Năm Năm Ngứa Ngáy
Chương 1: Hoắc Tuân
Convert: Vespertine
Editor || Beta: Manh
Tiết trời tháng chín thay đổi thất thường, một giây trước còn nắng đẹp, một giây sau đã mưa to như trút nước.
Nhạc Dư cầm giáo án, bước ra khỏi phòng học, cho dù cô cẩn thận tránh mặt đất ngập nước vì mưa nhưng một tầng hơi nước mỏng vẫn phủ lên giày cùng bắp chân cô.
Gió thổi ào ào khiến mặt cô có chút đau.
Văn phòng cách phòng học không xa, chỉ mất khoảng năm phút, nhưng vì trời mưa, Nhạc Dư phải tốn gấp đôi thời gian mới có thể đẩy cửa văn phòng ra.
“Vừa rồi là tiết cuối cùng của cô nhỉ?”
“Hả?” Nhạc Dư nhìn sang, là Vương Thận, giáo viên chủ nhiệm của lớp bên cạnh, cũng là người dạy toán cho lớp cô, “Đúng vậy, hôm nay tôi không còn tiết nào nữa.”
“Cô có mang ô không?”
Nhạc Dư lắc đầu, “Tôi không mang, nhưng tôi định đợi đến tới tiết bốn rồi mới đi, chắc khi ấy cũng tạnh mưa rồi.”
Khác với công việc chỉ làm giáo viên bộ môn lúc trước, hiện tại, tiền lương hàng tháng của Nhạc Dư là 500 tệ, cộng thêm danh phận “giáo viên chủ nhiệm”. Thân là giáo viên chủ nhiệm, cô đương nhiên không thể tự ý rời khỏi vị trí công tác, ít nhất cũng phải đợi đến khi lớp tự học kết thúc thì mới có thể đi.
Vương Thận muốn nói rồi lại thôi, Dương Mai Mai ở trước bàn làm việc lại mở miệng chặn họng anh ta: “Đương nhiên là phải đợi tới tiết bốn rồi, ai mà biết đám nhóc kia có làm chuyện hư hỏng gì không cơ chứ.”
Nhạc Dư cười cười, không tiếp tục nói chuyện, cô còn có chuyện quan trọng hơn phải làm: Ký giấy xin nghỉ cho một học sinh trong lớp.
Học sinh này tên Trình Hoan, là một nữ sinh vô cùng e lệ, thành tích ngữ văn không tồi, là cán sự mà cô tự tay lựa chọn. Trình Hoan nói trong nhà có chuyện, muốn xin nghỉ hai ngày, Nhạc Dư không dám trực tiếp phê duyệt. Cô phải xác nhận lại với phụ huynh rồi mới suy xét xem có nên ký hay không.
Nhạc Dư gọi vào số nhà của Trình Hoan ba lần đều không được, luôn trong trạng thái không có người nghe máy.
Dương Mai Mai nghe được động tĩnh, quay đầu hỏi cô: “Cô đang gọi cho phụ huynh à?” Giáo viên dùng điện thoại bàn của phòng làm việc để xử lý vấn đề, không phải gọi cho phụ huynh thì chính là gọi cho lãnh đạo cấp trên.
Nhạc Dư: “Ừ, nhưng chẳng có ai nghe máy hết.”
“Là học sinh gây chuyện hay sao?”
“Có em muốn xin nghỉ hai ngày nhưng tôi không yên tâm nên muốn xác nhận một chút.”
“Cũng đúng, nếu xảy ra chuyện gì thì ai chịu trách nhiệm bây giờ.” Dương Mai Mai đẩy cặp kính treo trên sống mũi, “Thế này nhé, cô bảo học sinh của cô liên lạc với phụ huynh xem, nếu liên lạc được thì hẵng tính tới chuyện xin nghỉ.”
Nhạc Dư gật đầu: “Cũng chỉ có thể làm như vậy.”
*
Bước qua khúc quanh, từ đằng xa, Nhạc Dư có thể thấy lớp 11-6 đang huyên náo ngất trời, đã mười phút trôi qua kể từ khi tiết bốn bắt đầu.
Có lẽ người nào đó tinh mắt mật báo, chỉ trong nháy mắt, những bóng người nhốn nháo trong lớp lập tức ngồi về vị trí của mình.
Nhạc Dư nhướng khóe môi, vẫn rất nể mặt cô đấy chứ.
Lúc này, cơn mưa nhỏ hơn một tiếng trước rất nhiều, trên nền gạch men khó có thể không có tỳ vết. Hố cạn chứa đầy nước mưa bay lả tả từ bên ngoài vào, sàn nhà vừa trơn vừa ướt.
Vì sợ trượt chân, Nhạc Dư đi rất chậm, trở thành cảnh đẹp ý vui trong mắt mấy nam sinh.
Đẹp tới mức hóa thành một bức tranh phong cảnh, bốn phía tĩnh lặng, chỉ mình cô là rõ nét.
Đương nhiên, cảnh chỉ đẹp khi nhìn từ xa. Khuôn mặt Nhạc Dư có phần lạnh lùng, khoảng cách có thể khiến cô trông dịu dàng, động lòng người hơn nhiều. Tuy nhiên, khi cô đến gần ai thì lại khiến người ta chùn bước, ít nhất, khuôn mặt nghiêm nghị của cô rất có năng lực dọa sợ học sinh.
Trong phòng học yên tĩnh, các học sinh chăm chỉ học tập, Nhạc Dư nhìn thấu nhưng không chọc thủng. Cô gọi Trình Hoan ra khỏi phòng học, giải thích sơ qua tình huống rồi đặt di động vào tay cô bé, “Nếu có người bắt máy thì đưa di động cho cô là được.”
Trình Hoan lộ vẻ lo lắng, cô bé đỏ mặt, hơi hơi khom người: “Em cảm ơn cô.”
Nhạc Dư không muốn khiến Trình Hoan căng thẳng, cô chắp tay sau lưng, vào phòng học, vô vị tuần tra quanh lớp một vòng. Đây là lần đầu tiên cô làm giáo viên chủ nhiệm, còn chưa thích ứng với vị trí này.
“… Cô ơi?”
Thấy Trình Hoan gọi mình, Nhạc Dư như được giải thoát khỏi gánh nặng. Cô nhanh chóng bước ra ngoài, “Gọi được rồi hả?”
“Vâng ạ.”
Nhạc Dư nhận di động, trò chuyện cùng người đàn ông ở đầu bên kia. Trong khoảng thời gian ấy, cô chau mày nhiều lần, cảm thấy phụ huynh của Trình Hoan chẳng hề quan tâm đến con gái mình chút nào.
Cho dù nghỉ nhiều ngày hơn cũng sẽ không làm trễ nải việc học tập, làm gì có vị phụ huynh nào nói những lời thiếu trách nhiệm như thế?
Thế giới rộng lớn vô cùng, việc lạ gì cũng có, chỉ sợ sau này cô sẽ gặp phải càng nhiều chuyện kỳ quái hơn. Kết thục cuộc trò chuyện, Nhạc Dư xoay người, thấy Trình Hoan còn đang đợi mình, cô nghiêm mặt nói: “Cô đồng ý để em nghỉ hai ngày, nhưng thứ sáu này em nhất định phải đến trường đúng giờ nhé. Em có thắc mắc gì nữa không?”
Trình Hoan: “Không ạ.”
Nhạc Dư khẽ nâng cằm: “Ừ, vào tự học đi.”
“Đúng rồi, cô ơi…”, trước khi vào phòng học, Trình Hoan đột nhiên quay đầu, “Mới vừa rồi cô có điện thoại đấy ạ, em còn chưa kịp nói với cô thì đầu bên kia đã cúp máy rồi.”
“Không sao đâu, em vào trước đi.”
Mở nhật ký cuộc gọi, nhìn thấy dãy số quen thuộc, Nhạc Dư nhướng mày. Cô không gọi lại, chỉ cất kỹ di động, chậm rãi xuống tầng.
*
Đến giờ tan trường, mưa còn chưa ngưng. Từ chối ý tốt của Vương Thận, Nhạc Dư đi nhờ ô của Dương Mai Mai đến cửa trường đón xe, kết quả, phải vẫy tay gần mười phút mới gọi được một chiếc taxi.
Dương Mai Mai sống ở ngay phía sau trường học, trước khi lên xe, Nhạc Dư dặn cô về nhà cẩn thận, sau đó vội vàng chui vào trong xe.
Vào ngày mưa, tính tình người lái xe taxi không được tốt lắm.
Khu chung cư không cho phép xe ở ngoài tiến vào. Nhạc Dư xuống xe, đạp lên vũng nước đọng, chạy vào phòng bảo vệ dưới cơn mưa phùn rả rích, mượn được chiếc ô cuối cùng. Khi về đến nhà, áo sơmi của cô đã ướt hơn phân nửa.
Cửa nhà vừa đóng, Nhạc Dư bắt đầu cởi cúc áo, đợi đến khi nửa thân trên chỉ còn một cái áo hai dây, cô vắt chiếc sơmi ướt đẫm lên tay, khom lưng đổi giày, chợt, một đôi giày da bóng loáng được xếp ngay ngắn đập vào mắt cô.
Tốc độ thay giày của cô nhanh hơn hẳn.
Lê đôi dép bông vào phòng, Nhạc Dư nhìn thấy một ngọn núi nhỏ ở trên giường, sự mệt mỏi tích tụ cả ngày trời lập tức trào dâng trong lòng. Cô tùy ý ném chiếc sơmi vướng víu trên tay đi, cởi váy, chỉ mặc áo hai dây cùng quần lót mà bò vào ổ chăn.
Cô không nhiều lời, chỉ gọi một tiếng.
“Hoắc Tuân.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!