Bạo Quân Độc Sủng - Chương 22: Sống phấn khích, tiêu sái
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
198


Bạo Quân Độc Sủng


Chương 22: Sống phấn khích, tiêu sái


“Ý tốt của vương gia, tiểu nữ nữ không dám nhận”

“Nàng không muốn ư?” Hắn kinh ngạc.

“Tuy tiểu nữ tử lưu lạc thanh lâu, nhưng cơm áo không phải lo”

“Song Yên Hoa Chi là trốn phức tạp, bổn vương lo cho nàng….”

“Tiểu nữ nữ không bao giờ để mười ngón tay này dính phải nước xuân của đại
tiểu thư, Vương gia không cần lo” Diệp Vũ mềm giọng cãi.

Sở Minh Hiên im lặng chịu đựng, trong đình lâm vào lặng yên, chỉ có lụa mỏng theo gió bay phất phơ như mộng như mơ.

Nàng nhấc ly trà lên nhấp, nhìn thấy hắn cau mày, như đang trầm tư. bỗng có
một ý nghĩ trồi lên mãnh liệt, loại cảm xúc si mê này, lại từ đáy lòng
nổi lên, ý muốn khống chế nàng, ép nàng kiệt lực, ép xuống….

Hắn đặt ly trà xuống, lại rót thêm trà, “Diệp cô nương không thấy lo lắng nữa sao?”

Nàng chậm rãi lắc đầu.

Khuôn mặt đẹp như ngọc của hắn lộ ra nụ cười mê người, như toả ra sức quyến
rũ vô địch của hắn vậy, “Giả sử bổn vương thật tình muốn giữ nàng lại
trong vương phủ thì sao? Có lẽ có một ngày bổn vương sẽ thích nàg”

Diệp Vũ hơi kinh ngạc, song lại giấu rất nhanh, “Lời Vương gia từng nói qua
ngài không còn nhớ rõ sao? Lời nói vẫn còn vẳng bên tai, Vương gia đã
nhanh vậy đổi ý rồi ư?”

Hơn nửa tháng trước, ở phủ Tấn vương,
Diệp đại tiểu thư với biểu hiện tâm tình của hắn, hắn không những không
cảm động, mà còn quyết tuyệt nói ngay với nàng: cho dù ngươi tài mạo
song toàn, cho dù ngươi không ngại thị thiếp vô số của bổn vương, cho dù ngươi có thể chịu nổi bổn vương phớt lờ ngươi, thì kiếp này bổn vương
cũng sẽ không thích ngơi, cũng sẽ không cho người vào phủ.

Chưa đến một tháng, hắn đã thay đổi thái độ, nàng thật sự cảm thấy buồn cười.

Hiện giờ hắn nói ra như vậy, có thể thấy hắn có hứng thú với nàng.

Sở Minh Hiên cười bảo, “Bổn vương xác thực đã thay đổi tâm ý, nếu nàng hơi lo lắng, thì ba ngày sau trả lời cho bổn vương vậy”

Nàng chặn ngay ý nghĩ đó, “Không cần, ý tốt của Vương gia, tiểu nữ tử chỉ có thể thầm nhận”

Nụ cười mỉm còn đọng mãi trên mặt hắn, hắn căn bản không ngờ được nàng lại cự tuyệt mình, hắn nghĩ chắc hẳn nàng phải vui quá mà khóc đồng ý….. Vì sao nàng lại cự tuyệt chứ? Giờ khắc này hắn cảm thấy Diệp Vũ trước mắt
nhìn rất quen mà lại thấy xa lạ. “Lúc trước Vương gia cự tuyệt
tiểu nữ tử, Vương gia không cần áy náy. Tiểu nữ tử đã rút kinh nghiệm
xương máu, nghĩ thông suốt rồi. Con gái yếu đuối sẽ bị người khác bắt
nạt, nếu muốn được sống yên ổn, vậy phải tự lực cánh sinh, dựa vào chính hai tay mình mà nuôi sống bản thân. Có như vậy mới có thể sống fđầy
phấn khích, sống vô cùng thong song” Diệp Vũ ngửa cổ nói, trong giọng
chất chứa ý kiêu hãnh.

“Bốp bốp bốp…..” Hắn vỗ tay khen ngợi, “Nói đúng lắm! Lời Diệp cô nương nói hoàn toàn mới mẻ, khiến người khác tỉnh ngộ”

“Nếu Vương gia cảm thấy tài ca múa của tiểu nữ tử đáng giá thưởng, vậy xin đến cổ vũ ở lầu Tiêu Tương ạ”

“Nhất định, nhất định rồi” Sở MInh Hiên giãn mày, “Diệp cô nương, bổn vương
hơi tò mò chút, màn ca múa hoàn toàn mới câu hồn đoạt phách này, sao
nàng lại nghĩ ra được thế?”

“Đây là bản lãnh tiểu nữ tử tự lực cánh sinh, không thể nói, xin Vương gia thứ lỗi”

Hắn cười nhíu mày, tỏ vẻ hiểu.

Nàng bảo có chuyện quan trọng, xin cáo từ trước, hắn nói cũng đúng lúc muốn
ra khỏi cửa, tiện tiễn nàng một đoạn. NHưng hắn lại muốn về phòng thay
quần áo trước. Diệp Vũ đành phải đợi bên cạnh bờ hồ.

Trong đầm nước có đàn cá chép đỏ, nàng ném ít thức ăn xuống, đàn cá chép đỏ tranh nhau ăn, bơi qua bơi lại nhìn đẹp mắt.

Nàng ngẩn người không phát giác ra sau lưng có một cô gái còn trẻ đi đến.
Nàng kia rón rén tới gần nàng, dùng sức đẩy nàng, nàng kêu lên một tiếng kinh hãi, rồi rơi xuống hồ.

Là kẻ nào đẩy nữ chính xuống chứ?

Lạnh…. Thật lạnh quá….

Cô gái trẻ chạy xa thật xa, còn Sở Minh Hiên thì đứng bên bờ đầm nhìn thấy tất cả.

Cả đầm sen bị tản ra, Diệp Vũ không còn thấy nữa.

HẮn định nhảy xuống đầm, vừa đúng lúc nàng trồi lên mặt nước, lau nước trên mặt, tiếp đó nàng lấy tư thế duyên dáng bơi về phía bờ.

Vì sao kỹ năng bơi lội của nàng lại trở nên tốt vậy chứ?

Trong lòng hắn nổi lên nghi ngờ – có một lần hắn đi thuyền hoa du sông Tần
hoài, nàng vô tình rơi xuống nước, hắn trùng hợp thấy, cứu nàng. Khi đó
nàng căn bản không biết bơi, chỉ kém chút là chết chìm. Mà giờ nàng bơi
lại còn tốt nữa!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN