Ngông Cuồng Chiếm Đoạt - Chương 8
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
193


Ngông Cuồng Chiếm Đoạt


Chương 8


Ngạo Lăng Cẩn vừa ở công ty trở về Bạch Ngự dinh, liền nhíu mày khó hiểu khi thấy rất nhiều người trong bộ hoá phục màu trắng, đi khắp nơi xịt một loại thuốc gì đó từ trong ra ngoài.

Lúc này, anh đanh mặt quát lớn: “Ai đó nói cho tôi biết chuyện quái quỷ gì đang diễn ra?”

“Thiếu gia…” Sa quản gia reo lên, bà đang bịt khẩu trang kín mít và tất cả những kẻ hầu người hạ trong Bach Ngự dinh cũng vậy.

“Sa quản gia, phiền bà giải thích rõ cho tôi” Ngạo Lăng Cẩn trầm giọng. Sa quản gia mới tháo bỏ khẩu trang, bà nói: “Thưa thiếu gia, chuyện này là do ý của tiểu thư…”

“Lam Hạ?” Ngạo Lăng Cẩn sững sốt. Quay sang dõng dạc tức giận mà hét lên: “Tất cả dừng lại cho tôi. Và mau cút khỏi đây….Ngay!”

Nhìn biểu diện này của anh, phần nào bất cứ ai cũng đoán ra vị thiếu gia này đang nổi nóng. Đám người mặc hoá phục rời khỏi, Ngạo Lăng Cẩn khép mắt cố điềm tĩnh mà đi thẳng lên trên lầu.

“Tự tung tự tác, đúng là không ra gì!” Vừa đi anh lại vừa chửi thầm. Ngạo Lăng Cẩn anh không ngờ, có một ngày cái Bạch Ngự dinh này của anh lại bị rối tung lên chỉ vì một con bé mười lăm tuổi.

Đi thẳng đến phòng của Lam Hạ, Ngạo Lăng Cẩn còn không gõ lấy mà đưa chân đạp mạnh một cái, cửa phòng lập tức bật tung.

Lam Hạ biết ngay sẽ làm cho người đàn ông kia nổi giận, thế nên ngay từ khi biết Ngạo Lăng Cẩn về đến cô đã trùm kín chăn bông cuộn tròn như một cái sushi.

Đưa mắt nhìn vào phòng, cuộn sushi kia đập ngay vào tầm nhìn của Ngạo Lăng Cẩn. Anh đi đến bên giường, nghiêm giọng hỏi: “Ai cho con tự ý làm xáo trộn nơi này?”

“Con không dám thưa cha!” Lam Hạ vùi trong chăn mà đáp. Ngạo Lăng Cẩn kiềm cơn giận, lại nói: “Mau ra đây…”

Lam Hạ lắc lắc tỏ vẻ không đồng ý, liền bị anh một tay giật mạnh chiếc chăn bông, cô vẫn cứng đầu bám lấy đến cùng. Cho đến khi Ngạo Lăng Cẩn ngồi hẳn xuống giường, nhoàng người giằng co với Lam Hạ ở khoảng cách rất gần, mới làm cô ngây ngốc mà vơi sức.

Lam Hạ nằm bên dưới Ngạo Lăng Cẩn, kẹp giữa hai cánh tay của anh không đường trốn chạy. Cô nhe răng cười nhẹ: “Cha nuôi…con chỉ là muốn diệt côn trùng thôi”

Hàng lông mày của Ngạo Lăng Cẩn thoáng nhích nhẹ lên, nghiêng đầu thắc mắc: “Diệt côn trùng?”

Lam Hạ lúc này mới làm ra bộ mặt hớn hở, cô huyên thuyên nói: “Đúng đúng thưa cha. Con thấy trong Bạch Ngự dinh hình như có rất nhiều côn trùng. Cha xem…chúng cắn con đỏ hết người…”

Vừa nói, Lam Hạ vừa lấy tay chỉ vào nơi cổ trắng mịn, nơi đó của cô bị hằn lên vô số dấu vết đỏ ửng. Ngạo Lăng Cẩn bây giờ nửa buồn cười nhưng nửa lại muốn nổi nóng. Khi Lam Hạ lại dám nói…anh là côn trùng.

“Con chỉ sợ sẽ có nhiều người bị cắn, có thể cha cũng bị cho nên con cho người diệt côn trùng đến đây…” Lam Hạ tiếp tục nói, thân người nhỏ bé vẫn nằm dưới người đàn ông to lớn.

Ngạo Lăng Cẩn khép mắt thở hắc một cái, anh nói: “Ta nghĩ chỉ có duy nhất một mình con mới bị…”

Lam Hạ tròn mắt, lại cong môi hỏi: “Tại sao một mình con? Tối qua con ngủ ở phòng của cha, mà cha không bị cắn… Là do thịt con thơm hơn người khác sao chứ?” Cô vừa vô tư nói tới còn cười khanh khách.

Ngạo Lăng Cẩn đột nhiên thấu đáo nhìn cô gái nằm bên dưới, đôi mắt thâm sâu như một vũ trụ không điểm dừng nhìn chằm chằm vào Lam Hạ. Tầm nhìn di chuyển trải đều ra khắp vị trí khắc lại dấu hôn đêm qua của chính anh tạo ra, rãnh môi khẽ động, anh nói: “Đúng thật, da thịt của con thơm ngon hơn bất cứ ai….”

Đoạn nói xong, anh đứng dậy, nghiêm túc nhìn Lam Hạ mà tiếp: “Tốt hơn hết con nên dẹp ngay những trò vớ vẫn, nếu không muốn ta lấy gia pháp ra phạt con. Hoặc là sẽ tống con vào hoả thất…”

Lam Hạ ngây ngô nhìn theo bóng lưng cao ráo của Ngạo Lăng Cẩn đang đi về phía cửa phòng, cô lẩm bẩm: “Hoả thất!? Sao nghe có vẻ hấp dẫn vậy….”, sau đó cô lại đột ngột kêu lên: “Cha nuôi….”

Bước chân Ngạo Lăng Cẩn thoáng dừng lại, một nửa diện dung hoàn mỹ quay sang hỏi: “Có chuyện gì?”

Lam Hạ hai bàn tay cấu cấu lấy cái gối trước ngực, cúi gầm mặt lí nhí lên tiếng: “Hôm qua, con xin lỗi…con không cố ý quấy rầy cha….”

“Con nói gì? Ta nghe không rõ!” Gương mặt Ngạo Lăng Cẩn đã đưa gần với mặt của Lam Hạ tự lúc nào mà cô cũng không hay biết. Căng tròn đôi mắt ngạc nhiên nhìn vào người đối diện ở khoảng cách quá gần, cô lấp bấp: “Con nói…đêm qua con không cố ý ngủ lại phòng của cha. Con…xin lỗi…”

Ngạo Lăng Cẩn vẫn mặt lạnh mà nhìn Lam Hạ, mà ở cự li thế này càng khiến cho tim nhỏ của cô suýt chút cũng bị đông cứng. Hai gò má cô đỏ bừng, thoáng làm anh có chút kinh ngạc.

Đứng ngay ngắn trở lại, Ngạo Lăng Cẩn thong thả để tay trong túi quần mà nói: “Tốt nhất là con đừng để việc này tái lặp thêm một lần nào nữa, nếu không…ta không biết sẽ có chuyện gì xảy ra.”

Lam Hạ ngây ngốc ngồi thừ trên giường, đưa mắt nhìn theo bóng lưng của Ngạo Lăng Cẩn đến khi khuất hẳn sau cánh cửa phòng. Cô đưa tay áp lên hai bên mặt, hàng mi đen nhánh thoáng dao động không ngừng: “Mình sao thế này?”

Ngồi đó một lúc cô bất giác nhớ lại lời Ngạo Lăng Cẩn đã nói, cô vô tư đưa cánh tay mình lên mũi hít hít, cong môi thì thầm: “Đúng là hình như cái mùi sữa tắm này hơi bị ngọt thật…tốt nhất ném sang một bên hoặc đổi loại khác!”

Sau khi ăn tối xong, Lam Hạ như mọi ngày bắt đầu đi lanh quanh trong toà đài rộng lớn, mà nơi cô thường xuyên lui tới nhất đó chính là hoa viên sau lưng Bạch Ngự dinh. Nơi này vừa rộng rãi, vừa thoáng mát, lại được ngắm hoa đẹp, cảnh đêm thì còn gì bằng.

Mặc một chiếc áo sơmi màu nâu sẫm bằng vải lụa mềm mịn, phía trước ngực có may một chiếc nơ cùng chất liệu và màu sắc, chiếc quần short jean cùng đôi dép lông huyền thoại không giống ai mà tung tăng đi về phía hoa viên. Trên tay còn cầm một thanh keo mút vị dâu ngọt lịm, vừa đi vừa hát vu vơ vài câu trong một bài nhạc mình yêu thích.

Bất chợt Lam Hạ dừng chân, nghiêng đầu ngạc nhiên khi thấy vài người đang ngồi bên chiếc bàn gần nơi có đài phun nước. Lần lượt là Lam Vũ, Hắc Vũ mà Mao Vũ, họ ngồi đó thưởng thức mỗi người một tách Luwak coffee thượng hạng.

“Họp hội nghị bàn tròn sao?” Lam Hạ vừa ngậm kẹo vừa lẩm bẩm, rồi không để bản thân mình tò mò, cô nhanh chân phóng ngay về phía ba con người kia đang ngồi.

Lam Vũ lúc này vừa nâng tách cafe ngang miệng, nhìn thấy ai đang từ xa lao đến, hắn nhạt miệng nói: “Củ hành nhỏ xuất hiện….”

Hắc Vũ nhíu mày khó hiểu: “Củ hành nhỏ…?”

“Phải đó, củ hành nhỏ đáng sợ của Lam Vũ đang lao đến với tốc độ chóng mặt.” Mao Vũ bật cười, ánh mắt nhìn chằm chằm về cô gái nhỏ đang chạy ì ạch với đôi dép lông buồn cười.

Hắc Vũ còn chưa kịp quay đầu nhìn lại, đã nghe một giọng nói trong trẻo cất lên ngay sau lưng mình.

“Bộ ba tam Vũ đang thưởng hoa ngắm trăng sao hả?” Lam Hạ cười nói. Sắc mặt của Hắc Vũ vẫn không thay đổi, chậm rãi nhấp một ngụm cafe mà đáp: “Tiểu thư cũng rãnh rỗi mà muốn ngắm trăng? Tiếc là trăng không được tròn, tiểu thư nên về phòng nghỉ đi thì hơn.”

Lam Hạ cong môi, hếch mũi lén sau lưng Hắc Vũ. Đối với cô, tên này lúc nào hầu như cũng giư một bộ mặt rất lạnh nhạt và nghiêm khắt, hệt như cha nuôi của cô.

“Đúng là thủ hạ thân cận nhất nhì có khác, tính tình y chang nhau.” Cô thầm chửi trong bụng.

Mao Vũ thì trái lại, cậu ta nhìn thấy Lam Hạ là vui đến hai mắt sáng rỡ. Miệng cười tươi, cậu ta hào hứng nói: “Tiểu thư, lại đây…”

Lam Hạ cười tít mắt, khoái chí chạy đến ngồi ngay bên cạnh Mao Vũ. Còn không quên vỗ vai cậu ta “bộp bộp” ra chiều như là anh em tốt mà bảo: “Đúng là chỉ có Mao Vũ anh mới thương em nhất…”

Lúc này, không ai để ý đến sắc mặt của Hắc Vũ, hắn nhìn một trai một gái ngồi cười đùa trước mắt hắn mà thân phận cả hai là hoàn toàn đối lập, vậy mà Mao Vũ từ trong đáy mắt không hề tồn đọng một chút gì gọi là “cân nhắc”.

Nhìn Mao Vũ thế này, hắn chắc bụng một điều, đó là đối với cô con gái của Trịnh gia – cậu ta mang một thứ tình cảm vượt ngoài tầm kiểm soát. Sự vô tư, đáng yêu của Lam Hạ phần nào đã làm cho tâm trí cậu ta quên mất nhiệm vụ của mình là gì và thân phận của cô gái kia là ai.

Cứ đà này, Hắc Vũ hắn e rằng tên đàn em mình hết lòng coi trọng sẽ bị lạc hướng. Đặt mạnh tách cafe xuống bàn một cái, làm ai nấy cũng phải có chút giật mình.

Lam Vũ nhấp xong một ngụm cafe, hắn hỏi: “Củ hành tiểu thư, tôi nghe bảo ở trường cô đã làm cho một giáo viên bị sưng mắt, bầm mặt có đúng không?”

Lam Hạ cười cười, nhìn sang nơi khác một chút: “Tin tức đã truyền tới rồi sao?”

“Không tới sao đươc, sáng hôm nay nhà trường có gọi điện cho tôi, tôi đã báo cho thiếu gia rồi…” Lam Vũ cười khằn khặc ra vẻ khoái chí. Lam Hạ tối mặt, mặc dù cô biết chuyện đó sớm muộn gì cũng bị Ngạo Lăng Cẩn biết, nhưng thái độ châm chọc của cái tên thủ hạ kia làm cô phải thấy khó chịu. Cô nói: “Chú Lam Vũ, nhìn chú thế kia vậy mà coi bộ cũng thích đùa lắm nhỉ. Chú thích đem con ra để trêu chọc lắm sao…”

“Đúng đúng!” Lam Vũ gật đầu, lại tiếp: “Trêu chọc củ hành nhỏ như tiểu thư cũng có cái thú vị…”

Lam Hạ cong môi, cô nhảy khỏi ghế mà đi đến vung nắm đấm nhỏ xíu, yếu xìu vào vai Lam Vũ. Hắn tiếp tục cười khanh khách mà nói: “Đúng rồi tiểu thư, chỗ đó hơi ngứa, phiền cô gãi dùm vậy.”

“Đánh chết chú!” Lam Hạ cắn môi mà đánh “thùm thụp”. Nhưng thân thể Lam Vũ rất vạm vỡ, lại to con săn chắc nhất trong số thủ hạ của Ngạo Lăng Cẩn, khiến bàn tay nhỏ của cô cũng bị tê tê. Rút tay của mình về, cô xoa xoa nó mà trách móc: “Thật không hiểu chú ăn cái gì để phát triển thành cái cơ thể đáng sợ thế này…đau chết đi được!”

Hắc Vũ thoáng nhìn cô gái nhỏ đứng gần bên, hắn buộc miệng lên tiếng: “Người không có chút sức lực, một thế võ cũng không biết thì làm ăn được gì.”

Lam Hạ như vô tình phát hiện được một vấn đề mới, cô hớn hở ra mặt cấu lấy vai áo của Hắc Vũ mà nhỏ giọng: “Chú Hắc Vũ, hay là chú dạy võ cho con đi….”

“Tuyệt đối không!” Hắn lạnh nhạt trả lời, còn không thèm nhìn lấy cô một cái. Xoay mặt sang một phía tiếp tục uống cafe một cách ngon lành. Thấy vậy, Lam Hạ ục mặt rồi chạy sang Mao Vũ, tiếp tục năn nỉ: “Anh Mao Vũ, dạy cho em vài đường quyền đi có đuoc không?”

“Việc này…việc này….” Mao Vũ bị Lam Hạ ôm siết cánh tay nên nhất thời hơi lúng túng, không nhìn lấy ai, Hắc Vũ lại xen vào: “Tôi nói tuyệt đối là không, tiểu thư đừng tốn công thêm nữa. Việc này là không nên..”

“Tại sao lại không nên?” Lam Hạ đáp trả, hất cao khuôn cằm mà tiếp tục tranh cãi: “Con là con gái của Ngạo tiên sinh, cha nuôi của con ngầu thế kia, khí chất thế kia, làm con gái cũng phải cho cha mình nở mặt chứ…”

“Đúng không Mao Vũ…” cô hỏi, khiến Mao Vũ không dám trả lời khi bị ánh mắt cảnh cáo của Hắc Vũ nhìn mình chằm chằm. Lúc này, Lam Hạ lại mè nheo đến cùng, cô cầm cánh tay của cậu trai tóc đỏ mà không ngừng ngoe nguẩy, lại luôn miệng kêu to: “Mao Vũ đại nhân, Mao Vũ đẹp trai nhất Bạch Ngự dinh, làm ơn….”

Ngay lúc này, khi Lam Vũ thì đang ngồi cười hả hê, Mao Vũ thì khổ sở vô cùng, Hắc Vũ mặt mũi không biến động. Thì một âm giọng đột ngột cất lên, thoáng làm cho ai nấy cũng phải giật thót người mà vội nghiêm chỉnh trở lại.

“Mấy người đang làm gì ở đây?” Ngạo Lăng Cẩn hỏi với một thái độ quen thuộc hàng ngày. Nhìn Lam Hạ đang tay níu tay với Mao Vũ, đầu lông mày của anh khẽ nhíu lại mà đanh giọng: “Lam Hạ, lại đây…”

“Cha nuôi…” cô nhẹ giọng nhỏ xíu, buông tay khỏi Mao Vũ mà chầm chậm đi về phía Ngạo Lăng Cẩn, cái bóng đen to lớn của anh rũ xuống thân người nhỏ bé của cô tối mù một khoảng. Nhìn cô, anh lại lạnh lùng nói: “Chuyện ở trường ta vẫn còn chưa phạt con, còn muốn làm loạn?”

Lam Hạ ngẩng mặt, hé môi phản biện: “Con không có làm loạn, con chỉ muốn Mao Vũ dạy cho con một chút võ để phòng thân thôi…”

“Con là con gái của ta, kẻ nào dám cả gan động vào con?” Ngạo Lăng Cẩn ngang ngược cắt lời, làm Lam Hạ cứng họng im lặng không dám đôi co thêm. Mà dưới ánh đèn từ trên cao rọi xuống, vẻ mặt của nam nhân kia càng thêm sắc sảo, tinh tế như được gọt đẻo bởi một nghệ nhân điêu luyện.

“Thiếu gia, tôi sẽ chú ý hơn!” Mao Vũ cúi người, cả Hắc Vũ cùng Lam Vũ cũng cúi đầu theo. Bầu không khí thoáng mát nơi hoa viên dưới sự áp đảo của Ngạo Lăng Cẩn bỗng chốc cũng trở nên ngột ngạt, khó thở.

Không nhìn ba tên thủ hạ của mình, Ngạo Lăng Cẩn mặt mũi tối sầm mà nói với Lam Hạ: “Theo ta lên phòng!”

Lam Hạ đứng đó một lúc, nhìn theo bóng dáng của nam nhân vừa mới quay đi. Trong lòng hồi hộp khác lạ, cô gục mặt mà lí nhí nói: “Dạ, thưa cha!”

Bước chân nhỏ nhắn của cô trong đôi dép lông thoăn thoắt bám theo sau lưng Ngạo Lăng Cẩn đi dần vào trong. Bên ngoài, Hắc Vũ mới đưa ánh mắt có chút nộ khí nhìn vào Mao Vũ mà nói: “Tốt nhất cậu nên xem xét lại bản thân, đừng để đến khi quá muộn mới nhận ra. Theo làm việc cho thiếu gia đã bao lâu, lẽ nào cậu còn không hiểu cách trừng trị thủ hạ không tuân lệnh của ngài ấy ra sao?”

Mao Vũ không ngẩng đầu, chỉ lặng lẽ đáp với giọng điệu nặng nề: “Tôi rõ thưa lão nhị…”

“Tốt hơn hết thì cậu nên nắm rõ sớm một chút, đừng để đến khi Lão đại trở về mà cậu vẫn không sửa đổi, thì không cần đến thiếu gia, chỉ cần Lão đại xử cậu cũng đã đủ rồi.” Hắc Vũ trầm giọng cảnh cáo rồi đi mất.

Lam Vũ nhướng mày thở dài mệt mỏi mà nói: “Thấy chưa, tôi đã bảo cô ta là củ hành nhỏ đáng sợ mà cậu lại không nghe. Vướng vào chỉ tổ rước hoạ, cậu…tránh xa củ hành đó ra nếu không muốn bị hơi cay của nó làm cho mắt mình nóng rát..”

Phía trên hành lang, Ngạo Lăng Cẩn đi trước, theo sau là cô con gái nuôi nghịch ngợm của mình. Trong đầu óc anh bây giờ chỉ văng vẳng những câu nói đùa vô tư của Lam Hạ khi nãy, nào là “Mao Vũ đại nhân. Mao Vũ đẹp trai nhất Bạch Ngự dinh…”, và hơn hết là cử chỉ tiếp xúc thân mật của cô cùng tên thủ hạ.

Cảm giác Ngạo Lăng Cẩn anh khi chính tai, chính mắt trông thấy, nghe thấy những điều đó không rõ là gì. Chỉ biết hiện tại anh đang thực sự rất khó chịu.

Mở cửa phòng, anh lạnh lùng nói như ra lệnh: “Vào đây!”

Lam Hạ từ nãy đến giờ không dám ngẩng mặt, cô cứ cắm đầu nhìn xuống chân mình mà đi. Nghe cha nuôi gọi mình, cô chỉ biêt gật đầu đi vào. Cửa phòng đóng lại, cũng đủ làm cô giật mình mà co rút hai vai.

“Ngồi xuống đó.” Ngạo Lăng Cẩn nói, mắt hướng về phía ghế sofa. Lam Hạ gật gù rồi ngoan ngoãn đi đến đó ngồi xuống. Lúc này, cô mới để ý trên bàn kính trước mặt có một bộ cờ vây đang đánh dở. Cạnh bên là hai hủ sành màu đen bóng đựng đầy những quân cờ vây đen trắng.

Ngạo Lăng Cẩn đi đến trước mặt Lam Hạ, đặt xuống bàn một chiếc chậu thuỷ tinh khá to. Không nói một lời, anh cầm hai hủ sành màu đen kia một lúc đổ dồn vào trong chậu thuỷ tinh. Tiếp theo, đi đến bên góc tủ gần bàn làm việc của mình, lấy thêm bốn hủ sành nữa mà đem đến.

“Lựa cho hết” vừa nói, Ngạo Lăng Cẩn vừa đổ sạch những hủ sành mình vừa lấy vào trong chậu thuỷ tinh. Lam Hạ đực mặt ngờ nghệch chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô giương đôi mắt căng ra không chớp nhìn vào chậu thuỷ tinh trước mặt. Bên trong nó là hon cả ngàn quân cờ vây đen trắng bị trộn lẫn lộn đến gần đầy cả miệng chậu.

Khoé môi Lam Hạ giật giật, nhìn Ngạo Lăng Cẩn, cô cười gượng hỏi: “Cha nuôi, có phải nhầm lẫn gì không? Sao tự dưng cha lại kêu con ngồi lựa hết số quân cờ này khi cha vừa mới tự tay làm xáo trộn chúng?”

“Khi ta quay lại, thứ ta muốn thấy là sáu hủ sành được phân đều màu và một trăm tám mươi quân cờ ờ mỗi hủ.” Ngạo Lăng Cẩn còn không thèm trả lời câu hỏi của Lam Hạ mà chỉ lạnh nhạt nói. Giọng nói trầm thấp cùng nét mặt nghiêm nghị kia không có chút gì gọi là giống nói đùa.

Lam Hạ ngồi đó như chết trân, đến khi Ngạo Lăng Cẩn bước ra khỏi cửa cô mới hoàn hồn mà nằm dài ra mặt bàn, ôm đầu gào khóc.

“Một trăm tám mươi quân cờ ở mỗi hủ, mà nhân lên sáu hủ….cha nuôi, cha giết con luôn đi còn nhanh hơn. Cha phạt con kiểu gì thế này….” cô gào lên như con mèo nhỏ xù lông. Nhìn qua chậu thuỷ tinh đầy ắp, mà hai mắt lại lim dim sắp mở không lên, cô chán nản bĩu môi muốn khóc.

Lúc này, Ngạo Lăng Cẩn đang nói chuyện điện thoại với một tên thủ hạ về chuyến đi Thái Lan lần này. Ngoài việc đẩy mạnh thôn tính thị trường làm ăn bên đó, còn thêm một vụ giao dịch về các loại vũ khí cho các băng đảng lớn nhỏ.

Đứng ở lan can tại sảnh A của lầu một, nét mặt của Ngạo Lăng Cẩn hiện lên sự hài lòng tuyệt đối với thủ hạ đứng đầu trong tứ Vũ – đó là Bạch Vũ. Tuy nhiên, bản tính hành sự của Bạch Vũ lại rất ngang tàn, thậm chí đôi lúc còn ngang tàn hơn cả ông chủ của mình. Điều này có đôi lần khiến Ngạo Lăng Cẩn phải suy xét rất kĩ trước khi giao cho hắn một nhiệm vụ nào đó.

Cúp điện thoại, bây giờ điều Ngạo Lăng Cẩn suy nghĩ đến không ai khác lại là Lam Hạ. Dường như sau đêm hôm qua, cảm giác của anh đối với cô con gái của Trinh gia càng lúc càng trở nên mãnh liệt. Đến cả bản thân mình, anh cũng sắp không thể kiểm soát được liệu hướng đi sau này sẽ rẽ về đâu.

Quay trở về phòng, rãnh môi Ngạo Lăng Cẩn kiêu căng nhếch cười khi thấy Lam Hạ nằm ngủ dài trên ghế sofa. Trên bàn, là sáu chiếc hủ đựng quân cờ được lựa ra chưa được bao nhiêu. Trong chậu thuỷ tinh, gần như là còn đầy ấp: “Rõ ràng lười biếng….” anh thầm nói.

Đi đến gần phía Lam Hạ, Ngạo Lăng Cẩn nhướng mắt nhìn dọc khắp thân người nhỏ nhắn đang ngủ say trên ghế. Chiếc quần short khoe trọn đôi chân thon thả, trắng không tì vết của cô thoáng làm ánh lên trong mắt nam nhân như anh một sự hài lòng nhất định.

Cười thầm một cái, Ngạo Lăng Cẩn lại nói: “Đúng là vẫn không có lấy một chút đề phòng…”

Đỡ lấy thân người Lam Hạ ngồi dậy một chút, Ngạo Lăng Cẩn dễ dàng ngồi xuống ngay bên cạnh đặt cô nằm gọn trên đùi mình. Mái tóc xoã dài của cô bị vương trên gò má trắng hồng, đưa tay vén đi chúng, nhân tiện chạm nhẹ lên làn da mềm mịn của cô một chút.

Trong lòng Ngạo Lăng Cẩn lại thấy thích thú kì lạ, ở Lam Hạ như tồn tại một sự mê hoặc khó mà cưỡng lại. Cang nhìn cô, anh lại càng muốn chạm vào cô, mà một khi chạm vào, thì lại càng muốn nhiều hơn thế nữa. Ngạo Lăng Cẩn anh bị cô gái nhỏ này biến thành một kẻ mang lòng tham không đáy, mà sự tham lam này có lẽ chỉ dành riêng độc nhât cho một mình Lam Hạ cô đây.

Từng ngón tay nóng ấm của Ngạo Lăng Cẩn nhẹ nhàng lướt trên dung mạo thanh thuần của Lam Hạ, động chạm vào cánh môi mềm mại như hai cánh hoa đào, hồng hào lại mọng nước vô cùng.

Trong đầu Ngạo Lăng Cẩn chợt loé lên ý nghĩ táo bạo, đó là anh lại muốn nếm thử xem mùi vị của cánh hoa này ra sao?

Và với bản tính ngông cuồng, bất chấp của mình, Ngạo Lăng Cẩn nhanh chóng hạ mặt xuống, áp nhẹ lên cánh môi khép hờ của Lam Hạ một cái hôn rất từ tốn. Mùi vị ngọt ngào của một đôi môi chưa hề vấy phải hơi thở nam nhân dễ dàng làm xao nhãng thần kinh của Ngạo Lăng Cẩn, kèm theo đó còn là vị dâu thơm thơm ngòn ngọt của thanh kẹo mút mà Lam Hạ đã ăn khi nãy.  Nó vẫn còn tồn đọng trong khoang miệng của cô, trên đầu lưỡi của cô và ngay ngoài cánh môi của cô.

Ngạo Lăng Cẩn trong một lúc không kiềm được, anh dùng sức hôn lấy Lam Hạ quá sâu, chiếc lưỡi đinh hương khả ái của cô bị anh chạm lấy rồi quấn lại làm cô nhíu mày cựa quậy.

Buông cô ra, rời khỏi cánh môi ngọt ngào từ cả sắc, hương, vị. Ngạo Lăng Cẩn nghiêng đầu nhìn cô, hàng lông mày thoáng nhíu nhẹ mà nói: “Ta đã nói đừng để tình trạng này tái lặp kia mà…”

Nói rồi Ngạo Lăng Cẩn chậm rãi cẩn thận bế lấy Lam Hạ trên tay, tiến về phía giường ngủ. Nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống, dưới sự êm ái của chăn nệm, làm Lam Hạ thích thú ngay cả trong khi ngủ. Cô mỉm cười ôm siết lấy chiếc gối bên cạnh mình, tiếp tục ngủ ngon lành mà không biết bản thân bị hoá thành miệng thịt hấp dẫn dưới ánh nhìn tà niệm của Ngạo Lăng Cẩn.

“Xem ra đêm nay, con lại bị côn trùng cắn thêm vài dấu, vẫn còn suy nghĩ nên ở vị trí nào trên cái cơ thể này….” Ngạo Lăng Cẩn khẽ thì thầm, hơi thở nóng rực lại cuồng nhiệt dục vọng phả nhẹ lên gò má của Lam Hạ.

Ngón tay vô phép tắc lại tự ý động chạm vào những vị trí đắc địa trên người cô gái nhỏ, ngón tay chạm đến đâu, Ngạo Lăng Cẩn lại vừa nói đến đó: “Là cổ, vai, hay ngực…hoặc là…còn hơn cả thế!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN