Giáo Chủ, Ngươi Lại Biến Thân - Chương 10
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
155


Giáo Chủ, Ngươi Lại Biến Thân


Chương 10


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ed: Jang Bò

Vầng trăng cong cong, mơ hồ ẩn hiện sau tầng mây đen. Ta ghé lên cửa sổ nhìn ra ngoài, trong viện vẫn còn có người. Ta lại từ từ đi tới cửa trước, nghe ngóng động tĩnh xung quanh một hồi. Nhẹ nhàng cầm lấy bọc quần áo, đưa tay mở khóa.

Năm đó sư huynh muội chúng ta ngồi thành hàng nghe sư phụ giảng bài, đi qua từng người ông đều nói: “Thiên phú dị bẩm, là kỳ tài học võ Ngũ độc giáo chúng ta sẽ từ ngươi mà phát huy rực rỡ, cố gắng học công phu hạ độc cho tốt đi”, đi tới trước mặt ta sẽ ngẩng đầu ưỡn ngực, sau một lúc lâu lại thấy sư phụ đọc rõ từng chữ “Ngươi nên học công phu chạy trối chết đi”, lập tức cả nhà cười ầm lên.

Mà công phu chạy trối chết không có gì ngoài hai loại, một loại là khinh công Đạp tuyết vô ngân, một loại là Vô thanh hạ độc. Khổ luyện sáu năm, đối với hai loại công phu này ta rất có tự tin. Huống chi ngay cả Thủy Hành Ca cũng từng trúng chiêu, những đệ tử này còn không phải dễ như trở bàn tay.

Lặng lẽ mở cửa, hai người canh cửa đã ngã xuống đất bất tỉnh, ta ngồi chồm hỗm chọc chọc bọn họ, đã ngủ như chết rồi. Ta lập tức khom người cất bước, vừa mới bước một bước, lại nghe thấy giọng nói lạnh lùng phát ra từ hành lang: “Cô nương đây là đang muốn đi nơi nào?”

Ta dừng lại, rất thản nhiên đứng lên, nhìn người đang mặc hắc y đứng ở cửa, cười cười: “Ta đang định đi vệ sinh.”

Tống Nghị lườm ta một cái: “Hử? Cô nương định nói với ta, trong bao hành lý đó đều là giấy vệ sinh sao?”

Ta nghiêm túc trả lời: “Là nguyệt sự của ta tới.”

Nhìn hắn giống như đang muốn nói, cô nương có phải cô nên rụt rè, giữ chút mặt mũi hay không đây, ta trấn định nói: “Tống hộ pháp, ta còn có việc gấp, Giáo chủ của các người nói hôm nay sẽ trở lại, ta có ở lại hay không thật ra cũng không sao cả.”

Mặt của Tống Nghị vốn đã đen, lúc này bình minh sắp mọc sắc trời trắng xám lại càng thêm nổi bật, càng thêm âm trầm: “Kính xin cô nương đừng làm khó chúng ta.”

Ta cắn răng, di chuyển lên phía trước, chờ khi ta tới được trước mặt hắn ta sẽ vẩy bột phấn vào mặt hắn. Vừa mời bước lên một bước, cánh tay bị người khác giữ chặt phía sau, ta kinh ngạc quay đầu lại, cùng lúc đó tia sáng đầu tiên của bình minh cũng chiếu tới, ánh sáng kia chiếu lên gương mặt có vẻ hơi tái nhợt của Thủy Hành Ca, bỗng nhiên ta thấy mình như đang say rượu, người trước mặt dường như đang tỏa sáng lấp lánh.

Bên kia Tống Nghị soạt quỳ xuống, mừng rỡ: “Giáo chủ, thuộc hạ thất trách, khiến Giáo chủ chịu khổ.”

“Bên ngoài không cần hành lễ, tránh cho võ lâm Trung Nguyên kiêng kỵ dòm ngó.”

Nhìn vẻ mặt kinh sợ của Tống Nghị, ta lấy cùi chỏ chọc chọc Thủy Hành Ca: “Chẳng lẽ không phải là ngài tùy hứng trốn đi chơi, sau đó khiến thuộc hạ của mình tìm khắp chân trời góc biển ư?”

Sắc mặt của Thủy Hành Ca lại càng xanh hơn, lông mày nhíu lại: “Cô lại xem quá nhiều truyện thần thoại rồi.”

Thấy sắc mặt hắn không đúng, ta hỏi vội: “Ngài làm sao vậy?”

Thủy Hành Ca không đáp, vung tay lên đóng cửa, nói với mọi người: “Các ngươi trở về phòng đi.”

Dứt lời, bèn kéo ta vào trong.

…… Giáo chủ đại nhân, ngài có thể đừng hành động mập mờ như vậy không, ngài đi từ phòng ta ra đã khiến mọi người hoài nghi, hôm nay vừa trở về đã vội vàng ta ngươi một chỗ, chuyện này thực sự rất dễ dàng làm cho người ta hiểu lầm nha.

Thủy Hành Ca bị thương.

Không, là hắn lại bị thương.

Ta rất buồn bực giúp hắn băng bó vết thương trên tay, nói: “Miệng vết thương rất sắc gọn, vũ khí đả thương ngài xem ra được mài rất sắc bén. Cũng may thủ pháp của người ra đòn không quá chính xác, nếu không sâu đến gân tay, tay của ngài sẽ bị phế rồi.”

Thủy Hành Ca nhếch lên đôi môi đẹp quyến rũ, ta nhìn bộ dáng này của hẳn quả thực là muốn hừ lạnh một tiếng, lại càng thêm buồn bực. Thương thế kia cũng không phải do ta làm, tại sao vẻ mặt của hắn lại nói ngươi chính là hung thủ, ngươi chính là hung thủ, Giáo chủ ngài phải nói đạo lý một chút chứ.

Quấn xong băng gạc, mặt trời đã hoàn toàn mọc lên, giống như một quả cam, tất cả đều sáng rỡ tươi đẹp.

Ta đứng dậy duỗi lưng một cái, nói: “Ngài đã trở lại, vậy hãy bảo bọn họ thả ta ra, ta phải trở về núi ngũ độc.”

Thủy Hành Ca nhìn ta: “Mặt của cô bị thương sâu như vậy, nên quay lại chỗ của Vạn thần y thôi, nếu không rất dễ bị hủy dung.”

Ta chần chờ chốc lát, nhìn hắn: “Tại sao ngài không hỏi ta là cái gì đã biến mặt ta thành ra như vậy, vừa rồi lúc ta quay đầu lại, ngài không hề kinh ngạc, giống như đã sớm biết.”

Hắn dừng một chút, cười cười: “Là do nội tâm ta cường đại.”

“……” Khen mình như vậy không thấy có vấn đề à…… Ta yên lặng ghét bỏ nhìn hắn, nói: “Không trở về một chuyến trong lòng ta rất lo lắng.”

Hắn thản nhiên 

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN