Năm Năm Ngứa Ngáy
Chương 7: Hoắc tổng
Convert: Vespertine
Editor || Beta: Manh
Lục Thương tới văn phòng để nộp bài tập.
Cậu học sinh chuyển trường nhập học đúng vào ngày Trình Hoan xin nghỉ, nếu xem xét sự tình thì việc sót bài tập là có thể tha thứ.
Nhạc Dư giải thích giúp Trình Hoan, thấy cậu giao bài xong cũng không có ý đi, cô bèn hỏi: “Em đã quen với trường ta chưa?”
Khi hỏi câu này, cô chột dạ, không dám nhìn vào mắt Lục Thương. Hai ngày trước, cô chỉ để ý tới Hoắc Tuân, thực sự không có thời gian để quan tâm đến cậu học sinh chuyển trường này, không làm tròn chức trách của một giáo viên chủ nhiệm.
Mà Lục Thương chẳng hề nể mặt, cậu nói: “Chưa ạ.”
Nhạc Dư nuốt câu “Quen là tốt rồi” được chuẩn bị sẵn trong miệng xuống, cô liếm môi, “Thế thì phải sớm thích ứng mới được. Bây giờ em đã học lớp 11 rồi, một khi không theo kịp bài vở thì sau này khó bù lại kiến thức lắm.”
Lục Thương nghe xong, bỗng nhiên ông nói gà bà nói vịt hỏi: “Cô à, lúc nào cô cũng nói chuyện như vậy sao?”
“Hả?”
Cậu lại vô cảm quay đầu: “Không có gì.” Sau đó lập tức xoay người rời đi.
Nhạc Dư ngơ ngác, là câu nào cô vừa nói có vấn đề à? Sau khi đắn đo mấy lần, xác định chính mình không nói gì sai, cô bắt đầu cáu kỉnh —
Cái cậu Lục Thương này thật là, sao có thể ăn nói với giáo viên như vậy!
Càng nghĩ càng buồn bực, lấy việc trút bầu tâm sự làm mục đích, Nhạc Dư gõ phím ầm ầm, cáo trạng với Hoắc Tuân, ai ngờ anh chỉ hỏi một câu: “Nam hay nữ thế?”
Nhạc Dư xem xong, hai mắt tối sầm, dứt khoát ngồi chấm bài chính tả.
Đúng là nói nhiều đến hao tâm tốn sức.
*
Khi Lục Thương nhìn thấy Nhạc Dư ở cổng chính của khu chung cư Vọng Sơn, cậu không khỏi thở phào một hơi.
Biết ngay là không nhận nhầm người mà.
Lần đầu tiên Lục Thương gặp Nhạc Dư không phải là ở trường phổ thông Bắc Hoài mà là ở Vọng Sơn.
Lục Thương dọn đến đây từ nửa năm trước, vừa chuyển đến đã chạm mặt Nhạc Dư. Khi ấy, cô bước ra từ siêu thị đối diện khu chung cư, một tay xách túi đồ ăn vặt to đùng, tay kia cầm di động giết thời gian, hẳn là đang đợi ai đó.
Chỉ là, cậu còn chưa trông thấy người cô đợi thì đã vào trong khu.
Vọng Sơn nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, sau khi chuyển nhà, Lục Thương từng gặp Nhạc Dư vài lần. Cậu phát hiện, dù là tản bộ, mua sắm hay ra đường, cô đều không có người đi cùng.
Suốt một thời gian dài, Lục Thương vẫn luôn cho rằng Nhạc Dư cũng sống một mình giống cậu.
Cho đến khi nhìn thấy Nhạc Dư cùng một người đàn ông thân mật vào khu chung cư, cậu mới hiểu, người ta đã có bạn trai rồi.
Sống một mình không có nghĩa là độc thân.
Đã một tiếng trôi qua kể từ khi tan học, Lục Thương vừa mua thuốc lá, trông thấy Nhạc Dư đang xuống taxi, cậu vô thức lùi về siêu thị.
Người lạ mà cậu thỉnh thoảng chạm mặt trong nửa năm qua đột nhiên trở thành cô giáo chủ nhiệm.
Lục Thương nghĩ, bất tiện chết đi được.
Cậu tựa lên cửa siêu thị, nhìn Nhạc Dư vào khu chung cư, không khỏi nhớ đến giọng điệu đứng đắn quy củ của cô khi nói chuyện với cậu trong văn phòng.
Quả thực có chút giống trưởng bối.
Cậu xùy một tiếng, thầm nghĩ, nghề giáo viên đúng là trước sau khác biệt.
Ngày đó, cậu từng nghe thấy Nhạc Dư nói với người đàn ông đang ôm mình là…
“Tối nay đến lượt em ở trên.”
Giọng cô ngọt như mía lùi.
*
Về đến nhà, Nhạc Dư nấu một bát mì, vừa bưng lên bàn, lời mời tham gia cuộc gọi video của Hoắc Tuân đã xuất hiện đúng giờ.
Thấy cô ăn mì, Hoắc Tuân nhíu mày, “Em lại ăn mấy thứ không có dinh dưỡng đấy à.”
Chắc mẩm Hoắc Tuân đang cách một màn hình không thể xử lý được mình, Nhạc Dư chẳng hề sợ hãi: “Có thể ăn no là được rồi.”
Hoắc Tuân lạnh mặt, lẳng lặng nhìn cô cho đến khi lòng bàn chân cô phát lạnh. Ngượng ngùng buông đũa, cô cười nịnh nọt: “Chỉ lần này thôi, mai em nhất định sẽ ăn tử tế.”
“Lần nào em chẳng nói vậy.”
Nhạc Dư bĩu môi phản bác: “Dù ăn uống dinh dưỡng đến mấy mà không có anh ở cạnh thì cũng có ích gì đâu.”
Đã lâu Nhạc Dư không nói như vậy, thế nên, Hoắc Tuân nghe mà sửng sốt, thật lâu sau cũng chưa mở miệng.
Nhạc Dư không chịu nổi bầu không khí ngột ngạt như vậy, cô cúi đầu, che mặt đổi đề tài: “Hôm nay em kể cho anh nghe về học sinh nữ có khả năng bị bắt nạt trong lớp em rồi đúng không? Em đã hỏi thăm bạn cùng phòng của cô bé rồi.”
“Mấy học sinh kia đều nói, cuối tuần nào cô bé cũng xin ở lại trường, chỉ về nhà một tháng một lần. Mỗi lần quay lại trường, cô bé sẽ mặc áo dài tay, ngay cả lúc ngủ cũng không cởi.”
Nhạc Dư ghé sát vào màn hình, như sợ bị người khác nghe được, “Em đoán những vết thương trên người cô bé là do người nhà gây nên.”
Hoắc Tuân mặt không đổi sắc: “Nếu cô bé thực sự bị bạo hành gia đình thì em định làm gì?”
“Em không biết.” Nhạc Dư mất cả hứng ăn, “Nhà ai cũng có nỗi niềm riêng, về lý mà nói, em không nên nhúng tay…”
Hoắc Tuân tiếp lời cô: “Nhưng lòng em lại day dứt.”
Nhạc Dư suy sụp, “Đúng vậy, nhưng lòng em lại day dứt. Hoắc Tuân, em có nên thăm hỏi gia đình cô bé không?”
Hoắc Tuân không quá tán thành: “Thay vì làm thế, anh nghĩ em nên tìm cô bé để nói chuyện.”
Nhạc Dư nhăn nhó đẩy bát ra, yên lặng suy nghĩ, sau cô quyết định nghe lời Hoắc Tuân: Tìm Trình Hoan để nói chuyện trước.
Thấy cô không ăn, Hoắc Tuân nhìn đồng hồ: “Lát nữa sẽ có người đưa cơm đến, em nhớ để ý điện thoại nhé.”
“… Em biết rồi.” Tâm trạng của Nhạc Dư lập tức tốt hơn hẳn.
Cô cầm di động vào phòng khách, lại kể về thái độ của Lục Thương ngày hôm nay, nói tôn nghiêm của mình bị miệt thị, người làm giáo viên như cô rất đau lòng.
Hoắc Tuân tiếp tục giữ vững phong cách không đứng đắn vào ban ngày: “Hồi cấp 3 chưa hiểu chuyện, anh cũng rất thích tỏ vẻ không coi ai ra gì để thu hút sự chú ý của người khác. Em tránh xa cậu ta ra.”
“Lại ăn bậy dấm rồi đấy.” Cách một màn hình, Nhạc Dư chọc chọc lên mặt anh, “Đó là học sinh của em mà, anh nghĩ linh tinh cái gì vậy?”
Hoắc Tuân không cho là đúng, “Học sinh thì sao? Tóm lại, em cách xa cậu ta ra một chút.”
Nhạc Dư hừ hừ hai tiếng, cô không đáp mà bắt được trọng điểm trong lời của Hoắc Tuân, “Anh mau khai thật cho em, cấp ba không hiểu chuyện là cái gì?”
Cô đá xoáy: “Không ngờ Hoắc tổng còn từng trải qua thời kỳ đó đấy. Hoắc tổng thử nói cho tôi nghe một chút xem cô gái xinh đẹp nào đã khiến anh ngang bướng thế?”
Được, ngay cả “Hoắc tổng” cũng đem ra, nếu anh không giải thích rõ thì cuộc trò chuyện qua video này sẽ kết thúc.
Hoắc Tuân bình thản, mặt không đổi sắc đáp: “Mẹ của anh.”
Nhạc Dư: “…”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!