Ngông Cuồng Chiếm Đoạt - Chương 4
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
204


Ngông Cuồng Chiếm Đoạt


Chương 4


Lam Hạ buồn lòng lao đi khỏi cầu thang, vừa chạy lại vừa khóc nức nở. Bất chợt, vừa xuống chân cầu thang đã va ngay vào thân người nào đó.

Lam Hạ lau nước mắt, từ từ ngẩng đầu lên, người cô mới va phải không ai khác là Mao Vũ, cạnh bên cậu ta là Lam Vũ.

Nhận thấy mặt mũi cô chủ mình tèm nhem nước mắt, Mao Vũ sững sốt hỏi: “Tiểu thư, cô….”

“Đừng để ý, coi như chưa thấy gì đi. Em không khoẻ…về phòng nghỉ đây!” Lam Hạ lạnh nhạt nói, né tránh mặt mình sang một phía. Rồi cô gạt lấy hai tên vệ sĩ kia ra mà nhanh chân đi mất.

Lam Vũ là một tên tuy mặt mũi, tướng tá bặm trợn dữ tợn, nhưng khái niệm của hắn về phụ nữ là con số không mù mịt, đối với hắn, phái nữ hệt như một củ hành tây, cứ lột hết lớp này lại đến lớp khác, khó hiểu vô cùng.

“Đúng là củ hành nhỏ đáng sợ!” Lam Vũ buộc miệng lên tiếng, Mao Vũ nhíu mày nhìn hắn, hắn chỉ nhún vai. Khi cả hai còn tính xoay đi để báo cáo cho Ngạo Lăng Cẩn đã tìm thấy Lam Hạ, thì thình lình anh lại từ trên cầu thang đi xuống.

Nhìn thấy anh, hai người bọn họ đã cúi người. Ngạo Lăng Cẩn đúng ngay chân cầu thang, im lặng chỉ gật đầu. Đi được vài bước, lại bảo: “Phòng bắn ở trên sau này khoá lại cho tôi.”

“Vâng thưa thiếu gia.” hai người kia đồng thanh đáp.

Bóng lưng to lớn của Ngạo Lăng Cẩn khuất dần, Mao Vũ mới bắt đầu suy nghĩ, nét mặt cùng dáng vẻ kì lạ đó của ông chủ mình là sao? Lại còn cả bộ dạng khóc sướt mướt của Lam Hạ, chúng có liên quan đến nhau?

“Rốt cuộc đã xảy ra chuỵen gì?” Mao Vũ thầm nghĩ. Song, cậu ta cũng không thể làm gì khác. Cậu ta chỉ thấy lo lắng cho Lam Hạ, sợ rằng nếu cô cứ còn đi lung tung, nghịch ngợm thế này nữa có ngày sẽ bị vị Ngạo tiên sinh kia nổi trận lôi đình mà mang ra “hành quyết” càng nhanh càng tốt.

“Đáng ghét đáng ghét đáng ghét đáng ghét nhất trên đời…” Lam Hạ nằm úp mặt lên nệm, hai bàn tay đánh vào tấm nệm vô tội kêu lên “thùm thụp”.

Ngốc đầu dậy, hai mắt vẫn còn đỏ hoe, cô ngồi ngay ngắn trên giường, lau khô nước mắt mà cắn môi, vẻ mặt đầy giận dỗi.

“Biết vậy không thèm tặng quà cho ông ấy…ông ấy ghét mình như vậy, có khi đến món quà kia cũng không thèm nhận.” Cô tự suy diễn, vẽ ra viễn cảnh khi Ngạo Lăng Cẩn trông thấy chiếc caravat của cô để trong phong.

“Quà ư! Ta đây không cần!”

“Khiếu thẩm mỹ cũng quá tệ, hệt như con người của nó!”

“Vứt vào sọt rác có lẽ hợp hơn đeo trên người.”

“Aaaa…không thể nào, không thể nào. Chắc cha nuôi không đến nổi nhẫn tâm như thế.” Lam Hạ ôm đầu gào lên ngã bừa ra giường khi cô đang tự tưởng tượng ra biểu diện khinh khi của cha nuôi lúc thấy món quà của mình.

Bất chợt nhìn sang mớ đồ ăn được dọn sẵn trên bàn, toàn là món ngon thượng hạng do chính tay đầu bếp nức danh của thành phố trục tiếp làm ra. Lam Hạ nhướng người nhìn về phía đó, bụng kêu cồn cào.

“Thứ giải toã nỗi buồn nhanh nhất, đó là ăn ăn và ăn. Mình sẽ ăn cho bỏ tức! Ăn cho sập cả cái Bạch Ngự dinh này….” Lam Hạ hằn hộc đứng dậy, đi đến ngồi ngay vào ghế, đưa tay mở lấy chiếc nắp đậy mạ vàng sang trọng trên mỗi đĩa thức ăn.

Mùi hương ngào ngạt xộc ngay vào mũi, đánh rung từng tế bào đang kêu đói cồn cào của cô. Lập tức không chừng chừ thêm, Lam Hạ hai tay cầm đũa, cầm thìa lên mà ăn ngấu nghiến.

Lúc bây giờ, Ngạo Lăng Cẩn mới vừa trở về phòng, lúc nãy khi đi ngang cửa phòng của Lam Hạ lần nữa, anh vẫn nghe thấy rõ ràng tiếng khóc của cô con gái nhỏ vang ra từ bên trong.

Trong lòng Ngạo Lăng Cẩn khi ấy có chút mơ hồ khó hiểu, lẫn mâu thuẫn vô cùng. Trước đây, anh chưa từng một lần để tâm đến cảm xúc của Lam Hạ, anh từ đầu đến giờ chỉ xem cô như một quân cờ trong tay. Nuôi nấng cô để về sau tuỳ ý mà hành động.

Vậy mà, chỉ sau khoảnh khắc chạm mặt ngắn ngủi sau sáu năm xa cách, cũng đủ làm thay đổi ý nghĩ của anh về Lam Hạ. Mở cửa phòng, Ngạo Lăng Cẩn chợt nghĩ: “Chẳng lẽ mình nổi máu háo sắc với một con bé mới mười lăm tuổi?”

Nói đến đây, anh ngao ngán lắc đầu, đi thẳng vào trong, mệt mỏi ôm mặt ngồi xuống giường. Hai tay chống ra sau vô tình chạm phải thứ gì đó, liền quay mặt nhìn xuống đã trông thấy một chiếc caravat màu đen đính đá mạ kim cương sang trọng nằm ngay ngón tay trỏ của anh.

“Caravat?” Ngạo Lăng Cẩn vô thức nói. Cầm nó trong tay, đưa ngang tầm mắt cặn kẽ quan sát, đây đúng là phong cách mà anh ưa chuộng.

“Cũng không tệ!” Lần nữa lại buộc miệng nói ra, chợt anh nghĩ đến là ai mang chiếc caravat này vào phòng mình. Đôi nhãn khí lành lạnh thoáng co lại, rãnh môi hé mở khẽ nói: “Là con bé?”

Ngạo Lăng Cẩn thoáng cau mày, bàn tay co lại siết nhẹ chiếc caravat trong tay: “Con bé tặng quà cho mình?”

Ngay sau đó, đặt chiếc caravat lại lên giường, anh lại day day tâm trán vài cái mà tự trách: “Dạo này đầu óc quên trước quên sau, đến cửa phòng cũng không khoá.”

Đưa tay tháo bỏ caravat trên cổ, Ngạo Lăng Cẩn đứng dậy trút đi áo sơmi, thẳng bước đi vào phòng tắm. Ngâm mình trong bồn tắm mát-xa một lúc, anh cơ hồ khép mắt tựa đầu ra phía sau, thư thái tận hưởng cảm giác thoải mái, dễ chịu với mùi hương từ tinh dầu hoàng đàn nồng ấm.

“Nếu ghét con như vậy, ngày xưa cha nhận nuôi còn làm gì?”

Câu nói trách móc, giận hờn của Lam Hạ đột nhiên văng vẳng trong đại não của Ngạo Lăng Cẩn, khiến anh tự mình sững sốt mà choàng mở to mắt.

“Chết tiệt! Sao cứ nghĩ về nó làm gì…” anh tự trách, rồi bực dọc bước khỏi bồn tắm. Lau khô cơ thể, khoác lấy áo choàng tắm bằng chất lông mềm mại cao cấp màu trắng lên người. Trên tay còn giữ một chiếc khăn lau lau mái tóc ướt sũng.

Đi đến bên bàn làm việc, nhìn vào tấm lịch để bàn xem xét lịch trình của ngày mai. Ngoài cuộc họp với đối tác bên Nhật ra thì có vẻ ngày mai thời gian của anh khá thoáng.

Lúc này, khi đôi mắt sắc sảo kia của Ngạo Lăng Cẩn không biết là vô tình hay cố ý nhìn sang chiếc caravat nằm yên trên giường. Hàng lông mày rậm rạp cứng dáng thoáng chau lại khó chịu. Đi đến giường ngồi xuống, lại lần nữa cầm lấy chiếc caravat kia lên, lại lẩm bẩm: “Nếu quá nghiêm khắc, liệu có làm con bé quay lại căm ghét mình hay không?”

Quả thực, mục đích từ đầu của Ngạo Lăng Cẩn là phải chiếm trọn được tình cảm của Lam Hạ, làm cho cô một lòng tin tưởng người cha nuôi như anh tuyệt đối. Nếu anh cứ tiếp tục mặt lạnh với Lam Hạ, chắc chắn kế hoạch đó của anh sẽ bị tự tay anh phá huỷ.

Nghĩ đến đây, Ngạo Lăng Cẩn ném chiếc caravat bừa lên một góc trên giường, bản thân lại đi thay một bộ quần áo để chuẩn bị đi nghỉ sau một hồi suy nghĩ loạn trí.

*****

“Tiểu thư, mặt trời đã lên cao tám toà đài rồi, mau dậy đi!”

Tiếng gọi của Mao Vũ inh ỏi phía ngoài cửa phòng kèm theo là những cái gõ cửa không ngừng vang lên đều đều. Truyền đến tai kẻ đang say ngủ cuộn tròn trong chiếc chăn bông dày cộm.

Lam Hạ khẽ nhúc nhích, kéo cao chăn bông trùm qua khỏi đầu. Bên ngoài, Mao Vũ từ gõ cửa chuyển sang đập cửa: “Tiểu thư, thiếu gia muốn gặp cô!”

“Cha nuôi?” Lam Hạ chỉ cần nghe nhắc đến Ngạo Lăng Cẩn là cô đã tự giác ngồi bật dậy, đầu bù tóc rối mặt mũi ngờ nghệch trông buồn cười. Cô lết thân khỏi giường, đi đến nép người sát vào cánh cửa, hỏi: “Anh không lừa em đó chứ Mao Vũ?”

Mao Vũ nhướng mày, liền đáp: “Tôi không dám thưa tiểu thư.”

Lúc này, trong lòng Lam Hạ sinh ra một xúc cảm vui vui khó tả, cô cắn cắn móng tay thầm nghĩ: “Có khi nào đêm hôm qua cha nuôi thấy món quà mình tặng, nên tự thấy bản thân có chút quá đáng khi lớn tiếng với mình hay không?”

Dòng suy nghĩ chóng vánh xoẹt qua tâm trí ngây dại của Lam Hạ làm cô không tự chủ bật cười khúc khích, sau đó nghiêm giọng mà bảo với Mao Vũ: “Được rồi, em sẽ ra ngay.”

“Vậy phiền tiểu thư lát nữa đến phòng của thiếu gia, tôi còn có việc phải đi trước.”

“Ok ok! Cảm ơn anh!” Lam Hạ vui vẻ lên tiếng, nghe thấy âm sắc đó của cô, Mao Vũ đủ biết tâm trạng cô đang rất tốt. Cậu ta cười nhẹ một cái rôid mới xoay lưng đi khỏi.

Bên trong, Lam Hạ tung tăng nhảy từng bước chân nhỏ vào phòng tắm, tâm tình khá tốt nhìn vào gương mà cười nói: “Quả nhiên cha nuôi không ghét mình…”

Diện một chiếc quần da đen nhám ôm sát, cùng chiếc áo thun màu xám nhạt đơn giản tay ngắn, mái tóc vẫn được cô cột cao gọn gàng. Phong cách ăn mặc này luôn là phong cách cô yêu thích trong suốt bao nhiêu năm qua. Không quá nữ tính, cũng không quá cứng nhắc, nửa cá tính nửa lại quyến rũ cuốn hút.

Thay đồ xong, Lam Hạ giương mắt nhin lên chiếc đồng hồ Parmigiani Fleurier Toric đắt giá trên cổ tay, cô bĩu môi: “Cái tên Mao Vũ này, mới có hơn bảy giờ mà dám nói mặt trời nhảy tám toà đài.”

Ngắm nhìn mình trong gương lần nữa, cô cũng rời khỏi phòng. Không biết là do khí tiết hôm nay thuận lợi hay là do tâm tình cô ổn định, bởi thế mà cô lại thấy không gian trong Bạch Ngự dinh bây giờ rất dễ chịu.

Những khung cửa sổ to gần bằng cánh cửa chính của phòng cô được kéo rèm gọn gàng, từng ánh nắng sớm ấm áp xuyên qua lớp kính trên đó ngã vàng trải dài khắp dọc những lối hành lang rộng lớn.

Bên ngoài, những tán cây đỗ quyên khoe rực một sắc hồng chói chang, nghiêng mình lướt theo ngàn tia nắng dịu dàng chạm vào chúng. Lam Hạ vô thức cười thích thú, từng kẻ hầu người hạ đi qua gặp cô đều cúi đầu chào lấy. Thoáng chốc bước chân cô đã dừng lại ngay trước cửa phòng của Ngạo Lăng Cẩn, bất giác nhớ đến biểu diện đáng sợ đêm qua, cô rùng mình mà ngoe ngoắc thân người một cái.

“Không được căng thẳng, lần này là cha nuôi muốn gặp mình mà…” Lam Hạ cố trấn an, bất chợt khi cô muốn đưa tay gõ cửa, thì giọng nói với âm sắc riêng biệt của Ngạo Lăng Cẩn cất lên: “Sắp xếp việc học cho con bé đến đâu rồi?”

“Đã xong cả thưa thiếu gia, tiểu thư sẽ học ở trường Triết Duật. Ngày mai tôi sẽ đưa tiểu thư nhập học chính thức.” Lại một giọng nói nữa tiếp lời.

Lam Hạ áp tai vào cánh cửa mà cố gắng nghe lén, khi nghe đên việc cô lại sắp nhập học ở một môi trường mới, cô liền căng mắt, liều mạng đưa tay mở luôn cửa mà gào lên: “Con chưa muốn nhập học!”

“Tiểu thư!” Hắc Vũ sững sờ, phía Ngạo Lăng Cẩn thì anh vẫn một sắc diện lạnh tanh không chút phản ứng của cơ mặt. Chỉ nhạt nhẽo âm giọng nói: “Ngay cả phép lịch sự tối thiểu gõ cửa trước khi vào con còn không có, thì việc học sớm là hoàn toàn cần thiết.”

Lam Hạ thoáng giật mình, bây giờ cô mới hoàn hồn nhận ra, bàn chân của mình đang đứng ở đâu, là đứng trước mặt ai mà cả gan dám lớn tiếng như vậy.

“Con xin lỗi, nhưng…cha nuôi, con chỉ mới về nước, con chưa muốn đi học, con còn muốn…”

“Còn muốn rong chơi sao?” Ngạo Lăng Cẩn xen vào, Lam Hạ nhìn anh không chớp mắt, dáng vẻ ngự trên ghế lớn nơi bàn làm việc của anh hiện tại rất có khí chất, tư thái hơn người đàn áp chỉ bằng một cái liếc mắt sắc bén.

“Con…” Lam Hạ ngập ngừng khi bị nói trúng tim đen. Quả thực, lần này cô cứ nghĩ về Bắc Kinh sẽ được rong chơi cho thoã thích, vậy mà ngay cả Bạch Ngự dinh này thôi cô còn chưa có thời gian để khám phá thì lại bị bắt đi học.

Nghĩ đến đây, cô liền nói: “Trường mới toàn người lạ, con không thích cảm giác đó…”

Ngạo Lăng Cẩn xoay ghế xéo một góc, nghiêng đầu nhìn cô hỏi: “Cảm giác đó là cảm giác gì?”

Câu hỏi của anh thoáng làm Lam Hạ căng mặt, tưởng đâu sẽ rút ngắn được khoảng cách giữa mình và cha nuôi, không ngờ moii thứ đến cuối cùng cũng chỉ là do một mình cô tự vẽ ra.

Hai bàn tay nắm chặt vạt áo đến muốn run lên, cánh môi nhỏ bị hàm răng trắng ngần cắn đến hằn lên từng dấu. Thấy tình hình có vẻ không ổn, Hắc Vũ liền nói: “Thiếu gia, tiểu thư còn nhỏ nên còn ham chơi là chuyện binh thường, ngài đừng giận.”

Ấy vậy, bỏ ngoài tai lời nói chữa lửa của Hắc Vũ, Ngạo Lăng Cẩn vẫn giữ nguyên một thái độ bất cần nhất định, lạnh nhạt nói: “Trả lời ta, cảm giác con nói là cảm giác gì?”

Thần kinh Lam Hạ lúc này như căng ra sắp đứt, cô không nghĩ đối mặt với cha nuôi trong tình cảnh thế này lại áp lực khủng khiếp đến vậy. Người đàn ông này hệt như hiện thân của một dã thú, ngông cuồng lại hoang dại đến ghê người.

Nuốt nước bọt, Lam Hạ gằn giọng đáp: “Là cô độc…”

Câu trả lời đầy uất ức, chua xót của cô làm Ngạo Lăng Cẩn thoáng dãn đi cơ mặt lạnh lẽo của mình. Anh thở hắc một cái, đứng dậy khỏi ghế, tay cầm chiếc áo vest vừa khoác lên người vừa lãnh đạm nói không chút do dự: “Ngay từ đầu làm con gái của Ngạo Lăng Cẩn ta, ta nghĩ con phải nên tập quen với điều đó rồi mới đúng chứ!”

“Cha nuôi….” cánh môi xinh xắn của Lam Hạ mấp mấy gọi lấy anh một cách nhỏ xíu. Cô giương đôi mắt ươn ướt nhìn lấy người đàn ông lạnh chẳng khác gì sắt đá kia mà cõi lòng non nớt chỉ thấy đau nhói.

“Hoá ra, thứ duy nhất mà người cha nuôi kia dành cho cô vẫn chỉ có một – là sự cô độc đến đau lòng.” Lam Hạ thầm nghĩ mà suýt khóc. Nhưng cô lại kiên quyết không để một giọt nước mắt nào rơi xuống, cô im lặng không buồn đáp trả, lui về sau vội cúi mặt mà nói: “Con hiểu, thưa cha.”

“Hiểu thì tốt, nên nhớ, con dù là con gái của ta, ta vẫn không nương tay nếu con làm điều gì trái ý. Ngoan ngoãn yên phận làm một tiểu thư của Ngạo gia, ta sẽ không có lí do gì để trách phạt con.” Ngạo Lăng Cẩn nhã ra từng lời từng chữ dứt khoát vô cùng, kết hợp với sự âm sương lãnh khốc toát ra từ gương mặt đến giọng nói tạo ra một sự đả kích có tính sát thương cực mạnh.

Lam Hạ cúi đầu không nói, chỉ lặng người rời khỏi phòng. Khi bóng dáng cô vừa khuất, Hắc Vũ mới lên tiếng: “Thiếu gia, chẳng phải ngài nói muốn lấy trọn tình cảm của cô ấy, tại sao ngài….”

“Mọi sự tôi tự biết tính toán, không cần cậu phải lo.” Ngạo Lăng Cẩn vừa mòi lên một điếu xì gà, tàn thuốc nhá nhem cháy rực toả ra mùi hương nhàn nhạt dễ chịu.

Quả thực, theo dự tính ban đầu anh không hề muốn để đứa con gái của Trịnh gia ra ngoài tiếp xúc nhiều người. Đã gửi Lam Hạ sang Pháp tận sáu năm trời, vụ án sát hại năm đó không truy được hung thủ cũng đành tạm gác rồi lắng khỏi tâm trí người dân nơi đây.

Đã hơn hai năm qua, không còn một ai nhắc đến Trịnh gia một lần nào nữa. Lam Hạ thì càng lúc càng lớn, đương nhiên suy nghĩ cũng theo đó mà trưởng thành hơn. Nếu tiếp tục giam lỏng cô quanh quẫn trong Bạch Ngự dinh, sẽ sớm khiến cô sinh nghi hoặc tò mò.

“Tốt nhất cho nó sống một cách bình thường nhất có thể, dù vậy…vẫn phải để mắt đến nó, không được sơ suất.” Ngạo Lăng Cẩn nhả ra làn khói trắng mờ đục trầm giọng nói. Hắc Vũ cúi đầu: “Việc đó ngài yên tâm.”

Về Lam Hạ, sau khi rời khỏi phòng cha nuôi, cô mang tâm trạng nhuốm buồn lê lết chậm rãi vòng quanh trong Bạch Ngự dinh, vô tình hay cố ý lại đi thẳng ra vườn hoa phía sau toà đài.

Cô ngẩng mặt, ngắm nhìn toàn cảnh xung quanh khuôn viên trải rộng vạn dặm. Những khóm hoa hồng vẫn được chăm sóc rất tốt, đua nhau khoe sắc đỏ rực cả một vùng.

“Trường Triết Duật ư? Để xem…mình phá nát cái trường đó ra sao?” Lam Hạ hậm hực lẩm bẩm, trong đầu đang vẽ ra một âm mưu phá đảo ngôi trường mới mà mình bị ép nhập học.

Bản tính nghịch ngợm, hiếu kì của Lam Hạ chỉ có một người hiểu rõ nhất, đó là Mao Vũ. Và bây giờ, cậu ta đang đứng sau lưng cô, hai tay yên trong túi quần mà lên tiếng: “Tiểu thư, làm gì đứng thẫn thờ cả người thế kia?”

“Mao Vũ….” Lam Hạ khẽ thốt lên, nhưng rồi tia sáng vừa hiện lên trong đáy mắt long lanh của cô liền tắt lịm, trở lại vẻ rầu rĩ, cô nói: “Em lại chuẩn bị đi học rồi.”

Mao Vũ bật cười, đi đến gần cô mà trêu chọc: “Thân là con gái của Ngạo tiên sinh, tiểu thư cũng phải biết rõ những điều này là bắt buộc. Còn nữa, sau này ngoài việc học hành ở trường ra, tiểu thư còn phải học thêm nhiều thứ khác ngay tại Bạch Ngự dinh…”

“Học nhiều thứ khác!?” Lam Hạ hoảng sợ kêu lên. Mà nhìn cái dáng vẻ vừa đáng thương vừa đáng yêu này của cô càng làm Mao Vũ thích thú. Cậu ta ve vẫy cái đuôi tóc nâu đỏ trong tay, cười bảo: “Tiểu thư sẽ được những gia sư nổi tiếng nhất nước được mời về dạy cho tiểu thư đủ các bộ môn từ múa, hát, đến đàn các kiểu. Sao hả, có thấy phấn khích không?”

Lam Hạ thoáng nghe qua mà đầu óc sắp nổ tung, cô ôm đầu giận dỗi dẫm chân mà gào lên: “Không phấn khích, không phấn khích. Ngàn lần cũng không phấn khích. Cái tên lông đỏ nhà anh, còn dám trêu chọc em, em đánh chết anh…”

“Lông đỏ…? Tiểu thư gọi tôi là lông đỏ sao chứ?” Mao Vũ tròn mắt hỏi. Lam Hạ hất cằm, quẹt mũi nói: “Em bám sát nghĩa như vậy anh còn ý kiến gì nữa.”

Mao Vũ ngờ nghệch cả mặt mũi, cậu ta đứng im như tượng không nói được tiếng nào. Cái não kia của Lam Hạ, quả là nhiều lúc làm người khác phải điên đầu, loạn trí. Tính khí ngông ngông ngang bướng, lại thích làm trái ý người khác, Lam Hạ đúng thật không hổ danh “con nhà quan, sống lối nhà quan”.

Trời không sợ, đất không sợ, phen này kì thực có trời mới biết được cô đang sắp giở trò gì. Nhìn bóng lưng nhỏ nhắn của Lam Hạ đang khom khom đưa tay nâng niu những cánh hoa hồng đỏ rực, trong lòng Mao Vũ lại nghĩ:  “Bạch Ngự dinh – những ngày tháng yên ổn sắp đi vào lịch sử thật rồi”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN