nhốt. “Ta lẻn vào đây.” Annie nở nụ cười, Diệp Huyên cũng biết việc này khó khăn thế nào. Tuy trong nhà chỉ có mình nàng, nhưng xung quanh nơi này Cesare đã bày
ra thiên la địa võng, ngay cả con chuột cũng không vào được. “Ngươi có
khỏe không, Lily.” Tay Annie đặt lên cửa sổ thủy tinh, nàng muốn nắm lấy tay Diệp Huyên nhưng bị song sắt lạnh băng ngăn trở, “Để ta nhìn ngươi, Lily, ta muốn xác định ngươi không có việc gì.”

“Ta không sao.” Diệp Huyên cảm thấy hốc mắt ẩm ướt, Annie nhất định là vô cùng lo lắng thật lâu đi. Nàng chậm rãi bước lui về phía sau, đem
thân thể trần trụi của mình hoàn toàn bại lộ trước mắt Annie. Tóc cũng
nàng rối tung cũng thật lâu không có chải chuốt, thả dài xuống đất. trên da thịt trắng nõn, rải rác vài điểm hồng ngân chói mắt. Khuôn mặt lớn
bằng bàn tay chỉ còn da bọc xương, hai má đỏ ửng bất thường. Nàng giống
như một con búp bê tinh xảo, chỉ cần chạm nhẹ vào liền vỡ vụn.

“Lily…” Nước mắt bỗng nhiên rơi xuống, “hắn làm thế nào lại dám… Làm thế nào lại dám đối xử với ngươi như vậy…” Annie vươn tay lau đi nước mắt trên mặt nhưng càng lau nước mắt
rơi càng nhiều, “Hắn là súc sinh…” Nàng vừa liếc mắt một cái liền nhìn
thấy dây xích trên mắt cá chân Diệp Huyên, nghĩ đến nửa năm qua Diệp
Huyên sống cuộc sống không có thiên lý như thế, giọng nói liền như bị
nghẹn lại trong cổ. “Không phải…” Diệp Huyên ngập ngừng, “Anh trai rất
yêu ta, hắn chỉ là, hắn chỉ là…” Hắn chỉ là cái gì? Diệp Huyên nói không nên lời, tình yêu tàn khốc, vặn vẹo như thế, đối với Annie nàng tuyệt
đối không thể hiểu được.

“Cô gái ngốc.” Annie nắm lấy song sắt trên cửa sổ, “Nếu hắn yêu ngươi, lại sao có thể tùy ý nhốt ngươi, coi ngươi như đồ chơi tình dục mà giam cầm… Ngươi gầy đi nhiều như vậy, chẳng lẽ hắn không nhìn ra sao?” Nàng
lau đi nước mắt, “Đừng lo lắng Lily, ta nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp
cứu ngươi.” Nàng liên tục dặn dò Diệp Huyên chiếu cố tốt bản thân, Diệp
Huyên nhu thuận gật đầu đồng ý, chỉ cảm thấy trong lòng run rẩy. “Annie, ngươi đi nhanh đi.” Diệp Huyên cẩn thận nhìn ra ngoài cửa sổ, “Nếu…”
Nàng không dám nói ra nửa câu sau vì đến nàng cũng không nguyện ý thừa
nhận kết cục khi Cesare thấy được Annie… “Ta sẽ lại đến tìm ngươi.” Cách cửa sổ thủy tinh, Annie hướng Diệp Huyên làm ra động tác đập tay.

Diệp Huyên nhìn nàng nhảy từ trên cây xuống, không ngừng hướng bản
thân vẫy tay. Nàng cũng không ngừng vẫy tay, cho đến khi không còn nhìn
thấy thân ảnh Annie mới lưu luyến không rời ngồi xuống cuộn người lại.
Annie nói được thì làm được, nàng nhất định sẽ lại đến. Nếu… Nếu bản
thân thật sự có thể rời đi, nhưng nàng thật sự buông xuống anh trai sao. Diệp Huyên không biết nên lựa chọn thế nào, nàng mờ mịt nhìn sàn nhà,
đột nhiên từ bên ngoài truyền đến một tiếng thét chói tai, là giọng của
Annie!

Nàng cuống quít đứng lên, nghiêng ngả lảo đảo chạy đến bên cửa sổ.
nàng không nhìn thấy Annie ở chỗ nào, chỉ nghe được âm thanh nàng phẫn
nộ, sợ hãi quát to: “Gattuso, ngươi buông tay! Ngươi tên khốn kiếp này!
Ngươi muốn làm gì? Ngô!… Ngô!… Cứu… mạng!” Rất nhanh âm thanh kia
liền biến mất, Diệp Huyên đứng tại chỗ, cảm thấy cản người lạnh buốt,
trong lòng bàn tay toàn là mồ hôi lạnh. Nàng thất tha thất thểu đi xuống phòng khách, âm thanh ổ khóa chuyển động quen thuộc, thân ảnh quen
thuộc màu đen xuất hiện. “Annie đâu?” thanh âm của thiếu nữ vang lên
giữa căn phòng yên tĩnh, nàng khắc chế không được mà run rẩy, “Ngươi đã
làm gì Annie?”

Khuôn mặt Cesare không chút biểu cảm nhìn Diệp Huyên, leng keng một
tiếng, bội kiếm còn dính máu tươi trong tay hắn rơi xuống đất: “Nàng
muốn cướp ngươi từ trong tay ta, Lily.”

“Cho nên ngươi đã giết nàng?” Cesare không nói gì, hắn nhìn nước mắt
không ngừng rơi xuống từ cằm nàng, một giọt, hai giọt, ba giọt… Giọt
nước mắt nhỏ bé lại giống như nặng ngàn cân, từng giọt rơi vào tim hắn.
“Ta hận ngươi.” Hắn nghe thấy Diệp Huyên nhẹ giọng nói, “Ngươi là ma
quỷ.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN